Ngoài ra, trong bầu không khí kỳ quái, bữa tiệc đã dần đi đến hồi kết.

Trên bàn, Đỗ Tịch Tịch và Trần Hiểu Nguyệt mang vẻ mặt tò mò, không ngừng đánh giá Lê Văn Vân.

Phạm Nhược Tuyết cũng xuất hiện, một lần nữa khiến cho Lê Văn Vân trong lòng họ trở nên thần bí.

Đỗ Tịch Tịch nghĩ sau khi bố của mình được cứu, có phải đã mắc bệnh gì không, nên Lê Văn Vân đã giới thiệu cho ông ấy một bác sĩ?
Mà Trần Hiểu Nguyệt lại nghĩ Lê Văn Vân đúng là quá kỳ lạ, lúc trước anh rất tự ti, những vừa rồi khi gặp chuyện ở tiệm net thì lại trở nên rất cương quyết.

Mới vừa ly hôn, lại ở cùng với một bác sĩ cực kỳ xinh đẹp.

Đây đúng là một người quá kỳ quái.

Vưu Tường cúi đầu, bữa cơm này toàn sơn hào hải vị, mà anh ta không nếm ra mùi vị gì.

Vì thầy Từ không thể “chém đẹp” Lê Văn Vân nên trong lòng anh ta rất khó chịu, còn Diệp Mộng và Đỗ Tịch Tịch thì tương đối im lặng, luôn miệng nhai nuốt.

Trong bầu không khí kỳ quái, đồ ăn trên bàn đồ nhanh chóng giảm bớt!
“Tính tiền!” Cuối cùng đã đến lúc này, Vưu Tường cảm thấy đã đến lúc anh ta có thể phát huy, anh ta vung tay lên, nói.


Đỗ Tịch Tịch vội vàng nói: “Đàn anh Vưu Tường, hai người đến Giang Thành, làm sao để cho hai người trả tiền được, để tôi đi!”
“Chuyện này làm sao có thể để gái xinh trả tiền được, để đàn ông chúng tôi chia đi!” Nói rồi, anh ta cười nói với Lê Văn Vân: “Tôi nói không sai chứ, Lê Văn Vân.”
Mới vừa rồi anh ta đã nghe Đỗ Tịch Tịch giới thiệu, tuy rằng bởi vì tay bị thương nên thầy Từ nấu không nhiều món ăn lắm, nhưng giá cả cực kỳ đắt đỏ, ăn xong một bữa cơm, chi phí chia đều cũng lên đến hai, ba ngàn, cả một bữa cơm ít nhất cũng phải hơn mười ngàn.

Cái giá này cũng chẳng kém hơn bao nhiêu so với tầng cao nhất của khách sạn Vạn Hào.

Đương nhiên, nếu xét về hương vị, thì chút tiền này cũng là đáng giá.

Theo như anh ta biết, chắc chắn tiền lương của Lê Văn Vân không cao, có lẽ sau khi lấy số tiền này ra thì sẽ rất xót ruột.

Lê Văn Vân bĩu môi, không để ý anh ta.

Mà Vưu Tường nhìn thấy Lê Văn Vân im lặng, trong lòng càng thêm đắc ý hơn, khóe môi nở nụ cười nham hiểm, nói: “Ôi chao, tôi quên mất, anh đã không còn là người nhà họ Diệp, bây giờ chỉ làm công ở công trường, để anh chia một nửa tiền đúng là gây khó dễ cho anh.

Bữa cơm này vẫn để tôi trả thì hơn!”
Nói rồi, anh ta lại nhìn Lê Văn Vân: “Nói đến đây, Lê Văn Vân à, anh làm việc ở công trường cũng mệt nhọc quá đi, nếu không tôi giới thiệu một công việc cho anh, lần này anh về Lâm Hải với chúng tôi, nhà của chúng tôi ở Lâm Hải cũng được xem có chút thực lực, giới thiệu công việc cho anh cũng không phải vấn đề gì lớn!”
“Đương nhiên, bởi vì anh đã từng ở tù nên chắc chắn không thể giới thiệu cho anh công việc gì có thể diện được.” Vưu Tường cười tủm tỉm nói: “Anh đến công ty tôi làm vệ sĩ hoặc nhân viên dọn vệ sinh thì sao, đương nhiên, tiền lương trả cho anh sẽ không ít, hai mươi ngàn một tháng, hẳn là cao hơn rất nhiều tiền lương anh đi làm ở công trường nhỉ?”
Lời nói của Vưu Tường khiến những người khác hơi nhíu mày.

