Doãn Đình Nghiêm rất bình thường nhìn Khuất Vân Di.

Anh xem cô còn kiếm chuyện hay giận dỗi anh nữa hay không?Hạ mình năn nỉ không được thì anh đành phải dùng kế.

" Doãn tổng, ngài xem vợ ngài đến đây làm loạn kìa "
Một cô gái ỏng ẹo nói.

" Cô có tin bà đây giết chết cô không? "
Khuất Vân Di tức giận nói.

Doãn Đình Nghiêm nhướn mày đứng dậy.

" Hai cậu ở lại chơi vui vẻ.

Tôi về trước, ngày mai lại gặp "
Hình Chí Viễn và David cười gượng.

Không chừng ngày mai tụi anh bận đi đám tang của chủ tịch Doãn thị cũng nên.

Nhìn Khuất Vân Di đáng sợ quá.

" Ờ...cậu về bình an."
David nói.

Doãn Đình Nghiêm nhếch môi cười rồi bỏ đi mặc kệ Khuất Vân Di đứng đó.

" Các người coi chừng bà đấy.

Cẩn thận cái tay vào, cái tay nào chạm vào người chồng bà là bà chặt bỏ đó biết không? Đừng để bà đây gặp lại lần hai.

"
Khuất Vân Di nghiến răng, trừng mắt từng người ở đây rồi bỏ đi theo Doãn Đình Nghiêm.

Doãn Đình Nghiêm bước ra khỏi quán bar mà mỉm cười.


Không ngờ Khuất Vân Di ghen lên lại đáng sợ như vậy.

" Doãn Đình Nghiêm, anh đứng lại.

Anh không xong với em đâu "
" Sao? "
Khuất Vân Di đi lại đứng trước mặt của Doãn Đình Nghiêm.

Cô miếu máo nhìn anh.

" Anh hết thương em rồi phải không? Anh không nghĩ cho tiểu Yên sao? Cả ngày hôm nay cứ khóc đòi anh, còn cả đứa con trong bụng em nữa.

Anh không cần ba mẹ con em sao?."
Khuất Vân Di ôm chặt lấy eo của Doãn Đình Nghiêm òa khóc lên.

Cô quá tủi thân, sáng giờ cô có ăn được gì đâu, ăn thứ gì cũng nôn sạch ra ngoài vậy mà anh không theo năn nỉ chăm sóc cô.

" Anh cần chứ? Nhưng xem thái độ của em hôm qua đi.

Anh đã hạ mình như thế nào? Anh cố gắng vun đắp cho gia đình mình ra sao? "
Doãn Đình Nghiêm nói nhưng vẫn không ôm Khuất Vân Di.

Hôm qua anh đã nhịn cô rất nhiều lần, anh đã phải chịu đựng hành động và những lời nói vô cùng khó nghe của cô.

" Tại em mang thai tính tình nóng nẫy chứ bộ...híc...Em có muốn nói như vậy đâu.

Tại anh không vui khi biết em mang thai..híc "
Khuất Vân Di hiện tại rất sợ mất Doãn Đình Nghiêm.

Cô biết anh không phải dạng người lăng nhăng nhưng đàn ông ai không thích cái đẹp, của lạ.

Cô bây giờ sợ anh sẽ chán mình, nếu như cô tiếp tục khó chịu la hét lên thì chắc chắn anh sẽ nỗi điên lên rồi bỏ đi với mấy cô gái đó.

" Sao em biết anh không vui? Anh rất vui là đằng khác.

Nhưng anh không nỡ nhìn em đau đớn "
" Sao anh không ôm em...híc...có phải bây giờ em xấu xí nên anh chán rồi phải không? huhu "
Khuất Vân Di òa khóc đánh thùm thụp vào ngực của Doãn Đình Nghiêm.

Anh bật cười giữ tay cô lại rồi ôm chặt vào lòng.

" Như vậy được chưa, bảo bối? "
" Hức...khi nãy anh có làm gì với mấy người đó không? "
" Không hề.

Anh ngồi rất xa mấy người đó, khi nãy em cũng nhìn thấy mà.

Anh bảo quản lí gọi đến để chọc cho em ghen thôi "
" Anh có biết em đang mang thai không? Anh chọc em giận, con anh sinh ra xấu ráng chịu...híc"
Doãn Đình Nghiêm phì cười ôm Khuất Vân Di vào trong xe.

