Lạc Nguyệt Anh:"đa tạ Mạc tông chủ".

Mạc Vân:"không có gì".

Mạc Vân khoát tay nói, Lạc Nguyệt Anh nhìn qua Lý Thái Huyền đang đối chiến với ba tên sát thủ Hóa Thần Sơ Kỳ, một cách bình tĩnh khiến ba tên sát chật vật không ít, hai tên bị bật ra xa, một tên bị thương nặng.

Lạc Nguyệt Anh, Mạc Vân phi bộ pháp tới Lý Thái Huyền.

"Chàng tính sao với bọn sát thủ này?".

Mạc Vân hỏi, ba tên sát thủ biết mình không chạy được nữa rồi Luyện Hư ở đây chạy thế nào được, cắn thuốc độc tự sát.

Nhìn thấy ba tên sát thủ chết trước mặt cậu, Lý Thái Huyền không mấy gì lạ trong phim kiếp trước cũng vậy, thất bại ám sát cắn thuốc độc tự sát, cậu lại gần ba tên sát thủ bắt đầu công việc của cậu là trấn lột đúng là trấn lột sát thủ chắc chắn sẽ có đồ tốt nhưng đó là suy nghĩ cậu còn thực tết.

"Nghèo, một đám sát thủ nghèo không có gì ngoài linh thạch, chẳng có nổi một đấu kỹ, công pháp!"
Lý Thái Huyền than vãn, Mạc Vân đi lại nói.

"Bọn Thiên Sát Giáo học công pháp tại tổng đài hoặc phân bộ, bọn chúng sẽ không đem theo bất kỳ công pháp hay đấu kỹ gì bên người".

"Nàng biết rất rõ về bọn chúng nhỉ!".

Lý Thái Huyền nói, Mạc Vân cũng trả lời.

"Lúc trước đây từng đụng độ một,hai lần nhưng lần nào cũng không tìm thấy những thứ gì từ người bọn chúng".

"Nàng cũng chắn lột đồ của bọn chúng rồi hả!".

Lý Thái Huyền kinh ngạc hỏi Mạc Vân, Mạc Vân đỏ mặt quay sang chỗ khác.


"Lúc đó còn trẻ, đi ra ngoài làm nhiệm vụ tông môn gặp được bọn người Thiên Sát Giáo, nên cũng xem thử trên người bọn chúng có gì không, nhưng chỉ toàn là linh thạch".

Có một tiếng chen ngang cuộc trò chuyện của hai người.

"Khụ khụ, ngươi không sao chứ?".

Là Lạc Nguyệt Anh hỏi, Lý Thái Huyền xém chút nữa quên ở đây còn có Lạc Nguyệt Anh.

"Đa tạ đại công chúa quan tâm, tại hạ không sao, mà sao đại công chúa lại ở đây?".

Lý Thái Huyền hỏi Lạc Nguyệt Anh, Lạc Nguyệt Anh nhất thời không biết trả lời thế nào đành phải lấy một cái cớ.

"Đã nói đừng kêu là đại công chúa mà kêu ta là Nguyệt Anh như lúc trên võ đài đó, ta đi ngang qua thấy nên giúp đỡ thô, ngươi không nên suy nghĩ nhiều làm gì".

Lý Thái Huyền cũng không suy nghĩ nhiều cho lắm, cũng không tiếp tục để ý Lạc Nguyệt Anh.

Lạc Nguyệt Anh thấy vậy dậm chân, đấm ngực nói thầm tức chết ta mà, đúng là tên đầu gỗ, là tên đại ngốc.

Mạc Vân thấy vậy cười như không cười, nhìn Lạc Nguyệt Anh, lại nhìn Lý Thái Huyền trách tên này ngoại hình quá đẹp đi, còn phong lưu thì chưa thể xác định vì tên này chỉ ở trong tông môn suốt ngày ngoài tu luyện đấu kỹ cũng chỉ ôm lấy cô bàn chuyện nhân sinh.

Lý Thái Huyền qua khi chắn lột của những tên sát thủ của Thiên Sát Giáo cũng được khoảng 500 ngàn linh thạch từ tiểu đến trung.

Ba người bắt đầu đồng hành đi về Kỳ Lân Môn trên đường đi Lý Thái Huyền và Mạc Vân nắm tay tình chàng ý thiếp cười đùa vui vẻ, hai người coi sự tồn tại của Lạc Nguyệt Anh như không khí.

Đã đến tông môn cậu mới quay sang Lạc Nguyệt Anh hỏi.

"Đại công chúa à Nguyệt Anh đã đến tông môn rồi sao cô còn chưa rời đi?".

Lý Thái Huyền tính kêu đại công chúa nhưng ánh mắt hình viên đạn của Lạc Nguyệt Anh liếc cậu nên sửa lại và hỏi.

"Ta tính gia nhập Kỳ Lân Môn học tập một đoạn thời gian, sao không thích ta, ta có thể rời đi".

"Không dám Nguyệt Anh gia nhập Kỳ Lân Môn là vinh hạnh ta nào dám đuổi đi chứ".

"Cho ngươi mười lá gan cũng không dám đuổi ta đi".

Lạc Nguyệt Anh hất tóc nói, Lý Thái Huyền cái miệng giật giật nói thầm Vân Nhi không dám đuổi ta nào nói lá gan đuổi đi cô đi.

