Đúng 7 giờ, hôn lễ chính thức bắt đầu, toàn bộ bầu không khí vô cùng ấm áp.

Lúc Đinh Hạng cùng cô dâu xuống mời rượu, anh ấy cười hỏi: “Lớp trưởng, khi nào thì đến lượt cậu với Lê Tây Tây đây?”

Hứa Hướng Dương nhìn thoáng qua Lê Tây Tây, mấy năm này hai người cãi nhau ầm ĩ, náo loạn chia tay là chuyện thường ngày, đầu giường cãi nhau cuối giường làm hoà, anh bất đắc dĩ nói: “Không sớm như vậy, Lê tiểu thư nói cô ấy muốn gây dựng sự nghiệp của mình trước đã.”

Mọi người cười ha ha, thúc giục bọn họ nhanh lên, Lê Tây Tây ở dưới gầm bàn giẫm lên chân Hứa Hướng Dương một cước, cười tủm tỉm nói: “Giới giải trí cạnh tranh quá khốc liệt, hiện tại tôi sắp lỗi thời rồi, nếu không làm việc chăm chỉ thì sẽ bị đẩy ra khỏi ngành luôn đó.”

“Làm gì có, bây giờ cậu đang thành công lắm ấy chứ!”

“Trên xe tôi đều mở bài hát của cậu.”

“Đúng vậy, để Chúc Tinh Dao hỗ trợ cho cậu, hai người các cậu còn có thể nổi tiếng thêm 30 năm nữa lận!”

Mọi người sôi nổi nói chuyện, Chúc Tinh Dao cũng đang cười, cô vừa quay đầu lại lập tức đối diện ánh mắt đang rủ xuống của Giang Đồ, đôi mắt anh đen nhánh thâm trầm, nhìn đến nỗi trái tim cô đập càng ngày càng loạn hơn.

Chúc Tinh nhanh chóng xoay người kéo Lê Tây Tây đi, đến lúc các cô lên sân khấu rồi.

Đinh Hạng đi qua mời rượu Giang Đồ, Giang Đồ cầm ly đồ uống thay thế.

Chúc Tinh Dao cầm đàn cello từ bên cạnh đi lên sân khấu được làm từ thuỷ tinh ở trong sảnh tiệc cưới, giày cao gót giẫm lên trên sàn phát ra âm thanh trong trẻo, có người dẫn đầu vỗ tay. Giang Đồ nâng mắt, nhìn cô ôm đàn cello ngồi xuống, sau khi điều chỉnh xong, mỉm cười với khách mời, nâng cung đàn lên.

Mọi người im lặng trong chốc lát, hưng phấn lấy điện thoại ra chụp ảnh, quay video. Phải biết rằng các buổi hòa nhạc của Chúc Tinh Dao trong hai năm qua tuy ít nhưng vẫn tuyệt vời và vé vào cửa rất khó tranh được, vé buổi biểu diễn của Lê Tây Tây cũng vậy, bây giờ hai người cùng ở trên sân khấu, đến tham gia hôn lễ thế mà kiếm được lời!

Ánh mắt Giang Đồ bình tĩnh nhìn chằm chú cô gái trên sân khấu, ngực nóng lên, vào giờ phút này không phải là cõi mộng và hình ảnh nữa, đều là chân thật, cô cách anh không tới năm mươi mét. Anh cũng không còn là người nghèo khó vất vả kia nữa, cõng trên lưng nợ nần bất kì lúc nào cũng có thể rước lấy một thân phiền phức, ngay cả một tia hy vọng cũng không nhìn thấy, thiếu niên một câu thích cũng không dám nói ra.

Hiện tại, anh có khả năng mua cho cô một cây đàn cello bảo bối được đặt làm riêng tại Ý, có khả năng cho cô một ngôi nhà đàng hoàng, sẽ không để cô nhân nhượng chịu khổ cùng anh, để cô luôn luôn là một ngôi sao sáng lấp lánh – điều kiện trước hết là cô đồng ý.

Hôn lễ hơn chín giờ mới kết thúc, một đám bạn học cũ ở lại trong phòng VIP của khách sạn chơi thêm hai tiếng, Lê Tây Tây nhận được thông báo nên vội vàng bay thẳng về, hiện tại mệt mỏi dựa vào bả vai Hứa Hướng Dương ngủ thiếp đi, Hứa Hướng Dương ôm người về gian phòng phía sau, Chúc Tinh Dao cũng mang túi đàn đứng lên.

Giang Đồ ở ngoài cửa nghe điện thoại, vừa quay đầu lại nhìn thấy cô đi ra, anh nói vào điện thoại: “Trước tiên như vậy đi, ngày mai đến công ty bàn bạc lại.”

