“Thế nhưng tôi vừa mới ly hôn mà, thời gian Đỗ Thương Bắc công bố cũng mới hai ba ngày, sau đó tôi kết hôn với Đỗ Tịch Tịch, chuyện này, mẹ kiếp, còn nhanh hơn cả sấm sét.” Lê Văn Vân bó tay nói.

“Đỗ Thương Bắc ngồi không yên, đêm qua nếu như không phải anh thì e rằng Đỗ Tịch Tịch đã gặp độc thủ.” Phạm Nhược Tuyết nói.

Lê Văn Vân bĩu môi một cái, nói: “Chuyện này, không nói đến chuyện tôi có đồng ý hay không, mà bên phía Đỗ Tịch Tịch có đồng ý hay không là chuyện khác nữa, Đỗ Thương Bắc biết sự tồn tại của chúng ta, nhưng Đỗ Tịch Tịch lại không biết.”
Phạm Nhược Tuyết trầm ngâm một chút.

Lúc này, điện thoại của Lê Văn Vân bỗng nhiên vang lên, anh cầm lên xem, phát hiện là Nguyễn Vũ Đồng gọi đến.

Lê Văn Vân nhướng mày, nhận điện thoại, nói: “Alo, có chuyện gì?”
Bên kia đầu dây, giọng của Nguyễn Vũ Đồng vang lên: “Nghe nói bây giờ anh là ông chủ của công ty Thịnh Thế? Ghê gớm thật, không biết quen được người phụ nữ giàu có nào, thế mà lại trực tiếp đưa anh cả một công ty lớn!”
Lời này của cô ta có hơi chút vị chua.

Cô ta từ đầu đã nhận định Lê Văn Vân là phế vật, không cho rằng Lê Văn Vân có thể dựa vào thực lực của mình để mua được cả một công ty như thế.

Nhất định là Lê Văn Vân đã trèo lên nhà giàu có, rồi nhà giàu có tặng anh.

Đương nhiên, cô ta cũng rất ghen tị, những thứ Cao Phái tặng cho cô ta, bây giờ so sánh với Lê Văn Vân, thật sự là quá keo kiệt.

Lê Văn Vân lười giải thích với cô ta, trên thực tế, anh cảm thấy mượn việc ly hôn để phân rõ quan hệ với hai mẹ con nhà này đúng không tệ.


“Có chuyện thì nói, không có chuyện gì thì tôi cúp đây.” Lê Văn Vân thản nhiên nói.

“Có tiền rồi đúng là khác, dám nói chuyện với tôi như thế, Lê Văn Vân, anh thật đúng là có tiền đồ.” Nguyễn Vũ Đồng tiếp tục ghen tị mà nói: “Chẳng phải anh ở cùng khu cư xá với tôi à? Đến nhà tôi một chuyến, có chút chuyện sau ly hôn tôi phải nói rõ ràng với anh một chút!”
Nói xong, Nguyễn Vũ Đồng cúp điện thoại.

Lê Văn Vân nhíu mày một chút, nhưng vẫn quyết định sẽ đi một chuyến, vừa đúng lúc có thể nói rõ ràng mọi chuyện.

Lên tiếng chào Phạm Nhược Tuyết: “Tôi đi ra ngoài một chuyến.”
“Vậy chuyện tôi bàn giao cứ quyết định như thế đi.” Phạm Nhược Tuyết nói.

“Quyết định cái gì mà quyết định.” Lê Văn Vân vội nói: “Chuyện kết hôn lung tung không tốt lắm đâu, mặc dù lần này là kết hôn giả nhưng lỡ đâu Đỗ Tịch Tịch yêu tôi thì phải giải quyết thế nào! Có rất nhiều cách để đảm bảo an toàn cho cô ấy, không nhất định phải kết hôn, chuyện này để tôi suy nghĩ một chút!”
“Đây là kế hoạch chiến lược.” Phạm Nhược Tuyết vội nói.

Lê Văn Vân cười nhưng không trả lời, mang giày vào, chạy mất dạng nhanh như chớp.

Lý Tiểu U vui vẻ nói: “Tôi đã nói mà, anh ấy sẽ không đồng ý.

Dù sao anh ấy vừa mới ly hôn, hơn nữa cuộc hôn nhân trước cũng không tốt đẹp gì.”

Lê Văn Vân ra khỏi cửa, quen đường quen xá mà về đến nơi anh đã từng ở, anh gõ cửa, cửa cấp tốc được mở ra, điều khiến Lê Văn Vân kinh ngạc là trong phòng lại có một nhóm người đang ngồi.

Khoảng chừng mười mấy người.


Cả nhà Nguyễn Thị Lệ, cả nhà ông chú, còn có một số cô dì chú bác, toàn bộ đều đang ngồi bên trong.