Ba người bước vào quảng trường thì những ánh mắt nhìn về phía ba người và nói.

"Đó không phải là đại công chúa của Lạc hoàng triều, tại sao lại đến Kỳ Lân Môn của chúng ta".

"Ngươi không nhìn thấy sao, chắc tông chủ nhận đại công chúa làm đệ tử rồi nên mới xuất hiện ở đây".

Một số nam đệ tử thắc mắc nói, còn về nữ đệ tử thì.

"Lý sư huynh ta ở bên này".

"Lý sư huynh ta yêu huynh".

"Lý sư huynh ta muốn sinh con cho sư".


Một số nam đệ tử hâm mộ Lý Thái Huyền được nhiều như vậy nữ đệ tử ưu thích, có một nam đệ tử lên tiếng nói.

"Hắn chỉ được vẻ đẹp bên ngoài, ta đâu thua kém hắn mấy tại sao hắn lại được nhiều nữ đệ tử yêu thích như thế".

Một số đệ tử quan sát hắn thì khéo miệng giật giật, thân hình có thể nói là đẹp nhưng khuôn mặt thì hơi già so với độ tuổi của hắn.

Có một thân ảnh trong bóng tối nhìn Lý Thái Huyền bằng đôi mắt hận ý, chứa chút sát khí mãnh liệt nói.

"Bọn người Thiên Sát Giáo đúng là vô dụng chỉ có bao nhiêu cũng không xử lý được ngươi".

"Coi như mạng ngươi lớn cho ngươi sống thêm mấy bữa nữa đến lúc sư phụ ta sẽ là tông chủ Kỳ Lân Môn, đến lúc đó ta khiến ngươi sống không được chết không xong".

Nói xong cũng quay người rời đi quảng trường.

"Là ta cảm nhận sai sao, sao ta thấy có một đôi mắt chứa sát khí nhìn ta chứ".

Lý Thái Huyền quan sát xung quanh trầm ngâm nói thầm, cậu khá nhạy cảm với sát khí.

"Này ngươi được nhìn nữ đệ tử hâm mộ không ý nhỉ, có người còn muốn sinh con cho ngươi nữa".

Lạc Nguyệt Anh thấy Lý Thái Huyền không trả lời mình thì nhìn thấy hắn trầm ngâm như suy nghĩ điều gì đó lên tiếng hỏi.

"Này này ngươi không sao chứ?".

Lý Thái Huyền bị tiếng kêu Lạc Nguyệt Anh làm tỉnh lắc đầu, Mạc Vân thấy Lý Thái Huyền như vậy cũng không nói gì bên ngoài không thích hợp để biểu lộ ra ngoài.

Ba người đi đến địa sảnh thì thấy đại trưởng lão đứng đó.

"Tông chủ, ngài trở về".

"Ta trở về, không biết đại trưởng lão đứng đây chờ ta có chuyện gì muốn nói".

"Tông chủ ta có chuyện muốn nói với đệ tử của ngài".

Đại trưởng lão nhìn sang Lý Thái Huyền, Lý Thái Huyền bất ngờ.


"Ta sao, không biết đại trưởng lão có gì chỉ giáo?".

Lý Thái Huyền chắp tay hỏi, đại trưởng lão nhìn sang Mạc Vân và Lạc Nguyệt, cô hiểu ý nên đưa Lạc Nguyệt Anh rời đi.

Lúc này chỉ còn lại Lý Thái Huyền và đại trưởng lão đứng giữa đại sảnh rộng lớn bốn mắt nhìn nhau, trầm ngâm yên tĩnh không nói.

"Đi đến phong ta".

Đại trưởng lão phá vỡ sự yên tĩnh, bắt đầu đi đến phòng mình, Lý Thái Huyền cũng theo sao, cậu không sợ tên đại trưởng lão này vì đang ở tông môn hơn nữa Mạc Vân cũng biết Lý Thái Huyền ở chung với đại trưởng lão xảy ra chuyện gì ông ta sẽ chịu trách nhiệm.

Huống chi cậu còn một tấm dịch tinh phù với Liên Hoa Ngũ Tầng nữa hai thứ có thể trốn thoát khỏi nếu đại trưởng lão ra tay giết cậu.

Hai người đi đến một gian phòng, đại trưởng lão đẩy cửa đi vào Lý Thái Huyền theo sau, cậu quan sát căn phòng thì kinh ngạc không thôi giản dị phải nói vô cùng giản dị một đại trưởng lão của một tông môn sống một cách giản dị nói ra ngoài sẽ không ai tin.

Đại trưởng lão đi đến bàn ngồi xuống pha trà chỉ vào ghế nói.

"Ngồi đi, ngươi cứ tự nhiên".

Lý Thái Huyền ngồi xuống cũng pha cho mình một ly trà uống, đại trưởng lão miệng giật giật nói thầm trong bụng ngươi biết nói lời khách khí một chút không dù gì ta cũng là chủ mà.

"Đại trưởng lão không biết mời ta đến đây là có chuyện gì?".

Lý Thái Huyền hỏi, đại trưởng lão trầm ngâm một hồi lên tiếng trả lời.

"Ta muốn nói với ngươi về chuyện của Lan nhi".