Anh cúp máy đi đến trước mặt cô, thấp giọng hỏi: “Phải trở về rồi sao? Tôi đưa cậu về.”

Trong giọng nói người đàn ông mang theo một chút thăm dò, Chúc Tinh Dao ngẩng đầu lên nhìn anh, giống như là muốn cố gắng thích ứng với dáng vẻ hiện tại của anh, nỗ lực đưa anh ở hiện tại với lúc học cấp Ba xếp trùng lên nhau, cô chớp chớp mắt, gật đầu.

Đến bãi đậu xe, Giang Đồ đỡ túi đàn từ trên vai cô xuống, đặt ở ghế sau.

Chúc Tinh Dao đứng ở sau lưng anh, nhìn động tác của anh, chờ anh sắp xếp xong rồi chuẩn bị đóng cửa xe, cô bỗng nhiên giơ tay đè cửa lại, anh có hơi sững sốt, tay vẫn còn đặt trên cửa xe. Chúc Tinh Dao cắn môi, chui qua dưới cánh tay anh, ngồi vào ghế sau.

Giang Đồ: “…”

Anh nhìn cô ngồi ngay ngắn trên ghế, đột nhiên cảm thấy dường như không phải cô không muốn để ý đến anh, mà cô tựa như rơi vào trạng thái mơ màng, nhưng anh không biết cô đang bối rối về điều gì. Anh đóng cửa xe lại, cúi đầu mỉm cười.

Xe yên tĩnh vững vàng lái đi, khoang xe mờ tối, Chúc Tinh Dao dựa vào ghế sau nhìn bàn tay thuần thục điều khiển vô lăng của Giang Đồ, tay đeo đồng hồ nam, tay áo sơ mi màu xám được xắn lên cánh tay, ngón tay thon dài, gân xanh vừa vặn hiện lên, ở dưới ánh sáng mờ mờ nhìn thoáng qua rất gợi cảm.

Cô không biết tâm tình Giang Đồ lúc này như thế nào, khi học cấp Ba, cô dạy anh tiếng Đức, vào một ngày tuyết rơi vì anh kéo đàn, bởi vì anh mà bị thương, lại hôn lên cằm dưới của anh một cái. Anh vì cô che chắn cột nước, vì cô mà đánh nhau bị thương, dẫn cô trốn tiết, vì cô chơi game phải đánh cược xu, còn tặng cô một vùng đèn ánh sao vào sinh nhật lần thứ mười bảy của cô, và cũng là người đẩy cô đến bên cạnh Lục Tễ…

Cô vì anh mà kích động đến mức mất hết đi lý trí đánh người, phạm phải sai lầm.

Giữa bọn họ có rất nhiều vướng mắc không thể giải thích cũng như không thể nói rõ được, nhưng bọn họ không phải là người yêu của nhau, còn có tám năm không gặp mặt.

Nửa tiếng sau, Giang Đồ dừng xe dưới bóng cây của khu biệt thự, anh xuống xe giúp cô lấy túi đàn ra, đặt lên vai cô, thấp giọng nói: “Trở về đi, ngủ sớm một chút.”

Dưới bầu trời đầy sao trăng sáng, gió đêm thổi đến làm cho lá cây vang lên tiếng xào xạc, Chúc Tinh Dao bỗng nhiên ngẩng đầu lên, nhỏ giọng gọi anh: “Giang Đồ.”

Giang Đồ ngạc nhiên, anh vốn tưởng rằng cả tối hôm nay cô sẽ không mở miệng nói chuyện với anh, anh nhìn khuyên tai cô nhẹ nhàng lay động, trên cổ trắng nõn đeo một sợi dây chuyền đồng bộ, xương quai xanh thẳng tắp xinh đẹp, trên vai còn mang đàn cello.

Anh mỉm cười, nhẹ giọng hỏi: “Cả buối tối nay cậu không nói chuyện với tôi, chỉ là đang do dự không biết gọi tôi là Giang Đồ hay Đồ ca phải không?”

Chúc Tinh Dao nhìn anh, gật đầu một cái: “”Ừm.”

Bóng cây đong đưa, gió đêm thổi qua tà váy Chúc Tinh Dao, ở trong không khí Giang Đồ ngửi thấy mùi thơm nhàn nhạt trên người cô, có chút không giống với thời trung học. Anh cúi đầu nhìn cô, trầm mặc một lúc, khẽ nói: “Thật xin lỗi.”

Trước đây Chúc Tinh Dao đã nghĩ qua rất nhiều lần, nếu như Giang Đồ trở về, hai người gặp mặt, cô nhất định phải lên án anh, nhưng suy nghĩ kỹ lại, rốt cuộc anh có lỗi gì với cô đây?

