Vũ hội hóa trang của ICLO đã bắt đầu, những người trong giới thượng lưu có mặt ở đây đều mặc lễ phục theo phong cách độc đáo, nối đuôi nhau đi đến sảnh vũ hội trên tầng thượng.

Tưởng Tư Địch bưng ly rượu, đứng trong sảnh vũ hội do dự trong chốc lát, chị ấy nhìn xung quanh nhưng không thấy bóng dáng Lục U đâu cả.

Có lẽ... là bỏ cuộc rồi nhỉ.

Thật ra chị ấy rất thích tính cách quật cường của Lục U, chẳng qua, ai bảo con bé gặp phải tai họa như Tưởng Đạc.

Lúc này, một khúc dương cầm êm tai truyền tới. Mặc dù tham gia tiệc rượu với tư cách là một nghệ sĩ dương cầm bán thời gian, nhưng khí chất khi khoác lên mình bộ vest trắng của cậu nhóc vẫn rất nổi bật giữa một dàn người mẫu nam của ICLO.

Nói về phương diện đàn dương cầm, Tưởng Tư Địch khá am hiểu, cũng rất có hứng thú, trong nhà có đầy đủ các loại băng cát sét và đĩa nhạc, đây cũng xem như là sở thích cá nhân của chị ấy.

Cho nên chị ấy có thể nghe ra được, trình độ của Lục Ninh rất cao, đầu ngón tay nhún nhảy rất nhanh, tình cảm đắm chìm, kỹ xảo được dùng vô thức... Hoàn toàn không phải trình độ mà một cậu nhóc ở độ tuổi này có thể đạt tới.

Nhà họ Lục... đúng là ngọa hổ tàng long.

Tưởng Tư Địch đi tới bên cạnh đàn dương cầm, đặt ly cocktail lên trên mặt đàn, đồng thời thả mấy tờ tiền màu đỏ vào trong hộp của cậu.

Lục Ninh lễ phép gật đầu với cô: “Cảm ơn.”

Tưởng Tư Địch tò mò hỏi: “Biết ‘Rondo in c Minor Op.1’ của Sô-panh không?”

“Biết ạ.”

“Đàn một đoạn đi.”

Đầu ngón tay Lục Ninh rất nhanh cử động, không hề ngừng lại mà có thể chuyển đổi giữa hai bài hát một cách dễ dàng, đây cũng coi như bài kiểm tra kỹ thuật của nhạc công.

Tưởng Tư Địch nghe tiếng đàn dương cầm lưu loát truyền tới, càng nhận ra cậu nhóc trước mặt này thực sự không đơn giản.

"Rondo in c Minor Op.1" của Sô-panh được mệnh danh là khúc chặt tay, độ khó vô cùng cao, nhưng Lục Ninh lại rất thành thạo, xử lí dễ dàng, không hề có một lỗi sai nào.

“Em luyện đàn bao nhiêu năm rồi?”

“Từ bé đã luyện rồi ạ, nhưng hai năm qua đã ngừng.” Lục Ninh giải thích: “Đàn dương cầm trong nhà bán rồi, chỉ có thể vào phòng âm nhạc của trường luyện một chút sau khi học xong.”

“Không tồi đâu, nghe nói năm nay em vừa thi xong, tương lai muốn làm nghệ sĩ dương cầm không?”

“Không muốn ạ.” Lục Ninh không chút nghĩ ngợi: “Em định đăng kí vào ngành Luật để làm luật sư gì gì đó.”

Tưởng Tư Địch khó hiểu: “Em thích làm luật sư sao?”

“Không thích ạ.” Lục Ninh đáp tỉnh bơ: “Học dương cầm rất tốn kém, nhà em không kham được, nghe nói học luật xong ra trường có thể kiếm khá được.”

Tưởng Tư Địch cười cười: “Muốn kiếm tiền không dễ đâu, vào giới giải trí làm nghệ sĩ đi, có thể kiếm được nhiều tiền hơn luật sư đấy.”

Lục Ninh mới ngẩng đầu lên nhìn cô: “Làm nghệ sĩ, nghe nói rất tốn tiền.”

