Núi Ngọc Mêu thanh sơn
" Chuẩn bị sẵn sàng "
Cô đã đến trước giờ hẹn 2 tiếng
" Cô chủ người có vẻ mệt mõi lắm rồi "
Mắt Hân Nghiên hơi thâm mặt trắng bệt tay lạnh ngắt
" Không cần lo cho tôi! Thứ cần lo lúc này chính là em ấy "
Cô càng chờ đợi thì tim cô lại càng đập rất nhanh
Chờ hơn 1 tiếng thì một chiếc xe màu đen đang dần tiến đến
" Xin chào ngài! Hàm tổng "
" Em ấy đâu!! "
Cô không hề muốn kiên nhẫn với bọn chúng nữa
" Mang ra đây! "
Một người đàn ông khác kéo lê em xuống xe
Miệng em bị họ bịt lại, mắt cũng bị một miếng vãi màu đen che lại.

Không biết bọn họ đã làm gì em nhưng nhìn em chẳng có chút sức lực nào.

1 câu cũng không kêu gào
" Đây!! "
Hân Nghiên giơ điện thoại lên.


Tiền đã được chuyển vào tài khoản đó
Đối với cô bây giờ chỉ muốn mau mau đón được em
" Bọn tao bây giờ không chỉ muốn tiền nữa! Muốn thêm cái mạng của mày "
Hắn quăng lên đất 1 con dao
" Rạch một đường trên bụng mày đi! "
Hân Nghiên đang không hiểu chuyện gì thì hắn đã dùng một con dao khác rạch một đường trên trán em.

Một đường cắt rất ngọt, không quá sâu nhưng đủ để chết đấy
Hân Nghiên câm phẩn nhìn bọn chúng, bây giờ cô chỉ muốn xé xác bọn chúng ra.

Tiểu bảo bối mà cô cưng như trứng hứng như hoa mà bây giờ bị chúng làm em thành ra thế kia khiến cô xót vô cùng
" Hàm Hân Nghiên mày được người của Tân Cương này ca ngợi thông minh xuất chúng luôn giữ cho mình một cái đầu lạnh.

Được hôm nay tao muốn xem mày sẽ bình tĩnh như thế nào! Mang nó ra đây "
Một tên khác từ trong xe bước ra lôi thêm một cô gái xuống cùng.

Cô gái kia cũng bị trói chặt hai tay, trên đầu bị chùm một cái bao.

Hắn nắm lấy cái bao kia mà kéo mạnh ra
Hân Nghiên đứng chết trân tại chỗ.


Hắn đột nhiên vỗ tay bốp bốp rồi cười thật lớn tiếng chế nhạo cô
" Hay lắm! Hàm Hân Nghiên mà cũng có ngày bị người khác nắm cáng sao! "
Cô bây giờ không hề quan tâm hắn nói gì nữa mà ánh mắt chỉ nhìn chăm chăm vào cô gái kia.

Đôi mắt cô bây giờ đã thật sự ngấn lệ, ánh mắt vừa tiết nuối lại vừa đau khổ nó không hề vô hồn mà nó sẽ khiến ai nhìn vào cũng sẽ biết rằng cô đã từng đau khổ đến mức nào
Từ khi đưa cô gái kia xuống xe hắn đã cởi bịt mắt ra cho em và bây giờ là cô ta
" Hân Nghiên...cứu em!! "
Cô gái kia chỉ vừa mở miệng đã khiến cô rơi lệ, nước mắt không cầm được mà chảy ra
" Uyển Tinh!!!! "
Bây giờ trong mắt cô không hề có sự hiện diện của em nữa rồi.

Hân Nghiên chỉ dành hết tâm cang cho cô gái kia.

Cũng phải thôi dù sao em cũng chỉ là người đến sau vả lại cô ấy rất đẹp, vô cùng khả ái.

Một câu nói đã làm Hân Nghiên rơi cả nước mắt thì em đã hiểu giữa em và cô ấy thì em sẽ chẳng có chút giá trị gì cả
" Hân Nghiên...cứu em với "
Hân Nghiên thật sự mất bình tĩnh rồi
" Bây giờ các người muốn bao nhiêu nữa tôi sẽ đưa hết cho các người! "
Hân Nghiên nhìn xuống con dao kia rồi không do dự lập tức cầm lên
" Được muốn mạng của tôi, tôi sẽ cho các người đừng làm hại đến em ấy "
Cô giơ con dao lên thì bị quãn gia cản lại, cô hung hăng hất tay người quản gia ra một bên.

Nhìn xem chỉ là một câu nói đã khiến Hân Nghiên bằng lòng đưa cả tính mạng để cứu lấy cô ấy
( Thì ra tỷ..tỷ cũng có lúc như thế này )