Tất cả những việc hai người làm vì đối phương dường như đều là bí mật, chỉ trách những điều đó quá sâu đậm, muốn quên cũng không thể nào quên được.

Giang Đồ nhìn cô: “Tôi quen nghe cậu gọi tôi là Đồ ca.”

Lông mi Chúc Tinh Dao run rẩy, cô nắm chặt lấy dây đeo đàn, “Ngày trước tuổi còn nhỏ gọi vậy cũng thôi đi, giờ trưởng thành rồi…” Phía trước đột nhiên có ánh sáng chiếu đến làm cô phải híp mắt lại.

Có xe tới, chỗ hai người đứng có chút chắn đường đi.

Giang Đồ kéo cô sang bên cạnh, xe lướt qua hai người, Chúc Tinh Dao lấy lại tinh thần, bước ra ngoài: “Đã trễ rồi, mình về trước đây.”

“Chờ một chút.”

Giang Đồ cúi đầu nhìn cô: “Khi nào có thời gian cùng nhau ăn một bữa cơm đi. Gọi Lâm Giai Ngữ và Đinh Hạng, tôi mới quay về nên phải mời mọi người ăn một bữa.”

Chúc Tinh Dao trầm mặc một chút, cúi đầu nói, “Được.”

Giang Đồ nói: “Tôi sẽ gọi cho cậu.”

Chúc Tinh Dao còn chưa kịp nói gì, điện thoại đã vang lên, cô lấy điện thoại từ trong túi ra, là Chúc Vân Bình gọi tới, 12h đêm rồi, cô ngẩng đầu nhìn Giang Đồ, nói: “Mình về trước.”

Chúc Tinh Dao đổi giày đi vào phòng khách, Chúc Vân Bình từ trên ghế sofa đứng lên, quay đầu nhìn cô: “Con trở về như thế nào?”

“Bạn học tiễn con ạ.” Cô nói.

Chúc Vân Bình cười: “Bạn học nam?

Chúc Tinh Dao dừng lại, gật đầu, cô không nói với bố mình, đó chính là Giang Đồ.

Chúc Vân Bình ngáp một cái, dặn dò cô vài câu: “Đợi lát nữa tắm rửa xong thì đi ngủ sớm một chút, trước khi ngủ con uống một ly sữa nóng sẽ ngủ ngon hơn, đừng lúc nào cũng uống thuốc. Mẹ con tối nay đếm thuốc còn lại trong bình thuốc của con, sao mấy ngày nay con lại uống thuốc rồi? Có thời gian thì đi dạo với bạn bè, đừng lúc nào cũng ở nhà luyện đàn.”

Lại đếm thuốc của cô, Chúc Tinh Dao cũng không biết nói gì cho phải, cô ngoan ngoãn gật đầu: “Dạ con biết rồi ạ.”

Chúc Vân Bình cười cười: “Tốt nhất là nên có bạn trai.”

Chúc Tinh Dao lầm bầm: “Bố…”

“Được rồi được rồi, không nói con nữa, bố lên lầu ngủ đây.” Chúc Vân Bình xoa xoa đầu cô, đi lên lầu.

Đêm khuya, Chúc Tinh Dao theo thói quen rót một ly nước, vặn nắp lọ thuốc ra, bỗng nhiên dừng lại, cô rũ mắt xuống, đặt lọ thuốc xuống. Cô ngồi trên giường, mở Wechat ra tìm tài khoản xin kết bạn kia, suy nghĩ một lúc lại tắt điện thoại đi, ném vào trong hộc tủ, chui vào trong chăn.

Cô nghĩ, Giang Đồ cũng không nói cái này là ID Wechat của anh.

Kinh nghiệm xương máu của đèn ánh sao nằm ở phía trước. Cô không thể làm loạn thêm một lần nào nữa.

Dưới lầu, xe của Giang Đồ vẫn còn đậu chỗ cũ, anh tựa vào ghế, hơi ngẩng đầu hút một điếu thuốc, tay anh đặt lên cửa sổ xe, nhìn đèn đường mờ nhạt ngoài cửa sổ. Nhiều năm qua Giang Thành đã thay đổi rất nhiều, ngược lại nơi đây vẫn gần như duy trì hình dạng vốn có của mình.

Anh nhìn lên cửa sổ phía Đông tầng hai, ánh đèn đột nhiên tắt đi.

Đến giờ này giây phút này, anh mới tìm về cảm giác thân thuộc ấy.

Một lát sau, Giang Đồ lái xe rời đi.



Sáng hôm sau, Chúc Tinh Dao tỉnh lại trong an ổn, Lê Tây Tây đã gửi một tin nhắn WeChat từ rất sớm, nói rằng cô ấy đã bay về Bắc Kinh trên chuyến bay sáng nay.