“Nếu cậu làm kiểu minh tinh phú nhị đại không có chí tiến thủ, không có thành tựu thì đúng là rất tốn tiền, nhưng cậu có tài đàn dương cầm, nhất định giọng hát cũng không quá tệ, hơn nữa với giá trị nhan sắc của cậu, cố gắng luyện tập, không chừng có thể nổi tiếng thật đấy.”

“Thật ạ?”

Thật ra Tưởng Tư Địch cũng chỉ thuận miệng nói vậy thôi, nhưng cô nhìn ra Lục Ninh thật sự đã động lòng rồi.

Thằng bé này đang đứng giữa ngã tư đường của cuộc sống, phải cân nhắc giữa gánh nặng gia đình và sở thích của bản thân, chỉ cần đi sai đường là không có cơ hội bắt đầu lại.

Tưởng Tư Địch cũng không thể tùy tiện dẫn đường cho cậu được, cô nói: “Cũng không hẳn, em có thể nhìn thấy người nổi tiếng bên ngoài như lộng lẫy xinh đẹp, có người hâm mộ ủng hộ... nhưng em không nhìn thấy còn có hàng nghìn, hàng vạn người ở tuyến mười tám không ấm cũng nóng, cả đời cũng không được người ta biết đến, ngành này cực kỳ tàn khốc.”

Lục Ninh như đang có điều suy nghĩ mà gật đầu, còn muốn hỏi cô thêm nhiều tin tức hơn thì Tưởng Tư Địch lại đổi trọng tâm câu chuyện: “Chị em tối nay không tới à?”

Lục Ninh giải thích: “Tối qua thức cả đêm sửa váy, ban ngày quá mệt mỏi, chắc đang ngủ trong phòng rồi ạ.”

“Không phải váy đã bị hỏng rồi sao?”

“Dạ, hỏng rồi.”

“Thế em ấy còn quay lại không?”

“Không biết nữa ạ. Có vẻ tâm trạng chị ấy không tốt lắm.” Lục Ninh cảnh giác hỏi lại: “Sao chị lại quan tâm chị em thế ạ?”

“Chị quan tâm một chút mà không được à. Bây giờ các nhân viên của ICLO đều nghe nói Lục U đánh cược với ông chủ Phó Ân của bọn họ, cũng muốn chờ xem chị em tiếp chiêu thế nào đáy, đương nhiên chị cũng tò mò rồi.”

Lục Ninh rầu rĩ không vui đáp: “Phiền chết đi được, rõ ràng là đi nghỉ phép ngon lành, thế mà chị em chưa có được một giấc ngủ ngon lành nào cả.”

“Nhà hai đứa muốn Đông Sơn tái khởi đâu phải chuyện dễ dàng đâu.”

Tiếng đàn dương cầm của Lục Ninh từ chậm rãi, du dương chuyển thành dữ dội. Tưởng Tư Địch nhìn nét mắt không cam lòng của thiếu niên, cũng không biết nên làm sao.

Một khi sóng gió nổi lên, không một ngôi nhà nào có thể vĩnh viễn đứng vững, mà hầu hết hậu bối của những gia đình giàu có sau khi bị đánh ngã thì đều không có năng lực và dũng khí để đứng lên.

...

11 giờ 30 phút đêm, vũ hội hóa trang đã qua hơn một nửa, Lục U vẫn chưa xuất hiện.

Phó Ân nhìn Tưởng Đạc đang lạnh mặt đứng bên cạnh, anh ta hỏi: “Tâm trạng tam gia không tốt sao?”

Tưởng Đạc uống cạn ly vang đỏ trong tay, sau đó úp ngược ly rượu lên khay của người phục vụ, lạnh nhạt nói: “Không có.”

Phó Ân đoán ý qua lời nói và sắc mặt, tất nhiên không tiện hỏi nhiều, chỉ nói: “Cô gái đánh cược với tôi lần trước có lẽ không tới đây rồi. Có lẽ yêu cầu tôi đưa ra quả thực làm khó người khác.”