“Vào đi!” Nguyễn Vũ Đồng nói.

Lê Văn Vân đi vào trong phòng, Nguyễn Vũ Đồng đóng cửa lại, lúc này, Ngô Thị Hương bắt đầu nói giọng kì quái: “Ôi, không ổn rồi, ly hôn xong bám được vào người giàu có, bắt đầu trả thù chúng ta rồi.”
Cho dù nội tâm Ngô Thị Hương vẫn không chịu thừa nhận chuyện Lê Văn Vân lắc mình trở thành ông chủ của Nguyễn Thị Lệ, nhưng dưới sự xác nhận của anh bà ta là Ngô Dương, bà ta không thể không thừa nhận đây là sự thật.

“Trả thù các người? Tôi còn không nhàm chán đến thế.” Lê Văn Vân nhếch miệng.

Ngô Thị Hương vừa cười vừa nói: “Bây giờ chướng mắt chúng ta đúng không, thế nào, cậu mua công ty, lập tức liền cắt đứt hợp tác với công ty của anh tôi, cậu không phải trả thù thì là gì.”
Lê Văn Vân sờ mũi, buổi sáng Hoàng An vừa gọi điện thoại cho anh, nói cho anh nhận nghiệp vụ của nhà họ Đỗ, sau đó cắt đứt hợp tác với một vài công ty nhỏ, mà công ty của Ngô Dương, đại khái chính là một trong số những công ty nhỏ.

“Thế nào, không còn gì để nói à?” Ngô Thị Hương cười nhạo một tiếng, nói.

Nghe thấy lời bà ta nói, tức giận trong lòng Lê Văn Vân cũng đã bị ép ra ngoài.

Nể tình ơn cứu mạng lúc trước, cho dù anh đã khôi phục kí ức, anh cũng vẫn nể mặt, đụng phải Ngô Thị Hương mấy lần, đối mặt với sự châm chọc khiêu khích của bà ta, Lê Văn Vân đều chỉ cười trừ.

Nói xong, Ngô Thị Hương nhìn chằm chằm vào Lê Văn Vân: “Cậu đừng quên, mạng chó này của cậu là do chồng tôi cứu về, chúng tôi còn để cậu ở trong nhà ba năm, bây giờ ly hôn xong cậu đã qua cầu rút ván, cậu đúng thật là không có lương tâm!”
Lúc này, bố của Nguyễn Thị Lệ là Nguyễn Bằng Đào cũng nói xen vào: “Đúng thế, Lê Văn Vân, ba năm trước, cái mạng này của cậu là do anh tôi cứu, bây giờ cậu làm ra chuyện này, quả thật có hơi không tử tế.


“Cút!” Cơn giận dâng lên trong lòng Lê Văn Vân, đột nhiên nhìn về phía ông ta, nói: “Ba năm này, cả gia đình các người có bao giờ cho tôi sắc mặt tốt chưa? Nói đến ăn bám, tôi làm gì so sánh được với mẹ con các người? Ba năm này, các người ra ngoài làm chút công việc nào chưa? Ông đây cực khổ làm việc ở công trường, đúng là kiếm không được mấy đồng, nhưng nhờ ơn sự xem thường của các người, ba năm này, có tháng nào tôi mang về nhà số tiền dưới hai vạn không!”
“Các người làm được gì? Ông đây cực khổ kiếm tiền nuôi các người ba năm, chưa từng đổi lại được một câu nói tốt nào của các người, các người cảm thấy tôi làm công mất mặt, cảm thấy Nguyễn Vũ Đồng xinh đẹp, nên tìm một người giàu có, kết quả lại cưới một người công nhân, cả nhà các người từ trên xuống dưới, có ai nói tốt với tôi một câu nào trong suốt ba năm không?” Lê Văn Vân chửi ầm lên.

Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đơ ra.

Mà Lê Văn Vân cười lạnh: “Đừng quên căn nhà mà bây giờ các người đang ở này được mua bởi tiền của ông đây, sau đó thì sao? Nguyễn Vũ Đồng ngoại tình, tìm một tên công tử có tiền, sau đó Ngô Thị Hương bà lập tức đá tôi ra, muốn ly hôn với tôi! Còn đuổi tôi ra ngoài.”
“Loại gái điếm này, không có tư cách nói chuyện ở đây!” Lê Văn Vân cười nhạo một tiếng, nói.

Yên tĩnh!
Cả căn phòng triệt để yên tĩnh.

Bọn họ hoàn toàn không nghĩ rằng, cái tên hiền lành này lại có một ngày dám nói chuyện lớn tiếng với bọn họ như thế.