Cho dù thế nào thì bữa cơm này đều do công sức của Lê Văn Vân cả.


Bọn họ đều biết rõ, Vưu Tường nói những lời này chỉ hòng dè biểu Lê Văn Vân mà thôi.

Lê Văn Vân sao có thể đến công ty của anh ta làm việc được.

Lê Văn Vân ngẩng đầu nhìn Vưu Tường, hờ hững nói: “Từ nãy đến giờ tôi đã từng nói muốn anh giới thiệu công việc cho tôi sao?”
Vưu Tường nhíu mày nói: “Tôi cũng chỉ có lòng tốt mà thôi, nếu anh không muốn thì cứ quên đi, phục vụ, đến đây tính tiền, bao nhiêu tiền!”
Lúc này, Tần Hoa bước ra, ông ấy khách sáo nói với Lê Văn Vân: “Thầy của tôi nói cảm ơn anh Lê Văn Vân đã giúp đỡ, bữa cơm này không tính tiền, sau này nếu anh Lê Văn Vân có muốn ăn thì đến lúc nào cũng được, miễn phí vĩnh viễn.”
Sau vài câu khách sáo, đoàn người đi ra khỏi ngõ hẻm, lúc này Đỗ Tịch Tịch mới hỏi: “Chúng tôi muốn đi núi Ngự Hương, mọi người có muốn đi cùng không?”
Núi Ngự Hương chính là một địa điểm du lịch khác của Giang Thành.

“Tôi thì thoải mái thôi, dù sao buổi chiều cũng không bận gì.” Trần Hiểu Nguyệt nói, sau đó bọn họ lại nhìn về phía Lê Văn Vân.

Vưu Tường nhíu mày lại.

Hiển nhiên anh ta không thích dẫn Lê Văn Vân theo cùng.

“Chiều nay tôi còn có việc.” Lê Văn Vân nói: “Nên sẽ không đi đâu!”
Trong lòng Vưu Tường thầm thở phào một hơn, nghĩ thầm: “Thằng oắt này cũng coi như biết điều!”

Lê Văn Vân ngẫm nghĩ, rồi nói nhỏ bên tai Trần Hiểu Nguyệt: “Ra ngoài chơi nhớ để ý một chút.”
Anh nói để ý là về hai mặt, một là sợ người Hồng Nguyệt sẽ ra tay với Đỗ Tịch Tịch, thứ hai là Phan Minh Vũ và tên Trương Chí Dũng có thể sẽ tìm Trần Hiểu Nguyệt gây phiền toái.

Đương nhiên, bên phía Người Gác Đêm nhất định sẽ âm thầm phái người đi theo bảo vệ Đỗ Tịch Tịch.

Trần Hiểu Nguyệt và Đỗ Tịch Tịch ở bên nhau, ngược lại sẽ an toàn hơn.

Chờ mấy người đó rời đi, Lê Văn Vân mới đi về nhà.

Vừa rồi khi đến cửa cư xá, anh đã nhìn thấy rõ một màn kia.

Vừa mới đến cửa cư xá, di động của Lê Văn Vân đã vang lên, anh mới vừa cầm di động đã phát hiện là Nguyễn Vũ Đồng gọi đến.

Chờ mấy người đó rời đi, Lê Văn Vân mới đi về nhà.

Vừa mới đến cửa cư xá, di động của Lê Văn Vân đã vang lên, anh mới vừa cầm di động đã phát hiện là Nguyễn Vũ Đồng gọi đến.

Trong lòng anh thầm vui vẻ.

Vậy mà Nguyễn Vũ Đồng lại gọi điện thoại cho anh ta vào lúc này.

Vừa rồi khi đến cửa cư xá, anh đã nhìn thấy rõ một màn kia.

