Em gật đầu
" Vâng!! "
Hân Nghiên ngơ ngác
( Cái quái gì vậy )
Hân Nghiên bây giờ không thể hiểu nổi em nữa.

Lúc thì cáu gắt lúc thì ngoan ngoãn đến lạ thường, cô không thể đoán được em đang nghĩ gì và muốn gì
Bây giờ cô không quan tâm em là ngoan ngoãn hay chống đối, cô sốc nách em lên đặt em ngồi lên đùi mình.

Hân Nghiên bây giờ mới dịu lại khi thấy cái vẻ mặt ủ rủ đó
" Sao vậy? Em có chuyện gì sao khó chịu ở đâu à "
Em cứ liên tục lắc đầu
Hân Nghiên nắm lấy bàn tay nhỏ đưa lên môi khẻ hôn môtm cái
" Nào nói tôi biết đi! Bé cưng của tôi "
Dỗ đến nước này em mới chịu mở chăn ra
" Bụng...bụng em..t..o to lên rồi "
Em kéo chiếc áo thun lên để ló ra chiếc bụng.

Eo nhỏ thon thả bây giờ đã to lên rất nhiều còn có chút căng tròn.


Không chỉ là bao nhiêu đó, em bắt đầu vén chiếc quần đùi của mình lên nó cũng như bụng rất to rất rất to
" Bụng...to em thấy chứng! Khó chịu nữa "
Em không hề biết rằng trong mắt cô em còn quyến rủ hơn lúc trước gấp nhiều lần.

Ngày trước quả thật là nhỏ nhắn nhưng trong khá gầy nhưng bây giờ có da có thịt ngực vừa căn vừa tròn cơ thể vô cùng đầy đặng còn da lại vừa trắng vừa mịn
Chỉ mới nhìn mà cô đã muốn Ăn trọn em.

Cô nuốt nước bọt một cái rồi nói
" Bụng to thì chứng tỏ tôi đã nuôi em rất tốt "
" Nhưn..g nhưng như th..ế...thì! Tỷ tỷ sẽ khôn...g thích em nữa "
Hân Nghiên nhẹ vuốt mũi em một cái rồi nói 1 câu khiến cô sẽ hối hận cả đời
" Tôi có thích em bao giờ đâu mà sợ "
Mặt em ngơ ngác vừa bất ngờ vừa hụt hẫn
" Thôi nào xuống ăn cơm! Tôi đói lắm rồi "
Em cuối gầm mặt rồi trả lời
" Vâ..ng "
Dưới nhà
Những món mà bình thường cô không cho em ăn thì hôm nay lại có rất nhiều trên bàn ăn
" Bình thường những món này điều cấm em ăn mà "
" Hôm nay tôi rộng lượng cho em ăn một bữa thôi đấy! Thế nào còn có ai tốt với em như tôi không "
Cô gắp đồ ăn cho em

" Không cho em ăn, em tuyệt thực thì bảo bảo của tôi phải làm sao "
Em đột nhiên ngước mặt lên rồi cười với cô một cái
( Thì ra là thế! Tất cả chỉ là cho bảo bảo mà thôi )
" Vâng!! "
Nụ cười này quả thật rạng rỡ nhưng đối với cô nó vô cùng khó coi
" Sau này đừng cười như thế với tôi! Trong khó coi chết được "
Trái tim nhỏ bỗng nhói lên một cái rồi em cũng trở về vẻ mật buồn tủi
" Ăn đi!! "
Em ngoan ngoãn cầm đũi lên từ từ gắp từng miếng.

Cảm giác miệng nhỏ và tay cứ run lên từng chút nhưng em vẫn gáng gồng lên ăn cho hết bữa cơm này
( Sao vậy? Tại sao vậy? Sao mà mình có thể nghĩ rằng tỷ tỷ....thích mình được chứ )
Cô cứ nghĩ rằng buổi cơm hôm nay sẽ làm cho em vui nhưng không.

Em càng lúc lại càng ủ rủ hơn.

Cảm nhân như búng tay một cái em sẽ vỡ tan nát
" Ừ! Tuần sau...tuần sau tôi đến Đông Hy "
" Đi đâu ạ? "
" Tôi có mối làm ăn ở đấy! Xem như cho em đi tản bộ vậy "
Nghe được đi chơi tâm trạng em có vẻ ổn hơn rất nhiều
" Vâng? Thật á "
" Tôi có nói dối em bao giờ đâu "
Em nở một nụ cười thật tươi, nụ cười ấy có sức lay lang rất lớn khiến Hân Nghiên và người quãn gia cũng phải cười theo
" Thế...thì thích quá "
Cô nhìn em vui như mở hội cũng đành cười khổ rồi nghĩ
( Vẫn là nên cho cục nhỏ này ra ngoài chơi nhiều hơn một chút rồi )