Những lời này như mũi kim đâm vào trái tim Tưởng Đạc, đau đến không thể kiềm chế được.

Đúng là làm khó người khác, cũng là nhiệm vụ không thể hoàn thành, thế nhưng Lục U đã làm được rồi, nếu như không phải anh ngáng chân cô thì cô đã có thể nắm được dự án với ICLO rồi.

Tưởng Đạc biết mình vô sỉ, không từ thủ đoạn, là một đứa con riêng không được chào đón, anh muốn thứ gì đều phải tự mình cướp về, phải tự mình tranh giành, cũng không cảm thấy có gì phải hổ thẹn.

Nhưng với Lục U, anh càng tính toán cô thì cảm giác đau thấu tim thấu phổi càng cắn ngược lại trên người anh.

Nhưng nếu anh không làm như vậy, anh sẽ cảm thấy giống như năm năm trước, lúc gần đi, ngay cả câu trả lời của cô cũng không chờ được.

Anh mãi mãi không chờ được lời hồi đáp của cô, bởi vì cô chưa từng yêu anh.

Đây mới là nỗi canh cánh lớn nhất trong lòng anh.

Tưởng Đạc lại bưng một ly vang đỏ lên rồi uống cạn.

“Tam gia, anh nên uống ít thôi.”

Tưởng Đạc đặt ly rượu xuống, nhìn về phía Phó Ân, trầm giọng nói: “Mặc dù hôm nay cô ấy không tới, nhưng anh không cần nghi ngờ năng lực của cô ấy, bởi vì chiếc váy kia...”

Lời còn chưa nói xong đã thấy xung quanh trở nên yên lặng.

Thậm chí còn có một người phụ nữ hô lên: “Trời ơi.”

Kiểu trang điểm đậm này trước đây Tưởng Đạc chưa từng thấy cô làm, cô lộng lẫy tựa như một bông hoa mẫu đơn đen nở lúc nửa đêm.

Chiếc váy dạ hội nàng tiên cá dáng dài đã đổi thành váy ngắn, phần da thịt trắng nõn sau lưng lộ ra, tôn lên phần xương hồ điệp nhẹ nhàng như muốn vỗ cánh bay, ở mặt trước vẫn là cổ chữ V khoét sâu. Đồng thời, kiểu tóc mái trong sáng cũng được thay bằng mái tóc màu đen dài thẳng, vô cùng nữ tính.

Suýt chút nữa Tưởng Đạc đã không nhận ra cô, không nhận ra cô chính là cô bé ngây thơ từ nhỏ đã đi phía sau anh, luôn miệng gọi “Tưởng ca ca” kia.

Tối nay, trong bộ trang phục lộng lẫy này, Lục U từ nàng tiên cá lột xác thành phù thủy, nguy hiểm mà gợi cảm, làm nhịp đập trái tim mọi người đều tạm thời ngừng lại.

Theo tiếng chuông gõ lúc nửa đêm, tiếng giày cao gót thanh thúy, bước chân ung dung đi tới trung tâm sảnh vũ hội, tới trước mặt Phó Ân.

Phó Ân nhìn cô thật sâu, dường như đã bị bộ trang phục tối nay của cô làm cho sửng sốt, một lát sau, mới sững sờ hỏi cô: “Tam, tam gia nói không sai, tôi thực sự không cần nghi ngờ năng lực của cô.”

Lục U không để ý Tưởng Đạc đang đứng bên cạnh, thậm chí không thèm nhìn anh, chỉ nhìn Phó Ân rồi mỉm cười: “Vậy tôi đã làm cho tổng giám đốc Phó hai mắt tỏa sáng chưa?”

“Đâu chỉ hai mắt tỏa sáng, phải là hoàn toàn kinh ngạc.” Phó Ân tò mò hỏi: “Cái váy trước đó của cô nghe nói bị người ta làm hỏng rồi, vậy bộ này là...”

Lục U lạnh lùng liếc Tưởng Đạc, Tưởng Đạc chột dạ nhìn đi chỗ khác, ngửa đầu uống cạn ly vang đỏ trên tay.

