Lúc này ở Yên Kinh, vô số người đã chạy ra ngoài ban công hoặc đứng trên bãi đất trống, chứng kiến cảnh tượng ngay trước mắt.
"Chuyện gì đang xảy ra vậy?"
"Mẹ kiếp, ban ngày ban mặt sao lại có nhiều sao băng như vậy?"
"Ôi mẹ ơi, đúng là kỳ quan trăm năm hiếm gặp."
...
Vô số người đang khen ngợi, không hề cảm nhận được mối nguy hiểm.
Bọn họ là người lớn lên trong thời bình, hoàn toàn không hay biết rốt cuộc mọi chuyện là có ý gì.
Thậm chí bọn họ còn tò mò lấy điện thoại ra, định chụp lại kỳ quan khiến người đời chấn động này.
Vô số điện thoại đều chĩa lên bầu trời, cùng lúc đó, trong các gia tộc lớn ở Yên Kinh đều sắp phát điên rồi.
Hoàng Gia Gia lại bị kéo về, thậm chí lần này còn chưa kịp mang theo hành lý đã được đưa đến sân bay.
Còn có vô số con cái của người giàu có lại bắt đầu tập hợp.
Quy mô của lũ tiêm quỷ trên bầu trời khiến bọn họ thật sự cảm thấy tuyệt vọng.
Bởi vì số lượng quá nhiều.
Trên đường phố Yên Kinh, xe cộ vẫn đang tiến về phía trước, đa số mọi người đều giống như chưa có gì xảy ra, mà lúc này, trong căn cứ Người Gác Đêm ở vùng ngoại ô Y44n Kinh, Phó Vũ nhìn lên bầu trời, sắc mặt cực kỳ khó coi.
Sau lưng anh ta là toàn bộ Người Gác Đêm ở Y44n Kinh, tất cả đều được tập hợp ở đây.
“Lần này, phiền phức to rồi!” Anh ta than thở.
Bên Y44n Kinh, nhà họ Long...!Long Ưng Đài nhìn ra ngoài cửa sổ, Long Nhã Lâm đang đứng bên cạnh ông ấy, cô ấy ngơ ngác nhìn lên trời hỏi: "Ông nội...!chuyện này..."

“Cuối cùng ngày này vẫn đến.” Ông ấy ngẩng đầu nói: “Chẳng phải cháu vẫn luôn tò mò rốt cuộc Người Gác Đêm làm nghề gì à? Những thứ trên bầu trời tên là tiêm quỷ, mà sự tồn tại của Người Gác Đêm chính là giải quyết những thứ quỷ quái này."
Dứt lời, ông ấy quay đầu nhìn Long Nhã Lâm nói: "Chúng ta vốn có một kế hoạch hạt giống, khi ngày này đến, sẽ đưa một số người ra ngoài, lưu lạc trong vũ trụ, ông vốn có một suất nhưng..."
Dứt lời, ông ấy thở dài, quay đầu lại, nhìn Long Nhã Lâm hỏi: "Cháu đã chuẩn bị sẵn sàng gia nhập vào Người Gác Đêm chưa?"
Long Nhã Lâm sững sờ, không biết tại sao ông nội của mình lại hỏi như vậy, nhưng trên mặt cô ấy lại nhanh chóng hiện lên tia mừng rỡ đáp: "Lúc nào cháu cũng chuẩn bị sẵn sàng."
“Vậy thì… đi thôi, ông sẽ dẫn cháu đi gặp Người Gác Đêm!” Long Ưng Đài nói.
...
Lâm Hải.
Hôm nay là thứ tư, mọi người vẫn đi làm như thường lệ.

Lúc này trong tòa nhà văn phòng của tập đoàn Hãn Vũ, Lôi Bân đang đứng trước cửa sổ, nhìn bầu trời đầy sao, rồi nghiến chặt răng, lao đến trước bàn bên cạnh, ấn nút lệnh hét lớn: "Thông báo, bây giờ thông báo khẩn cấp, mọi người mau đặt hết công việc xuống, tan làm ngay.

Sau khi tan làm thì dẫn gia đình bạn bè của mọi người rời khỏi thành phố Lâm Hải.

Mọi người mang theo lều trại hay có nhà ở quê đều được, mau chóng rời khỏi Lâm Hải, đi tới vùng ngoại thành, trốn trong rừng núi.