Anh cười thầm, sau đó nghe điện thoại, bình tĩnh nói: “Alo!”

“Lê Văn Vân!” Đầu bên kia của điện thoại vang lên giọng nói nức nở của Nguyễn Vũ Đồng: “Anh ở đâu? Chúng ta gặp mặt nhau đi!”
“Không có gì để gặp mặt cả, không phải lần trước tôi đã nói với các người rồi sao? Tôi và nhà của mấy người đã không còn liên quan gì đến nhau nữa, chú đã cứu tôi một mạng, tôi chăm sóc các người ba năm, cho các người một căn nhà, cũng coi như là không ai nợ ai.” Lê Văn Vân hờ hững nói.

“Không phải, tôi có chuyện muốn nói với anh!” Giọng nói của Nguyễn Vũ Đồng vẫn gấp gáp như trước: “Bây giờ tôi đã ra ngoài, chúng ta hẹn một nơi nào đó đi! Anh thấy quán cà phê trước cửa cư xá thì sao.”
“Không có gì để nói cả.” Lê Văn Vân nói.

Nói xong, anh lập tức cúp điện thoại!
Sau đó xoay người đi vào bên trong cư xá, khi anh vừa xoay người đi đến chỗ ra vào khu cư xá, trùng hợp nhìn thấy Nguyễn Vũ Đồng đi ra, hốc mắt cô ta đỏ bừng, và cô ta cũng thấy Lê Văn Vân, sau đó vội vàng chạy tới.

Lê Văn Vân cau mày, nhìn Nguyễn Vũ Đồng đang đi về phía đây, nói: “Muốn nói chuyện gì thì cô nói thẳng ở đây đi! Sau khi nói xong chúng ta không cần gặp mặt, cũng đừng bao giờ liên lạc nữa.”
Nguyễn Vũ Đồng mấp máy môi nói: “Lê Văn Vân, tôi đã chia tay với tên Cao Phái, anh ta chính là tên cặn bã!”
Lê Văn Vân nở nụ cười nói: “Thật ra hai mẹ con các người cũng không khác gì nhau, chia tay thật đáng tiếc, hai người đều chỉ gây tai họa cho người khác.”
Nguyễn Vũ Đồng sửng sốt một lúc, rồi cúi đầu nói: “Tôi biết, bây giờ anh rất hận chúng tôi.

Cho đến tận khi mất đi tôi mới biết quý trọng, ba năm qua tôi và mẹ, còn cả người nhà tôi đều đối xử rất quá quắt với anh.”
Nói tới đây, cô ta lại mím môi, ngẩng đầu hỏi: “Lê Văn Vân, sau khi ly hôn xong anh vẫn luôn xuất hiện bên cạnh tôi, còn đặc biệt thuê một căn nhà trong cư xá Hoa Viên này, chính là vì muốn ở cạnh tôi, có phải anh còn thích tôi đúng không?”
Lê Văn Vân đã suýt thì xỉu ngay tại chỗ, mẹ kiếp, anh sống ở cư xá Hoa Viên chỉ đơn giản là trùng hợp, chỉ vì mấy người Phạm Nhược Tuyết thuê phòng ở chỗ này, có được không?
“Cô nghĩ nhiều rồi.” Lê Văn Vân bĩu môi.

Nguyễn Vũ Đồng lại cắn răng, nói: “Lê Văn Vân, chúng ta tái hôn đi, lần này tôi sẽ sống cùng anh thật tốt, không bao giờ có suy nghĩ phản bội, vợ chồng chúng ta sống thật tốt, chỉ cần anh đồng ý, tối nay tôi có thể giao bản thân cho anh, không phải anh nói đã kết hôn ba năm mà còn chưa từng nắm tay tôi sao? Tối nay anh muốn thế nào cũng được, chúng ta cùng sinh một đứa con…”
“Ngừng lại ngừng lại!” Lê Văn Vân vội vàng phất tay nói!
Lúc này, nước mắt của Nguyễn Vũ Đồng đã tuôn rơi ào ạt, cô nhìn Lê Văn Vân nói: “Lê Văn Vân, tôi thật sự không còn gì cả, đến anh cũng muốn vứt bỏ tôi sao?”.