“Vốn dĩ bộ váy này bị lem một mảng mực rất lớn, nên tôi quyết định nhuộm đen cả bộ, sau đó thay đổi hình thức của nó.”

Lục U biết, Phó Ân tìm hiểu cô, từ đó nhận ra trình độ và thực lực của cả Lộc Phong, vậy nên cô giải thích với anh ta vô cùng cặn kẽ, ngay cả khuyết điểm cũng không giấu –

“Chỉ có chiều máy nhuộm nóng trong phòng là ủi không quá chuyên nghiệp, vì vậy màu sắc không được đều, nếu để phòng thiết kế Lộc Phong của chúng tôi làm thì còn có thể tốt hơn.”

“Năm nay cô bao nhiêu tuổi?”

“Hai mươi bốn ạ.”

“Nhỏ vậy mà đã có bản lĩnh thế này rồi.” Phó Ân nhìn cô đầy tán thưởng, cười nói: “Đặt tay lên ngực rồi tự hỏi, nếu đổi lại là tôi, sau khi quần áo bị hư hỏng, có lẽ sẽ buông tay rồi.”

“Xe đến núi ắt có đường, chưa đến giây phút cuối cùng tôi tuyệt đối không buông tha.”

Tưởng Đạc nhìn cô, nói một câu sâu xa: “Em sẽ không từ bỏ mà hướng về mục tiêu phía trước, dù cho có phải bán đứng bản thân mình cũng không tiếc, đúng không?”

Nghĩ đến chuyện đêm qua, trong lòng Lục U lại bùng lên một ngọn lửa không tên, tức giận nhìn anh –

“Tam gia nói đúng rồi, em muốn nhanh chóng thành công như vậy đấy,kể cả có phải bán đứng bản thân mình. Còn về việc bán cho ai, em không quan tâm.”

Câu “còn về việc bán cho ai, em không quan tâm” cuối cùng của Lục U lập tức gi.ết chết trái tim Tưởng Đạc. 

Có phải anh hay không cũng không sao, người đàn ông nào cũng như nhau.

Cho nên trong mấy ngày này, cô nhờ anh giúp đỡ cũng chỉ bởi vì anh xuất hiện đúng lúc mà thôi. Chứ chẳng phải vì... anh là Tưởng ca ca của cô.

Tiếng thủy tinh vỡ vang lên, ly rượu trong tay Tưởng Đạc đã bị anh bóp vỡ trong lòng bàn tay, mảnh thủy tinh đâm vào tay anh, máu tươi lập tức rỉ ra.

Biểu tình trên mặt Lục U hơi thay đổi, vô thức móc khăn tay trong túi ra, nhưng vừa nghĩ, cô lại nhét khăn tay vào.

Người đàn ông này, không đáng để cô quan tâm nữa.

Tưởng Đạc không hề để ý đến vết thương đang chảy máu trên tay mình, anh nhìn cô, nơi khóe mắt xuất hiện chút ý cười hoang đường: “Người đàn ông nào cũng được, là anh tự mình đa tình.”

Nói xong, anh sa sầm mặt rời khỏi sảnh vũ hội.

Trái tim cũng nát vụn.

Đêm đó, tất nhiên Lục U đã lấy được lời hứa của Phó Ân, anh ta nói trong ngày hội mua sắm vào tháng sau của ICLO, Lộc Phong nhất định có một vị trí quảng cáo.

Đồng thời, cô cũng nhận được rất nhiều danh thiếp, có ICLO, có những nền tảng thương mại điện tử khác, còn có cả những công ty thời trang.

Bởi vì Phó Ân coi trọng cô nên người của những công ty này cũng rối rít đi lên để hiểu thêm về thương hiệu Lộc Phong.

Lục U cùng bọn họ uống một chút rượu, sau khi tàn tiệc cô chụp lại những tấm danh thiếp này rồi gửi cho Thượng Nhàn Thục, muốn chia sẻ với chị ấy niềm vui này. 

Đây là một khởi đầu mới, về sau nhất định sẽ tốt hơn.

Về đến phòng, Lục U thay bộ váy dạ hội ra. Nhìn bộ váy dạ hội trên giường này, cô lại nghĩ đến tất cả những chuyện xảy ra trong phòng Tưởng Đạc đêm qua.

