Đã một tuần trôi qua nhưng Khuất Vân Di vẫn không thấy động thái nào của Doãn Đình Nghiêm làm cô rất buồn lòng, vậy là những năm tháng qua anh không hề rung động với cô dù là một chút.

Khuất Vân Di hít hít mũi đi thay đồ đến biệt thự của Doãn Đình Nghiêm, dù biết là như vậy nhưng cô cũng không thể không quan tâm anh được.

Tình yêu đầu đời của cô đâu phải muốn buông bỏ là buông bỏ được.

Ông Khuất nhìn Khuất Vân Di lên xe mà thở dài.

Không biết Doãn Đình Nghiêm tài giỏi, đẹp trai đến mức nào mà con gái ông u mê như vậy.

Khuất Vân Di đến biệt thự của Doãn Đình Nghiêm, vừa bước xuống xe cô đã gặp Doãn Thừa Nhiệm.

" Ây, Khuất tiểu thư? Không phải cô đang hẹn hò với Hác tổng sao? Bây giờ đến đây gặp anh tôi để làm gì? Cười nhạo hay đưa thiệp mừng? " Doãn Thừa Nhiệm nhếch môi nói
" Chuyện của tôi anh xen vào làm gì? "
Khuất Vân Di rất giống bà Khuất thời còn trẻ, tính tình không sợ trời không sợ đất, nếu không vừa mắt nhất định sẽ xử đẹp.

" Khuất tiểu thư, bây giờ anh trai tôi tật nguyền như vậy hay là cô chịu tôi đi, tôi hứa sẽ yêu thương chăm sóc cho cô đến hết đời "
Doãn Thừa Nhiệm nhìn Khuất Vân Di với ánh mắt chiều mến, nếu anh cưới được tiểu thư Khuất Vân Di thì anh chẳng còn sợ ai cả.

Nếu giành Doãn thị không được thì còn Khuất thị chống lưng cho.

" Anh nằm mơ đi, tránh ra "

" Vân Di, tôi thật sự yêu em mà, mấy năm nay nhìn em bị anh trai tôi từ chối mà tôi đau lòng không thôi "
Doãn Thừa Nhiệm định đến gần nắm tay Khuất Vân Di thì bị vệ sĩ Khuất gia lôi ra.

Muốn đựng vào người tiểu thư Khuất gia thì Doãn Thừa Nhiệm nên chờ kiếp sau.

Tiết Khương thấy nhiều người đứng trước cửa biệt thự mà ra xem như thế nào.

" Khuất tiểu thư, nhị thiếu gia có việc gì sao? "
" Tôi đến gặp anh hai tôi không được sao? " Doãn Thừa Nhiệm vung tay ra
" Thiếu gia đang nghĩ ngơi "
" Cậu đuổi tôi đấy à, con chó như cậu mà cũng dám đứng trước mặt tôi ra oai sao? Cậu nghĩ Doãn Đình Nghiêm còn như xưa sao? Cậu nghĩ ai cũng sợ anh ta sao? "
Doãn Thừa Nhiệm đi lại cầm cổ áo của Tiết Khương.

Anh bây giờ là người kế nhiệm của Doãn gia thì làm gì biết sợ ai.

" Dù thiếu gia có như thế nào tôi cũng một lòng một dạ trung thành với cậu ấy " Tiết Khương nghiêm mặt nói.

" Tránh ra, tôi phải gặp anh ta "
Doãn Thừa Nhiệm đi vào thì bắt gặp Doãn Đình Nghiêm đang thưởng thức tách cafe của mình.

" Anh hai! Tôi nễ tình chúng ta là cùng họ Doãn nên tôi mới nễ anh, nhưng anh đã làm gì mẹ tôi "
" Tôi cần cậu nễ sao? " Doãn Đình Nghiêm nhướn mày
" Anh? " Doãn Thừa Nhiệm rút súng giơ lên nhắm vào người Doãn Đình Nghiêm.

Khuất Vân Di đi vào thì thấy Doãn Thừa Nhiệm định bắn Doãn Đình Nghiêm, cô không suy nghĩ được nhiều mà hốt hoảng chạy lại dang tay chắn phía trước cho anh.

" Anh bỏ súng xuống nếu không tôi mách với ba tôi đó "
Khuất Vân Di dù có chết cô cũng muốn Doãn Đình Nghiêm được an toàn, mạnh khỏe.

