Vì trận cãi nhau đó mà Hân Nghiên không đến bệnh viện thăm cô ta nữa
Công ty
" Quản gia! Ngươi đi theo ta bao lâu rồi "
Người quản gia nhẹ nhàng trả lời
" Gần 16 năm rồi.

Tôi theo cô chủ từ năm cô 18 tuổi "
Cô chống tay lên đầu nhìn vào màng hình máy tính, trên màng hình hiện rõ lý lịch của em.

Lạc Hiểu Tinh
" Nói cho tôi biết tôi và cô gái này có mối quan hệ gì? "
Hân Nghiên đột nhiên có chút nghiêm túc
" Ngài và cô ấy là mối quan hệ giữa người mua và người bán "
Hân Nghiên cau mày một chút nhưng lại thôi
" Là gì cũng được! Cô mau liên lạc với Jina, bảo cô ấy làm hết mọi cách để đặt mua viên kim cương xanh đó đi "
" Cô chủ người không giận tiểu thư nữa sao? "
Hân Nghiên thở dài một cái
" Tính tình em ấy tôi còn không hiểu sao! Cứ chiều em ấy đi "
Cô mệt mõi nên nói qua loa.

Hân Nghiên bây giờ chỉ để ý đến một đều rằng Lạc Hiểu Tinh là ai?
Bệnh viện
Cốc..cố.c..

Tiếng gõ cửa làm Uyển Tinh giật mình
" Được rồi, tôi sẽ đưa tiền cho các người sau "
Cô ấy vội vã ngắt máy
" Vào đi!! "
Là cô quản gia, cô ấy bước vào vô cùng cẩn trọng rồi đóng cửa lại
" Chị họ, chị đến đây làm gì! Chị ấy đâu? "
Cô ấy từ từ ngồi xuống ghế rồi nhìn Uyển Tinh chăm chăm
" Cô chủ xem ra đã mất đi ấn tượng với em rồi.

Em thôi cái tính ương bướng đó đi "
Cô ta hờ hững giống như không xem lời nói của cô quản gia ra gì
" Tinh Tinh rất ngoan ngoãn, rất hiền lành "
" Ha! Tinh Tinh, đến cả tên cũng giống như em, xem ra chị ấy chỉ xem cô ta là bản sao của em thôi "
" Em thôi đi, xem ra cô chủ đã không còn tình cảm với em đâu.

Nếu như cô chủ không mất đi ký ức thì địa vị của em sẽ không còn đâu "
Cô ta đập điện thoại xuống bàn một cái Bốp
" Nếu thật sự chị ấy yêu cô ta thì lúc đó đã không bỏ rơi cô ta "
" Ừ! Cứ xem như là em may mắn đi.

Nếu như cô chủ có tình cảm với em trước thì ráng mà vung đắp hơn đi.

Hiểu Tinh cô ấy sợ tối, sợ lạnh, là một kẻ ngốc nghếch nhưng rất lương thiện.


Miệng lúc nào cũng cười cười nói nói và luôn miệng gọi Tỷ tỷ rất khả ái, rất đáng yêu "
Bóng dáng nhỏ nhắn ấy có lẻ đã khắt ghi vào tấm lòng của một người nào đó không thể quên được
" Chị thích cô ta "
Uyên Tinh gắt gỏng hỏi cô ấy.

Cô ấy bình tĩnh trả lời
" Không! Chị thích em "
Uyển Tinh cười nhếch mép
" Thích em thì mau tống cô ta ra ngoài đi "
Người ấy đứng dậy kéo chăn đắp lên người Uyển Tinh
" Ừ! Để chị lo "
Uyển Tinh nở một nụ cười thật tươi với cô ấy, nụ cười này thật sự không hề giả tạo.

Người Uyển Tinh yêu thật sự là Trình Du
" Chị Du ơi! Khi nào rảnh tranh thủ đến thăm em "
Trình Du ôn nhu cười nhẹ rồi hôn lên trán cô ấy
" Ừ! "
Lời nói hay nụ cười của Uyển Tinh khi ở bên cạnh Trình Du đều xuất phát từ đáy lòng.

Cô ấy cũng là một cô gái nhỏ đem lòng yêu một kẻ quá mu mô nên phải trở thành một con gối
Ai cũng là người đáng thương, ai cũng là kẻ đau đớn.

Chỉ là em thương người ta thì ai sẽ thương chính bản thân em đây?
Ngốc nghếch cũng được, thông minh cũng được.

Đơn thuần cũng được, mu mô cũng được chỉ cần thật tâm yêu nhau thì mọi thứ chẳng là gì cả.

Kẻ xấu cũng biết yêu người tốt cũng biết nhớ.

Tình yêu không có lỗi, lỗi là do em quá ngốc