Nếu không nhờ sự chèn ép cùng áp lực của anh, nếu không vì sự phẫn nộ khi anh thú nhận những chuyện kia, e rằng Lục U đã gần như buông bỏ rồi, căn bản không thể nghĩ ra cách xử lí từ nhược điểm, nhuộm đen toàn bộ bộ váy này.

Lúc này, lửa giận trong lòng cô tiêu tán đi một chút.

Nhưng Tưởng Đạc vẫn rất khó ưa, mặc dù việc váy dạ hội bị hỏng không liên quan trực tiếp đến anh, nhưng suy cho cùng vẫn là do anh giở trò với cô.

Mặc dù cuối cùng cũng nhặt lại được lương tâm, nói ra chân tướng, nhưng giở trò chính là giở trò, nếu đổi lại là người khác thì cũng thôi đi, dù sao cũng không có tổn hại gì. Nhưng người đó lại là Tưởng Đạc, anh là người cô có thể tin tưởng nhất, thân thiết nhất.

Rất khó để Lục U tự thuyết phục chính mình không so đo, không khó chịu.

...

Tối qua gấp rút đẩy nhanh tốc độ nên có đường may trên váy vẫn còn chút khuyết điểm. Lục U đã ngủ cả một ngày, hiện tại trạng thái tinh thần cô rất tốt, cô quyết định đi tới phòng sửa chữa để may lại đường nối kia.

Lại không ngờ rằng Tưởng Đạc cũng đang ở bên trong.

Anh dựa lưng vào tường, chiếc áo sơ mi nhạt màu phác họa đường nét nửa người trên cao ráo của anh, ngọn đèn sợi đốt trên đầu chiếu xuống gương mặt anh, tạo thành một vệt tối dưới mắt, ngũ quan càng trở nên sâu hơn, không nhìn rõ nét mặt lúc này.

Lục U đi vào đã ngửi thấy mùi cồn nhàn nhạt trên người anh.

Anh ít khi uống rượu, nhưng tối nay lại uống hết ly này đến ly khác, liên tục không ngừng, lúc này không biết đã say thành cái dạng gì rồi.

Lục U đi qua người anh, tầm mắt cô dịch xuống dưới, nhìn vào vết cắt vừa bị mảnh thủy tinh đâm vào trên tay anh. Vết thương đã được băng bó qua, không còn gì đáng ngại.

Cô cũng lười quan tâm anh, đi thẳng đến bàn làm việc, cầm kim khâu rồi xỏ chỉ vào, khâu lại mối nối trên chiếc váy.

Người đàn ông nhìn cô từ xa, ánh mắt rất sâu, giọng nói rất trầm: “Phó Ân đồng ý với em rồi?”

Đầu ngón tay thon dài của Lục U chậm lại, thản nhiên đáp: “Đồng ý rồi, lên được nền tảng ICLO, mười triệu kia em sẽ sớm kiếm đủ.”

Tưởng Đạc dời ánh mắt đi, cúi đầu châm thuốc, không mặn không nhạt nói: “Chúc mừng em.”

Thấy anh có thái độ như vậy, không hiểu sao trong lòng Lục U lại thấy hơi tức giận: “Em đã nói rồi, sớm hay muộn thì sẽ có một ngày em chứng minh cho anh thấy.”

“Anh biết.” Anh gật đầu, khóe miệng giơ lên: “Tiểu U của chúng ta lúc nào cũng hiếu thắng.”

“Anh chưa bao giờ tin tưởng em.” Cô cố gắng kiềm chế tâm trạng đang cuộn lên của minh, nói: “Anh cũng chưa bao giờ cảm thấy em chỉ cần dựa vào bản thân mình cũng có thể thành công.”

Tưởng Đạc đã hiểu, cô gái nhỏ này vẫn chưa cãi nhau đủ với anh.

Anh lảo đảo bước tới bàn làm việc, hai tay chống xuống, nhấc cả người ngồi lên bàn: “Anh là gì chứ, em cần anh tin tưởng sao?”

