Hân Nghiên cũng không hiểu vì sao lại làm ra hành động như thế
" Ngài làm gì vậy!! "
Hiểu Tinh không muốn đụng mắt với cô, em chỉ muốn một mình quên đi cô như cái cách cô đã quên đi em
" Tôi, tôi xin lỗi! Tôi chỉ là không muốn em bỏ chạy thôi "
Nhìn cô ấy kìa đột nhiên dịu dàng như thế làm gì? Là để em yêu cô rồi lại phải chịu tổn thương hay sao?
" Em sẽ không chạy, ngài mau buông em ra đi!! "
Lời nói ấy sao mà khó nghe đến thế chứ!!
Hân Nghiên thấy em đã khó chịu nên cũng không muốn làm em đau
" Tôi muốn mua lại quả bóng này!! "
Em cuối mặt
" Là cho chị Uyển Tinh sao??? "
Cô ậm ừ khiến em rất đau
" Đước vậy, thì ngài lấy đi "
Em tháo sợi dây buộc quả bóng ra rồi đưa cho cô
" Hết bao nhiêu?? "
Hân Nghiên lấy ví tiền ra nhưng Hiểu Tinh thở dài một cái u sầu
" Không cần nữa, không đáng giá nữa rồi "
Hôm nay em chỉ muốn đi dạo một lúc nhưng đột nhiên thấy lại những hồi ức nho nhỏ giữa cô và em và một lời hứa chưa bao giờ được thực hiện
" Ngài đã có thứ ngài muốn vậy bây giờ em có thể đi chưa? "

Em nhìn cô một cách thất vọng, ánh mắt đó nhìn cô khiến cô không vui một chút nào
" Về nhà sao?! Đi cùng tôi đi "
Hiểu Tinh nhẹ nhàng từ chối lời đề nghị ấy
" Hay là thôi đi, em đi một mình cũng được "
Cô vẫn không cho em đi
" Đi bộ nhiều không tốt cho thai nhi, về cùng tôi đi "
Em mệt mõi không muốn nói chuyện với cô nên cũng lười từ chối.

Hân Nghiên đi trước nắm lấy tay em mà dắt đi, tay em thả lỏng không màng nắm lấy.

Vì dù nắm chắc cỡ nào thì một ngày nào đó cũng phải buông thôi
Cô đưa em vào xe khiến Uyển Tinh vô cùng bất ngờ và khó chịu
Hân Nghiên để Uyển Tinh ngồi giữa cô và em
( Tỷ tỷ là đang muốn gì đây!! )
Uyển Tinh đương nhiên là vô cùng khó chịu, em thì chỉ ngồi im lặng một góc, quả bóng bay lúc nảy Hân Nghiên vẫn chưa lấy, nó vẫn còn được thắt trên tay em
" Chạy đi!! "
Chiếc xe chạy đi quả bóng không may va phải Uyển Tinh, cô ta khó chịu rồi mắt em
" Á! Ngột ngạt quá, quăng nó đi đi.

Cô có biết nó đáng làm ảnh hưởng đến người khác không!!!!! "

Nếu theo phép tắt thì em quả thật là sai nhưng cô ta cũng không có quyền mắng em.

Hân Nghiên thấy vậy có hơi cau mày
" Em không thích sao? Chị mua cho em đấy "
Hiểu Tinh Xin lỗi rồi kéo quả bóng xuống muốn ôm vào lòng thì
Bùm..mm!!!!!
Quả bóng nổ ra khiến em giật mình, vì chỗ em ngồi bị ép sát vào cửa nên vừa giật mình liền va đầu vào cửa
" Áaa!!! "
Uyển Tinh hét lên rồi nép vào lòng Hân Nghiên
" Chị...em sợ!! "
Em bị đụng đầu, giật mình vẫn còn chưa la cô ta đã liền giả vờ sợ hãi.

Biết như thế ngay từ đầu em đã không lên chiếc xe này rồi.

Tội gì phải làm khổ bản thân đây hả
Quả bóng ấy nổ tan nát chỉ còn một mảnh cao su nhưng em vẫn nâng niêu trên tay như báu vật.

Cô ta cố ý lấy đầu nhỏ của chiếc chăm cài tóc chọc nổ quả bóng của em
Ai cũng thấy chỉ có một mình Tỷ tỷ ngốc của em là không thấy
" Em...sợ bong bóng!! "
" Em không thích bong bóng sao? Chị cứ nghĩ là em muốn nó "
Uyển Tinh nép sát vào trong rồi lắc đầu
" Không thích...em sợ "
Hân Nghiên nhẹ nhẹ vỗ vào vai cô ta nhưng mắt thì hướng về thỏ con đang ngồi buồn bã vì tiếc quả bóng
( Thích đến thế sao? Tiếc đến vậy sao? Vì sao mõi lần nhìn em ấy không vui mình lại rất đau lòng )