" Có tay có chân thì tự mà đi lấy đi sao cứ nhõng nha nhõng nhẽo hoày vậy ai mà chiều cho nổi! Em đã thế này thì sao này bảo bảo của tôi sẽ ra sao đây "
Miệng thì bảo em tự đi nhưng tay thì vẫn đang bế em
" Tỷ.

.

tỷ nói! nhiều.

.

thế! em khát nước cơ.

.

!! "
Nghe thấy em chê mình Hân Nghiên đương nhiên là giận nhưng làm gì em bây giờ
" Em dám chê tôi nói nhiều!! "!
Em nhướm người lên ôm lấy cổ Hân Nghiên
" Em.

.

khát!! Cho em nước "
Thật ra là em đang còn ngáy ngủ nên bây giờ em còn chẳng biết mình đang nói gì
" Em được lắm! Lạc Hiểu Tinh "
Hân Nghiên đưa em vào bếp mở tủ lạnh lấy ra chai nước cho em.

Uống xong em lại lăn ra ngủ, đầu ngã lại vào vai, hai tay không ôm lấy cô nữa mà mà thả lỏng tự do để nó lơ lửng
" Lại ngủ!!! "
Ngủ đến gần tối thì em mới chịu dậy
Em vừa dậy người quản gia liền đi vào
" Thiếu phu nhân mời người xuống ăn cơm tối "

Em từ từ dụi mắt ngồi dậy
" Tỷ! t.

.

ỷ đâu.

.

.

.

đ.

âu mất rồi "
" À phải rồi! Cô chủ đi cách đây khoảng một tiếng rồi ạ "
Em lại hỏi
" Vậy khi nào tỷ!.

tỷ mới về "
" Chắc đến tối mới về "
Em gật đầu rồi lại trả lời
" Tôi xuống ngay "
Hân Nghiêng một tiếng trước đã nhận được một cuộc điện thoại của đối tác có chuyện cần tìm nên cô đã nhanh chóng rời đi
Dưới nhà
" Tiểu Linh Linh! Hôm nay cho tôi ăn gì thế? "
Tiểu Linh Linh là cô gái hay chơi và trò chuyện với em
" Thiếu phu nhân người đã dậy rồi sao? Cô chủ đã dặn làm cho người một món rất ngon "
Em phấn khởi chạy đến
" Món gì thế!! "
Tiểu Linh Linh mở một cái nồi lớn rồi bưng một cái thố nhỏ được đặt bên trong ra ngoài

" Đừng nói là!.

"
" Canh gà!!! "
Tiểu Linh vừa nói thìnụ cười vui vẻ của em liền tắt
" Không ăn "
9 giờ kém
Tiếng xe của Hân Nghiên dùng trước cửa nhà
Hành lang trước cửa có hai dãy người hầu đang xếp thành hàng nghiêm chỉnh chào đón cô trở về
Hân Nghiên trở về liền nhắc đến em
" Em ấy đâu!! "
Người quản gia liền cất tiếng
" Thiếu phu nhân đang tấm rồi ạ!! "
Hân Nghiên trầm giọng trả lời
" Tôi biết rồi!! "
Cô bước vào nhà cởi áo khoát ra rồi ngồi trên ghế sofa mở điện thoại ra xem gì đó
" Tiêu Linh!!! "
Cô gái từ trong bếp thì lật đật
" Vâng thưa cô chủ!!! "
" Hết không!! "
Tiểu Linh ấp a ấp úng trả lời
" Dạ thưa!.

thưa! cô Hiểu Tinh thì!.

món nào cũng ăn hết và ăn rất ngon nhưng chỉ có chén canh và chén thuốc của người sắt thì! th! ì cô ấy không chịu uống "
Không cần phải nói thì cũng biết sắt mặt cô không hề ổn một chút nào
Em vừa tấm xong liền chạy xuống nhà tìm đồ ăn vặt
" Cô quãn gia ơi!!! "
Em vừa đi vừa gọi người quãn gia nhưng bỗng nhiên em dừng lại
" Mọi người chuyện gì vậy? "
Dưới nhà chén canh gà mà em không chịu ăn nó đang rơi vãi khắp nhà, thố đồ ăn vỡ vụn, em nhìn em còn cảm thấy sợ nói gì đến mọi người ở đó đã chứng khiến Hân Nghiên nổi giận đến thế nào
" Cô quãn gia! Tiểu Linh Linh mọi người không sao chứ "
" Thiếu Phu nhân không có sao! nhưng cô chủ!!! "
Người quãn gia nói được một chút rồi lại ngừng
" Tỷ tỷ về rồi sao? "
" Vâng nhưng tâm trạng của cô ấy hình như rất tệ!!! "
Phòng làm việc của Hân Nghiên
( Em dám chê tôi nói nhiều còn dám không ăn đồ tôi nấu! Mình chưa từng phải khó chịu như thế này )
Đang suy nghĩ thì bỗng nhiên cánh cửa phòng làm việc được hé ra.

Tay nhỏ thò vào trước rồi em cứ lấp ló ngay ở cửa