Sáng sớm em đã tĩnh dậy, em là vui quá không thể ngủ được
Dưới bếp
Đồ ăn, bánh vặt em cho rất nhiều vào vali
Một lúc sau cô cũng đã dậy
" Đem theo làm gì! Tới đó tôi sẽ mua cho em, mang nhiều thế nặng lắm "
Mắt cô thâm quần mặt chẳng có chút sức sống
" Tỷ tỷ ăn sáng nhanh lên!! "
Cô đi xuống rồi vào bàn ăn
" Em không ăn à "
" Em ăn rồi! Chỉ có tỷ tỷ mới lề mề thôi "
Em ngột bệt sofa chuẩn bỏ đồ vào vali
" Cứ bỏ hết ở nhà đi! Đến đây tôi đều mua cho em tất "
" Ơ! Đã có rồi thì cần gì mà mua nữa, chẳng phải đem theo sẽ đỡ tốn tiền hơn sao "
Em nói quá đúng nên cô cũng chẳng thể cãi lại em
30 phút sau
Cô và em đều đã chuẩn bị xong
" Yeahh! Đi thôi "
Hân Nghiên và Hiểu Tinh đứng dưới nhà đợi người láy xe đến
" Cô chủ! Thiếu Phu Nhân đi vui vẻ "
Người quãn gia cuối đầu
" Ơ! Họ không đi cùng sao? "
Em nhìn cô rồi nhìn lại người quản gia
" Đi đi mà! Càng đông càng vui Tiểu Linh em cũng đi đi! Các em cũng cùng đi luôn "
Người quản gia nhìn Hân Nghiên, cô khẻ gật đầu
" Nhanh lên nhanh lên gôm đại cái gì đó rồi cùng đi nha "
Em quay lại nhìn cô như là hỏi ý
" Tôi cho các người 5 phút! Nhanh "
Vùa nghe cô nói xong máy em hầu gái liền hớn hở đi vào trong nhanh chống chuẩn bị
Còn em bên hớn hở nói chuyện với Hân Nghiên thì, người quản gia đã nhìn em với đôi mắt hạnh phúc nhưng đó cũng chỉ là một cái nhìn rồi thôi
" Thích quá!! "

Hân Nghiên cười một cái rồi nhẹ nhàng nói
" Em vui là được!! "
Vừa nói cô vừa dùng tay lấy phần tóc của em bị vướng trong áo ra vừa dịu dàng vừa ân cần
Tất cả mọi người đều đi hết chỉ có Tiểu Linh đang lưỡng lự đứng ở đó.

Thấy cô ấy như thế em liền chạy đến
" Tiểu Linh! Nhanh lên đi thôi "
Tiểu Linh với gương mặt buồn bả nói
" Không được rồi thưa Thiếu Phu Nhân! Bà em hiện đang ở trong bệnh viện cho nên! "
Tiểu Linh ngước mặt lên thì chẳng thấy em đâu nữa.

Nhìn xung quanh thì thấy em đang mở túi ra lấy thứ gì đó
" Cho em này!! "
Một sắp tiền lớn được đặt vào tay Tiểu Linh
" Thiếu Phu Nhân em! e.

.

m! "
" Ở nhà trông nhà cho tốt đấy nha "
Em vẫy tay chào Tiểu Linh rồi bước vào xe
Tiểu Linh nở một nụ cười vô cùng hạnh phúc.

Thật ra Hân Nghiên đã bao hết toàn bộ tiền ăn uống, sinh hoạt, tiền chữa trị hay tiền thuốc men cho bà của Tiểu Linh còn hơn thế cô đã cho em hai tháng lương ( cho luôn không trừ lại )
( Quả thật hai người họ sứng đáng sinh ra là của nhau )
Quãn gia thì đi cùng xe với em và Hân Nghiên.

Cái vui vẻ hớn hờ lúc đầu của em bị cơn say xe làm cho tắt hẳng
" Ưm!.

mm.


.

!! Bao nhiêu.

.

tiếng rồi! còn bao lâu nữa mới đến "
" Mới lên xe được 5 phút thôi đấy "
Em quay người hai tay ôm lấy cổ Hân Nghiên
" Từ đây đến đó mất đến 3 tiếng "
" A.

.

a.

a.

.

aaa! Em chết! chết mất thôi "
Hân Nghiên dùng hai tay đỡ lấy em
" Hahh! Tôi chưa từng nghe có người lại chết vì say xe đấy "
Em đột nhiên ngẩn mặt lên
" Chết.

.

đó! Em thật sẽ!.

chết mất "
" Ừ ừ!! "
Em đột nhiên nhăn nhó
" Sau tỷ tỷ! không dỗ em? "
Cô dùng tay nhéo mũi em
" Nhõng nhẽo với tôi cũng vô ích thôi! Tôi không thích nhóc con như em đâu "
Lại một câu nói khiến em phải nhói cả lòng
Em chỉ biết dùng tay ôm chặt lấy cô, cảm giác như em đang bấu víu vào chỗ dựa cuối cùng