Chương 71: Huyền thoại cả đời.

Sau khi lấy được tài liệu mong muốn, nhóm người Giang Cung Tuấn rời khỏi Bên ngoài, ở trên xe.

Ngô Huy khởi động xe, điều khiển xe trở về thành phố.

Giang Cung Tuấn tựa vào ghế ngồi bên cạnh người lái, vẻ mặt suy tư, không biết đang suy nghĩ gì trong lòng.

“Ngô Huy…”

Rất lâu sau, giọng nói của Giang Cung Tuấn cắt ngang bối cảnh yên tĩnh.

“Vâng, Giang đại ca, anh nói đi”

“Điều tra Đoàn Vương gia, Cửu Chỉ Thiên là người nào, có lai lịch gì, tiện thể đưa tôi tới bệnh viện một chuyến, tôi phải tìm Tiêu Nhàn Nhã lại lần nữa”

“Vâng”Ngô Huy gật đầu.

Phù!

Giang Cung Tuấn thở dài một hơi.

Nếu như không đi tìm Quỷ Kiến Sầu, anh còn không biết thì ra người tham gia tiêu diệt nhà họ Giang mười năm trước, ngoại trừ bốn gia tộc lớn, cũng không có ít người Hiện tại, anh hối hận.

Hối hận vì giết chết Tiêu Chinh.

Tất cả những việc này, đều do Tiêu Chinh dẫn đầu.

Nếu như Tiêu Chinh không chết, anh có thể có thêm nhiều thông tin hơn, thậm chí biết được kẻ đứng phía sau là ai.

Nhưng, tình huống lúc đó, cơn thịnh nộ của anh cao ngất trời, cũng không suy nghĩ được nhiều như vậy, chỉ muốn Tiêu Chinh chết đi.

Dọc đường không có tiếng nói nào.

Rất nhanh trở về lại thành phố.

“Giang đại ca, anh cần bọn em không?”

Giang Cung Tuấn hơi dừng tay, nói “Không cần, không còn sớm, cậu về nghỉ ngơi sớm một chút, đợi lát nữa tôi tự bắt xe về”

“Vâng”

Giang Cung Tuấn xuống xe.

Ngô Huy quay xe rời đi.

Dọc trên đường đi, Bạch Tâm không nói lời nào.

Cho đến khi Giang Cung Tuấn rời khỏi, thần kinh căng thẳng của Bạch Tâm mới được thả lỏng.

“Ngô, anh Ngô, ở chung một chỗ với Giang đại ca, áp lực quá lớn, ngay cả thở mạnh em cũng không dám”

Ngô Huy cười nói:“Giang đại ca thật ra không có đáng sợ như vậy, đối xử rất tốt với bạn bè, chỉ có đối với kẻ thù thì anh ấy không chừa bất kỳ thủ đoạn nào thôi.”

“Hơi thở trên người Giang đại ca quá lạnh”

Nghe thế, Ngô Huy hơi sững sờ, chợt thở, dài nói:“Đó là do cô không biết trên người Giang đại ca đã xảy ra những chuyện gì”

“Vâng?

Nghe thế, Bạch Tâm hứng thú, hỏi:”Anh Ngô, nói cho em một chút chuyện của lão đại được không?”

Bạch Tâm từng là thành viên của nhóm trộm mộ, hàng năm trà trộn ở Nam Cương, cô †a đã sớm nghe qua danh tiếng của Hắc Long, nhưng không biết rõ về Hắc Long.

Trên mặt Ngô Huy lộ ra vẻ mặt đau lòng, nói:”Trên lưng Giang đại ca gánh vác quá nhiều, tôi nhớ lần đầu tiên tôi gặp anh ấy, anh là một thiếu niên hay trầm mặc ít nói, mỗi ngày anh ấy đặc huấn đến khuya, mỗi ngày chỉ ngủ vài giờ, trừ việc này ra, đều đặc huấn ở đây”

“Giang đại ca vào sống ra chết, từ bị kẻ thù bắt sống, bị đánh là cho thương tích đầy mình, xương cốt cả người đều bị đánh gãy”

“Một năm trước ở cuộc chiến Phong Thần, quân ta bị mai phục, một mình Giang đại ca xông vào trụ sở chính của kẻ địch, trận chiến ấy, máu chảy thành sông, xác chết chất thành núi, cuối cùng Giang đại ca xách đầu tướng soái trở về.”

“Trận chiến này, oanh động khắp Nam.

Cương, cả thế giới khiếp sợ, làm cho danh tiếng Giang đại ca bay xa”

“Sau trận đó, anh ấy được sắc phong thành một trong năm tổng thống lĩnh Hắc.

Long”

Ngô Huy thở ra một hơi thật dài.

Mười năm cuộc đời của Giang Cung Tuấn trong quân đội chính là một câu chuyện truyền kỳ.

Nếu viết thành sách, mấy triệu chữ cũng không viết xong câu chuyện truyền kỳ của đời anh.

Nghe đến mấy cái này, Bạch Tâm bị chấn động không nhỏ.

Cô không ngờ trên người Giang Cung Tuấn đã xảy ra nhiều chuyện như vậy.

“Vậy y thuật thì sao?” Bạch Tâm nghi vấn “Người ta đồn Giang đại ca có y thuật vô song, hơn nữa vũ khí sử dụng còn được gọi là châm đoạt mệnh, một cây châm bạc có thể cả đánh lén”

“Chuyện này tôi cũng không biết”

Ngô Huy lắc đầu.

Anh ta không biết sao Giang Cung Tuấn lại có y thuật như vậy.

Nhưng anh ta theo Giang Cung Tuấn cũng học được một ít.