Khi nãy anh đã gọi điện bảo tài xế lái xe cẩn thận và vệ sĩ phải đi theo bảo vệ cho cô.

Dù có liều một chút nhưng lại trị được tính tình ngang bướng, trẻ con của cô.

Hơn ai hết, anh hiểu được tính tình của Khuất Vân Di.

Khuất Vân Di chui tọt vào lòng của Doãn Đình Nghiêm ngồi.

Cô dặn lòng sẽ không cho anh đi quán bar nữa.


Nếu hôm nay không nhờ Chí Viễn gọi thì có phải bây giờ anh đang ở khách sạn cùng gái không.

Doãn Đình Nghiêm vuốt vuốt lưng của Khuất Vân Di.

Nếu hôm qua cô hết giận anh thì anh cũng không cực khổ bày ra trò này.

Khi nãy nhìn mấy người ăn mặc hở hang, mùi nước hoa nồng nặc mà anh mắc ói vô cùng.

" Sáng giờ em có ăn được gì không? "
Khuất Vân Di mím môi lắc đầu.

" Khổ cho em rồi, khi về anh pha sữa cho em uống nhé "
" Vâng "
Khuất Vân Di ngã đầu vào lòng ngực của Doãn Đình Nghiêm.

Anh cũng vòng tay ôm lấy cô, tay sờ vào chiếc bụng phẳng lì của cô.

" Di? Nói anh nghe? Có phải em đâm thủng bao của anh không? "
" Có đâu, cũng có lúc anh không mang chứ bộ "
" Những ngày đó an toàn cô bé ơi "
Doãn Đình Nghiêm nhéo mũi của Khuất Vân Di.

Anh không thích sài bao cao su vì sài nó không có cảm giác chân thật và rất phiền phức.

Nhưng nếu anh cho ra ngoài thì không được vì Khuất Vân Di cứ ôm chặt, hóp bụng không cho anh rút ra.

Qua lần này chắc anh phải phiền đến Hình Chí Viễn nữa rồi.

Anh không thể để cô giở trò một lần nữa.

Về đến Doãn gia, Doãn Đình Nghiêm bế Khuất Vân Di vào thẳng phòng bếp pha sữa bầu cho cô.

Cũng may cô không nghén sữa bầu nên uống được đôi chút nhưng cô lại rất ngán.

" Mai anh cho người đổi sữa cho em uống nhé? "
" Vâng.

Chồng, em muốn nghỉ ngơi "
Khuất Vân Di giơ tay bảo Doãn Đình Nghiêm bế mình lên phòng.

Anh cũng nghe lời cô mà bế cô lên.

Vừa đặt Khuất Vân Di xuống giường thì hai chân của cô đã quặc lấy eo của Doãn Đình Nghiêm.


Hai tay thì ôm cổ anh.

" Gì vậy? " anh nhíu mày.

" Em muốn gần gũi"
" Em đang mang thai, cái thai còn nhỏ với lại cơ thể em bây giờ không chịu nỗi sức của anh đâu.

Đừng suy nghĩ lung tung, anh mãi mãi yêu em.

Không bao giờ anh làm chuyện có lỗi với em và con "
" Nhưng...."
" Vợ nhỏ à, đừng nghĩ vớ vẫn nữa.

Anh ôm em và con ngủ là đã đủ lắm rồi "
Doãn Đình Nghiêm hôn chụt vào môi của Khuất Vân Di.

Cô sợ không đáp ứng đủ nhu cầu cho anh, anh sẽ ra bên ngoài quan hệ tình và tiền.

Dù là quan hệ tình và tiền cô cũng không muốn, anh chỉ có thể thuộc về một mình cô thôi.

Cô không cho phép anh làm chuyện vợ chồng với ai.

" Đợi anh một lát, anh đi thay đồ đã "
Khuất Vân Di mặt buồn hiu buông Doãn Đình Nghiêm ra.

Không phải mang thai vẫn quan hệ được sao? Chỉ cần anh nhẹ nhàng một chút vậy mà dám từ chối cô.

Để cô xem anh nhịn được bao lâu.

Doãn Đình Nghiêm tắm rửa sạch sẽ rồi lên giường ôm lấy Khuất Vân Di vào lòng.

Nhìn tiểu Yên bên cạnh ngủ say mà anh mỉm cười hạnh phúc.

Cả ngày hôm nay không gặp hai mẹ con mà anh nhớ muốn không chịu nỗi..