Đặc biệt là Ngô Thị Hương và Nguyễn Vũ Đồng, sắc mặt của hai người khó coi vô cùng.

Sau cơn kinh ngạc ngắn ngủi, Ngô Thị Hương đột nhiên hét lên, nhảy về phía Lê Văn Vân mà quát: “Thằng khốn này, hôm nay tôi liều mạng với cậu.”
Nói xong, bà ta quơ tay xông về phía Lê Văn Vân.

“Chát!”
Lê Văn Vân đột nhiên đưa tay ra, tát một cái lên mặt bà ta.

Cả người Ngô Thị Hương cũng bị tát ngây ra.

“Mẹ!” Nguyễn Vũ Đồng vội vàng chạy đến đỡ Ngô Thị Hương, sau đó cô ta đột nhiên nhìn về phía Lê Văn Vân: “Lê Văn Vân, anh dám đánh mẹ tôi!”

“Cậu dám đánh tôi, cậu lại dám đánh tôi, thằng ăn cháo đá bát này!” Ngô Thị Hương sắp điên rồi.

Lê Văn Vân cười lạnh nói: “Chuyện bà làm với tôi ba năm này, còn những chuyện bà làm lúc ly hôn, tôi đánh bà một bạt tai này coi như là sòng phẳng.”
“Lê Văn Vân, anh đừng quá đáng.” Lúc này, có mấy người trẻ tuổi đứng lên.

Khóe môi Lê Văn Vân hiện lên một tia khinh thường, ngửa đầu, nhìn về phía bọn họ: “Thế nào? Các người muốn động thủ à?”
Trong chớp mắt, những người đang đứng lên kia không ai dám cử động.

Ánh mắt của Lê Văn Vân quá lạnh, lạnh đến mức mọi người đều cảm thấy lạ lẫm và sợ hãi!
Nguyễn Bằng Đào cũng ngây người ra, ông ta là một giáo viên, cảm thấy mình nhìn người rất chuẩn, nhưng sự thay đổi của Lê Văn Vân quá lớn, quá mức lớn.

“Lê Văn Vân, chuyện động tay chân nên thôi đi, mọi người chia tay trong hòa bình!” Nguyễn Bằng Đào vội nói.

Lê Văn Vân thong dong nhìn ông ta, sau đó nhìn Nguyễn Vũ Đồng, nói: “Như các người vẫn luôn nói, đã ly hôn rồi thì giữa chúng ta không còn bất kì quan hệ nào, sau ngày hôm nay, mọi người đều là người xa lạ, tôi sẽ không quấy rầy cuộc sống của các người, các người cũng đừng đến làm phiền tôi!”
Sắc mặt của Nguyễn Thị Lệ và Ngô Dương bên cạnh đều thay đổi!
Nguyễn Thị Lệ lo rằng mình sẽ mất việc, mà sắc mặt của Ngô Dương… lại càng trắng bệch!
Công ty của họ có quy mô không lớn, trước đó hợp tác hậu cần với Thịnh Thế, giá cả không quá cao, mà những công ty vận chuyển khác của Giang Thành đều có giá cao hơn rất nhiều, hơn nữa hiệu suất còn không nhanh bằng Thịnh Thế, chuyện này với ông ta mà nói là một tổn thất rất lớn!
Ông ta đứng lên nhìn Lê Văn Vân, sau đó mở miệng nói: “Vậy Lê Văn Vân, công ty của chúng tôi!”
Lê Văn Vân bĩu môi nói: “Chuyện này ông đừng tìm tôi, tôi không quản lí bất kì chuyện gì trong công ty cả.”
“Lê Văn Vân, cậu lại tuyệt tình đến vậy sao!” Ngô Thị Hương lúc này mới tỉnh người ra, bà ta cắn răng nhìn về phía Lê Văn Vân: “Cậu tát tôi một cái, cậu nhớ kỹ đó cho tôi, con rể tôi là Cao Phái sẽ không bỏ qua cho cậu, cậu đừng tưởng có chút tiền thì có thể đến nhà tôi giễu võ giương oai!”
“Tôi nói, từ hôm nay trở đi, tôi không còn muốn dính dáng gì đến nhà các người.

Về phần Cao Phái, đừng mở miệng gọi con rể, người ta còn chưa cưới con gái bà, đừng để lúc nào đó người ta chơi chán rồi, một cước đá rơi mất.” Lê Văn Vân cười nhạo một tiếng, nói: “Ngoài ra thì, Cao Phái tôi cũng không để vào mắt!”1
Nói xong, Lê Văn Vân đẩy cửa, nghênh ngang rời đi, chỉ để lại cả phòng đầy người hoặc đứng hoặc ngồi, vẻ mặt ngốc nghếch mà nhìn theo bóng lưng Lê Văn Vân!.