Lê Tây Tây: “Tối hôm qua có rất nhiều người chụp ảnh rồi đăng lên vòng bạn bè, còn có người đăng Weibo, người đại diện của mình nói tiện thể xào nhiệt luôn, nói cho cậu biết một tiếng.”

Chúc Tinh Dao cười cười, trả lời: “Được.”

Chúc Tinh Dao hai năm này ngoại trừ các buổi hòa nhạc ra thì rất ít tham gia vào các hoạt động khác, trong vài năm gần đây người đại diện của Lê Tây Tây giúp cô ấy xây dựng hình tượng, cũng đưa cô vào, theo cách nói của người đại điện: “Có một cô bạn thân vừa có tài vừa có sắc, cũng rất có thể hút fan.”

Chúc Tinh Dao mở Weibo ra, quả nhiên nhìn thấy Lê Tây Tây lên hotsearch, ảnh chụp cùng video ngắn của hai người.

Lúc này, Bắc Kinh là 9:30.

Hứa Hướng Dương đi vào phòng làm việc của Lục Tễ, Lục Tễ ngồi bàn làm việc ngẩng đầu lên, nhàn nhạt nói: “Các cậu đi dự hôn lễ thôi mà cũng thể lên hotsearch được à.”

Hứa Hướng Dương ngáp một cái: “Người đại diện của Lê Tây Tây không buông tha bất kỳ cơ hội nào để xào nhiệt, chẳng còn cách nào cả.”

Lục Tễ liếc màn hình máy tính, thấy ảnh của Chúc Tinh Dao, cư dân mạng đều bình luận khen cô xinh đẹp lại có tài năng, còn một số cư dân mạng tự cho mình biết mà bình luận:

“Đương nhiên rất xinh đẹp rồi, là nữ thần nhiều năm của Giang Thành Nhất Trung chúng tôi, không ai có thể vượt qua được! Hơn nữa bạn trai cô ấy cũng là nam thần của bọn tôi đấy.”

“Chúc Tinh Dao chia tay bạn trai từ lâu, nam thần đã trở thành người bạn trai cũ rồi, ngẫm lại vẫn còn cảm thấy đáng tiếc, lúc trước nam thần theo đuổi nữ thần siêu cấp mãnh liệt, dùng mấy ngàn ngôi sao thổ lộ, ai nói đàn ông ngành kỹ thuật không lãng mạn thì tôi đá đít người đó ngay!”

“Tôi đã thấy ảnh của nam thần, mấy năm trước giành được huy chương vàng Vật Lý toàn quốc đó!”

Lục Tễ mặt không chút thay đổi tắt Weibo đi, anh đưa cà phê trên bàn cho Hứa Hướng Dương, lơ đãng hỏi: “Giang Đồ cũng tham dự hôn lễ à?”

Hứa Hướng Dương nhận lấy, uống một ngụm cà phê, ngồi xuống đối diện anh, “Có tham dự, cậu ta thay đổi rất nhiều, hiện tại rất tốt. Nếu như năm ấy thi đại học cậu ta không xảy ra chuyện gì thì chắc là bạn học của chúng ta rồi, nói không chừng còn có thể lập ra một nhóm, ba kiếm khách.”

Lục Tễ cười khẽ: “Ba kiếm khách? Cả đời này cũng không thể có chuyện đấy xảy ra đâu.”

Hứa Hướng Dương quay lại nhìn anh, nghi hoặc nói: “Sao cậu lại không muốn gặp cậu ta vậy? Cậu ta còn giỏi hơn tôi nữa mà.” Anh ấy dừng một chút, “À đúng rồi, trong hôn lễ tôi thấy Giang Đồ rất quan tâm chăm sóc Chúc Tinh Dao, lấy kinh nghiệm nhìn người nhiều năm của tôi, tôi cảm thấy hình như Giang Đồ có tình ý với Chúc Tinh Dao.”

Lục Tễ cười nhạo: “Cuối cùng cậu cũng nhìn ra rồi đấy à? Còn nói nhiều kinh nghiệm gì đó nữa, thực sự đánh giá quá cao bản thân mình đấy.”

“Cái gì gọi là cuối cùng? Cậu đã nhận ra từ lâu phải không?” Hứa Hướng Dương cẩn thận suy nghĩ một chút, “Tám năm tay cậu ta không quay về, cậu cũng chưa gặp cậu ta lần nào.”

Lục Tễ dựa lưng lên ghế, lạnh lùng nói: “Cũng không sớm, nhưng mà sớm hơn cậu một chút.”

Nếu như anh có thể biết sớm một chút, còn để cho Giang Đồ chụp nhiều mũ vậy sao?

HẾT CHƯƠNG 46.