Tôi nhắc lại lần nữa..."
Nghe xong những lời này, mọi người trong tập đoàn Hoàn Vũ đều sửng sốt, nhưng Lôi Bân đã nói như vậy rồi, ban quản lý cũng nhanh chóng truyền đạt thông tin này xuống dưới.

Cùng lúc đó, trong một văn phòng khác, Liễu Ngọc đang đứng ở cửa.
Chứng kiến cảnh tượng này, cả người cô ấy bắt đầu run rẩy, sống lưng cũng toát mồ hôi lạnh.
Bởi vì cô ấy biết thứ này có nghĩa là gì.

Trước đây khi mưa sao băng rơi xuống, cô ấy tận mắt nhìn thấy vẻ mặt sợ sệt của Lê Văn Vân.
Cô ấy nhớ đến lời căn dặn có giá trị của Lê Văn Vân, nên bất chấp tất cả, lao ra khỏi phòng ngay, rồi xông thẳng vào phòng làm việc của Diệp Cảnh An, Diệp Cảnh An đang ngồi uống trà ở bên đó, vẻ mặt vẫn còn mơ màng.
Rõ ràng ban nãy ông ấy cũng nghe thấy mệnh lệnh mà Lôi Bân truyền đạt xuống, nhưng ông ấy không để tâm cho lắm.
Ông ấy định đợi ở đây cho đến khi tan làm mới rời đi.
“Dượng mau về nhà với cháu!” Liễu Ngọc vội nói.
“Hả?” Lê Cảnh An mờ mịt hỏi: “Công ty đã xảy ra chuyện rồi à?”
“Chiến tranh sắp bắt đầu.” Liễu Ngọc đáp.
Lê Cảnh An ngẩn người, ông ấy nhìn ra bên ngoài, Lâm Hải vẫn yên bình như trước kia, ngoại trừ trên bầu trời có thêm mấy ngôi sao sáng thì chẳng có gì khác biệt, nên cạn lời nói: "Đứa bé này bị gì vậy? Chiến tranh với không chiến tranh gì chứ?"
“Dượng đừng nói nữa, mau đi theo cháu.” Liễu Ngọc bất chấp tất cả, dứt khoát chạy tới kéo Lê Cảnh An, định quay về nhà.
Lê Cảnh An nhíu mày, nhưng nhớ lại lời nói ban nãy của Lôi Bân, có thể tan làm sớm, nên cũng không nghĩ gì nhiều, đành phải rời khỏi công ty cùng Liễu Ngọc.
Liễu Ngọc vừa đi vừa lấy điện thoại ra, đồng thời cũng nói với Lê Cảnh An: "Dượng, dượng có bạn bè họ hàng nào thân thiết thì bảo bọn họ mau đến nhà chúng ta, cháu sẽ chở mọi người đi đến một nơi."
“Liễu Ngọc, nếu không thì dượng đưa cháu đến bệnh viện khám thử nhé?” Lê Cảnh An hơi lo lắng nhìn cô ấy.
Liễu Ngọc nghiến răng nghiến lợi, cô ấy biết chuyện này không thể giải thích rõ trong quãng thời gian ngắn ngủi, nên kéo Lê Cảnh An lên xe.


Cô ấy định chở bọn họ đến căn cứ của Người Gác Đêm, rồi nhờ Người Gác Đêm giải thích với bọn họ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Cô ấy lái xe lao như bay, lúc về đến nhà mới khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Cô ấy đã nhìn thấy Trần Tiêu đang đứng trước cửa.
Liễu Ngọc bước tới, chào Trần Tiêu nói: "Anh Tiêu, mấy người Cố Bạch cũng đang ở đây à?"
"Không có, sau khi thứ đó xuất hiện trên bầu trời, Cố Bạch, Lý Thu và mấy người nhà của bọn họ đều rời khỏi đây ngay, còn tôi, bác sĩ Phạm và Doãn Nhu thì ở lại.