Cô thật mong mình có thể thay thế anh ngồi xe lăn, cô muốn nhìn anh kiêu ngạo lạnh lùng như ngày xưa.

" Vân Di, tránh ra " Doãn Đình Nghiêm đưa tay kéo cô ra khỏi nguy hiểm.

" Nhị thiếu gia mong cậu bỏ súng xuống, đừng làm tôi phải nỗ súng "
Tiết Khương,Tiết Mặc và một số vệ sĩ của anh đều rút súng chỉ về phía Doãn Thừa Nhiệm.

" Mối thù này tôi nhất định sẽ đòi lại " Doãn Thừa Nhiệm nói rồi bỏ đi.

" Đủ chưa Khuất Vân Di? Sao còn chạy đến đây nữa " anh khó chịu nói

" Đình Nghiêm em...em" cô xoay người lại nhìn vào mắt anh
"Không phải em đang hẹn hò cùng Hác tổng sao? Em đến đây cậu ta sẽ rất khó chịu "
" Không có, em không có quen anh ấy.

Em chỉ yêu mình anh thôi "
" Em thấy không?Tôi bây giờ đến bảo vệ bản thân còn không được thì làm sao lo cho em.

Em có thể nào đừng yêu tôi nữa được không? "
" Em không cần anh bảo vệ, em tự bảo vệ bản thân mình được "
" Tại sao vậy? Em vừa xinh đẹp lại là tiểu thư Khuất gia thì hà cớ gì phải kết hôn cùng một kẻ tật nguyền như tôi "
" Vì em yêu anh...híc " Khuất Vân Di nước mắt lăn dài xuống.

Doãn Đình Nghiêm nhìn Khuất Vân Di thế này mà kiềm lòng không được nên nắm lấy tay cô, khi nãy cô bất chấp sống chết chắn phía trước bảo vệ anh.

Khuất Vân Di thấy anh nắm tay mình mà lòng như nỡ hoa, ruốc cuộc anh cũng chấp nhận cô.

Tiết Khương Tiết Mặc núp vào cánh cửa nhìn thấy mà cười tủm tỉm, vậy là thiếu gia họ cũng sống thật với tình cảm trong lòng.

" Vân Di, tôi sẽ kết hôn.......!Nhưng người con gái đó không phải là em " Anh buông bàn tay cô ra
" Kết hôn? Với ai? "
" Là tôi "
Một cô gái mặc chiếc đầm hai dây từ trên lầu đi xuống.

" Đình Nghiêm! Anh và cô ta sẽ kết hôn sao? " Khuất Vân Di tay rung cầm cập.

" Đúng vậy, hai năm nay tôi là người luôn bên cạnh anh ấy " Tiêu Hân Viên nắm lấy tay anh
Doãn Đình Nghiêm hít một hơi sâu rồi ngước lên nhìn Tiêu Hân Viên nỡ nụ cười ngọt ngào.


Khuất Vân Di nhìn cả hai như vậy mà nước mắt cô tuôn rơi lả chả, cô thụt lùi bước chân ra sau.

" Đình Nghiêm! Em hỏi anh một lần cuối, từ trước đến nay anh có bao giờ yêu em không? "
" Không.

Người tôi yêu là Tiêu Hân Viên, và tôi cũng sẽ kết hôn cùng cô ấy " Doãn Đình Nghiêm nhìn vào mắt cô nói.

Khuất Vân Di nghe được câu trả lời của anh mà bật cười, cô cười nhưng nước mắt rơi lộp độp.

" Được, vậy sao này anh phải sống thật tốt, thật hạnh phúc.

Hãy nhớ rằng có một cô gái từng rất yêu anh, cô ấy có ước nguyện sẽ gã cho anh, sẽ bên cạnh anh dù anh có như thế nào.

Nhưng bây giờ cô gái ấy hết hy vọng rồi, Đình Nghiêm em sẽ không phiền đến anh nữa, sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt anh nữa, tạm biệt "
Khuất Vân Di nước mắt ướt đẫm cả khuôn mặt quay lưng bỏ đi, cô hết hy vọng với anh rồi.

Anh đã có người anh yêu rồi.

Khuất Vân Di lên xe về Khuất gia mà khóc nức nỡ, cô thấy mình sống chẳng còn ý nghĩa nào gì cả.

Mọi người THEO DÕI, LIKE và VOTE cho Kỳ nhé ???? cảm ơn đã ủng hộ, mọi người cứ để lại bình luận mình sẽ tiếp thu và học hỏi thêm..