Cùng lúc đó, Giang Cung Tuấn lại vào bệnh viện, đến phòng bệnh của Tiêu Nhàn Nhã.

Bà ta bị Giang Cung Tuấn cắt khuôn mặt, chém cổ tay.

Hiện tại chỗ cổ tay đã được nối, nhưng vẫn chưa xuất viện, còn ở trong bệnh viện.

Từ sau khi biết được thân phận của người đàn ông mang mặt nạ quỷ, mấy ngày nay bà ta sống một ngày bằng một năm, mỗi ngày đều lo lảng, không thể nào an ổn, tinh thần bất an.

Cạch cạch cạch!

Trời tối người yên, trên hành lang bệnh viện truyền đến tiếng giày da va chạm với mặt đất.

Giang Cung Tuấn đi tới phòng bệnh của Tiêu Nhàn Nhã, đẩy cửa đi vào.

“Là ai, là ai… “

Tiêu Nhàn Nhã vốn là đã vô cùng suy sụp hãi hùng, mấy ngày nay liên tục thấy ác mộng.

Nghe được thanh âm, nhận thấy được có người đi tới, bà ta lôi kéo chăn, co lại thành một đoàn, vẻ mặt khủng hoảng, nhìn chảm chằm cửa một cách đề phòng.

Giang Cung Tuấn bật đèn.

Phòng bệnh đen nhánh vào giờ khắc này trở nên sáng sủa.

Thấy là Giang Cung Tuấn, Tiêu Nhàn Nhã sợ đến toàn thân run lên, thiếu chút nữa thì lăn từ trên giường xuống.

Giang Cung Tuấn đi tới, kéo cái ghế ngồi ở trước giường, nhìn vẻ mặt e ngại tựa như thấy được ma quỷ của Tiêu Nhàn Nhã.

“Chủ, chủ nhân. .

Tiêu Nhàn Nhã mở miệng, khớp hàm đều run rẩy, nói không rõ ràng, tựa hồ bị người bóp lấy yết hầu, nói không ra lời “Không cần khẩn trương, tôi không phải là tới giết bà, bây giờ còn chưa phải lúc, tôi liền tới hỏi bà một vài vấn đề”

“Ngài…. ngài hỏi đi”

Tiêu Nhàn Nhã tựa như nhìn thấy quỷ, thân thế lạnh run kéo chặt chăn, toàn thân co lại thành một đoàn, chỉ ló đầu ra ở bên ngoài.

“Mười năm trước, đến nhà Nhà họ Giang ngoại trừ tứ đại gia tộc thì còn có những ngườ “Tôi, tôi không biết”

“Cái gì?

Giang Cung Tuấn sầm mặt lại.

Tiêu Nhàn Nhã cảm thấy nhiệt độ gian phòng đang giảm xuống, một cơn lạnh lẽo kéo.

tới, toàn thân bà ta run lên.

“Không biết?”

“Tôi, tôi thực sự không biết” Tiêu Nhàn Nhã sợ đến bật khóc.

Thời khắc này bà ta nào có phong phạm của nữ cường nhân, giống như một cô gái nhỏ.

là một cái bị đe dọa mà khóc thút thít nói: “Còn có những ai tôi thực sự không biết, chuyện này, đều là anh tư an bài”

“Tiêu Chinh có từng nói với bà, sau khi mang Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ đến thủ đô đã tặng cho ai không?

“Không có, chưa từng nói, anh tư chưa bao giờ nói những thứ này cho tôi, đúng, đúng rồi, lần này sau khi ba tôi chết, anh tư suốt đêm trở về, sau đó đi ngay một chuyến đến thủ đô, sau khi trở về đã biết Đường Sở Vi đã từng cứu một người trong trận hỏa hoạn ở nhà họ Giang mười năm trước, lúc này mới bức.

bách Đường Sở Vị, hỏi người cô ta cứu là ai”

Không hỏi được gì, Giang Cung Tuấn cũng rất tức giận.

Anh nảm chặt nằm tay.

Tiêu Nhàn Nhã cảm ứng được sát ý.

Giờ khắc này, bà ta biết, bản thân sắp chết Nhưng, trên mặt lại mang theo vẻ mặt giải thoát.

Rốt cuộc phải chết, rốt cục không cần phải bị hành hạ nữa.

Bà ta nhắm nghiền hai mắt, đợi tử vong đến.

Nhưng mà, Giang Cung Tuấn lại không ra tay.

Anh thả lỏng quả đấm, đứng dậy đi khỏi.

“Tiêu Nhàn Nhã, kỳ hạn một tháng không bao lâu, mau sớm tra rõ Hoa Nguyệt Sơn Cư.

Đồ đang ở trong tay ai, còn có, bà đừng mơ nghĩ đến chuyện tự sát, nhà họ Tiêu từ trên xuống dưới hơn trăm người, bà chết, bọn họ cũng sẽ chôn cùng bà”

Giang Cung Tuấn đã rời khỏi.

Nhưng, Tiêu Nhàn Nhã vẫn còn trong cơn khủng hoảng.

Sau một hồi, bà ta dường như phát như điên, không ngừng tự tát tay, không ngừng tự mắng.

“Tiêu Nhàn Nhã, mày bị ngu cái gì vâyh, tại sao muốn đi chọc vào nhà họ Giang, đáng đời mày, anh tư, anh đã dẫn nhà họ Tiêu vào hố lửa rồi, anh đi rồi, toàn bộ nhà họ Tiêu phải làm sao đây?”

Tiếng khóc vang lên trong phòng bệnh.

Khóc thương tâm liệt phế, ruột gan đứt từng khúc.