Chúng tôi định dẫn bọn họ đến căn cứ Người Gác Đêm, nhưng bọn họ không chịu rời đi, bác sĩ Phạm đang làm công tác tư tưởng cho người nhà của Lê Văn Vân.” Trần Tiêu bất đắc dĩ nói.
Đúng vậy, hết cách rồi, thứ đó đã vượt quá mức tưởng tượng của con người.
Cho dù đến giây phút này, hầu hết mọi người vẫn cho rằng đây chỉ là cảnh quan thiên nhiên mà thôi.
Lê Cảnh An cau mày, ông ấy cảm thấy có chuyện gì đó không ổn, vội vàng hỏi: "Liễu Ngọc, rốt cuộc chuyện này là sao?"
“Chúng ta cứ vào nhà trước đã.” Dứt lời, Liễu Ngọc liền kéo Lê Cảnh An vào nhà.
Mà trên bầu trời, những đốm sáng đó ngày càng đến gần, cũng ngày càng lớn.
...
Giang Thành.
Thành phố này không quá lớn, cũng là nơi Lê Văn Vân đã sinh sống trong ba năm kết hôn, vẫn yên tĩnh như mọi khi.
Trên đường phố, có người đang cầm điện thoại chụp lại kỳ quan trên bầu trời, trong trung tâm mua sắm vẫn có người không ngừng đi dạo.
Mà lúc này, trong một tòa nhà văn phòng ở Giang Thành, Nguyễn Thị Lệ và Nguyễn Vũ Đồng đang ngồi trong văn phòng.
Bọn họ đều được Đỗ Thương Bắc sắp xếp công việc ở đây, Nguyễn Thị Lệ chạy tới phòng làm việc của Nguyễn Vũ Đồng để tán gẫu.
"Haizzz, Lệ Lệ, chẳng phải gần đây giám đốc bộ phận tiêu thụ của công ty đang theo đuổi em à?” Nguyễn Vũ Đồng cười nói: “Chị thấy anh ta rất tốt mà, sao em lại không đồng ý thế?"

“Em… không thích.” Nguyễn Thị Lệ gượng cười đáp: “Kể từ khi em biết Lê Văn Vân giàu có như vậy, không biết tại sao, em luôn cảm thấy ánh mắt của mình cũng trở nên cao hơn rất nhiều, nếu...!"
“Đúng vậy.” Nguyễn Vũ Đồng cười cay đắng nói: “Nếu hồi đó chúng ta không đối xử với anh ấy như vậy thì sau khi anh ấy khôi phục trí nhớ, có lẽ bây giờ chị đã trở thành một bà chủ giàu có, cùng anh ấy ngắm nhìn cảnh tượng lãng mạn ở bên ngoài."
Cô ta nhìn sao băng đang liên tục rơi xuống ở bên ngoài cửa sổ, ánh mắt hiện lên tia cay đắng.
“Mọi chuyện đều đã qua rồi.” Nguyễn Thị Lệ lắc đầu nói: “Chị, em luôn cảm thấy hình như có một ngôi sao đang đến gần về phía chúng ta thì phải?”
Nguyễn Thị Lệ nhìn ra ngoài cửa sổ, rồi nhíu chặt mày.
Nguyễn Vũ Đồng cũng cau mày.
"Ầm!"
Đúng lúc này, cô ta cảm thấy cửa sổ xung quanh mình bắt đầu rung lên dữ dội.
"Ầm!"
Giây tiếp theo, ở bên cạnh bọn họ, một tia sáng màu xanh lam đập mạnh xuống mặt sàn, phát ra âm thanh chấn động cực lớn, tòa nhà mà hai người đang đứng cũng run lên một hồi.
"Á!"
Hai cô gái hét toáng lên.

Đúng lúc này, Nguyễn Thị Lệ chỉ xuống bên dưới, ánh mắt hiện lên tia sợ sệt, giọng nói run rẩy hỏi: "Chị...!chị nhìn...!nhìn xem...!đó là...!cái gì?"
Nguyễn Vũ Đồng nhìn qua đó.

Ở bên dưới, vị trí mà sao băng vừa mới va đập xuất hiện một cái hố sâu, trong hố có một thứ có hình thù kỳ lạ màu xanh lam đang nằm ở đó, rồi nó đứng dậy giống y như người.
"Vì mọi sự sống!"
Đúng lúc này, bên cạnh hai người bỗng vang lên tiếng quát đầy giận dữ, rồi mấy chục bóng người mặc đồng phục màu đen lao về phía hố sâu..