“Em...”

Lục U cũng không rõ vì sao nhất định phải khiến anh tin tưởng, nhưng cô... không muốn chịu thua trước mặt anh, mong muốn nhận được sự công nhận của anh.

Có thể bởi vì quan hệ thanh mai trúc mã, hiện tại anh đang đứng nơi cao nên cô không cam lòng đứng dưới bùn đất mà nhìn lên nơi anh.

Cô muốn cố gắng đuổi theo anh.

“Em không cần anh tin tưởng.” Cô nói lời trái lương tâm: “Nhưng em nhất định sẽ làm cho anh thấy.”

“Đúng thế, không cần anh tin tưởng. Chẳng qua anh xuất hiện đúng vào thời điểm em sa sút tinh thần mà thôi.”

Tưởng Đạc nhếch miệng cười tự giễu: “Bất cứ người đàn ông nào... cũng được.”

Những lời này thực sự đã khiến anh tổn thương không ít. 

“Bị bạn trai cắm sừng, lại bị tên cặn bã kia bắt tay với tiểu tam ức hiếp. Đúng lúc anh quay về, trở thành cảng tránh gió của em. Nếu đổi lại thành người khác, bất kể người nào, chỉ cần đưa tay ra giúp đỡ em em đều sẽ nắm chặt lấy phải không?”

Lục U trừng mắt nhìn Tưởng Đạc, câu nói kia là cô cố tình nói ra để đáp trả lại những lời sỉ nhục đêm qua của anh.

Lục U cắn răng: “Sao thế, tam gia để ý sao? Hay là cảm thấy bị em lợi dụng nên thấy mất mặt?”

Tưởng Đạc cúi đầu, cười tự giễu.

Sao lại không để ý được, những lời đó... sắp cắn nuốt trái tim anh rồi.

“Hiểu rồi.”

Anh nhảy xuống khỏi bàn làm việc, mang theo vài phần men say, nhìn cô từ trên cao: “Mười triệu phải trả đúng hạn, không trả được thì tự vác xác mình đến bồi thường. Nhưng từ nay về sau, Tưởng Đạc anh sẽ không giống một con chó suốt ngày đuổi theo em nữa.”

Nói xong, anh lập tức xoay người rời đi.

Vào khoảnh khắc Lục U còn đang thất thần, bỗng nhiên thân thuyền như gặp phải sóng lên, bất chợt rung lên, trọng tâm Lục U không vững, phía sau lưng bị đập vào bàn làm việc, tay trái bị kim khâu chọc vào.

Một giọt máu đỏ thẫm chảy ra.

Cô đau đến nghiến răng, vội vàng tìm khăn tay lau vết máu trên đầu ngón tay.

Nhưng chưa từng nghĩ, người đàn ông kia lại trầm mặt, sải bước quay lại đây.

Đầu lông mày anh nhíu chặt, không nói gì mà cầm lấy cổ tay cô giơ lên, nhìn qua vết thương trên đầu ngón tay cô, rồi sau đó cúi đầu mút lấy đầu ngón tay.

Lục U cảm nhận được sự co rút đau đớn trên đầu ngón tay bắt đầu được thả lỏng dưới đầu lưỡi ấm áp của anh.

Cô thử rút tay về, nhưng người đàn ông kia lại giữ chặt lấy cổ tay cô, không cho cô cự quậy.

Lục U nhớ lại ngày còn học tiểu học, có một lần chạy bộ trên sân vận động cô không cẩn thận bị ngã, đầu gối bị mài rách da, đau phát khóc.

Tưởng Đạc lập tức kéo cô đến cầu thang, khi ngồi xuống cũng giống như vậy, không để ý đến cát và bùn dính trên miệng vết thương của cô, anh dùng miệng chầm chậm xử lí vết thương cho cô.

Giữa hai người có quá khứ thân thiết như vậy, cho nên Lục U mới tin tưởng anh đến thế, gặp bất cứ chuyện gì không thể giải quyết được, người đầu tiên xuất hiện trong đầu cô luôn là Tưởng Đạc.

Sự ỷ lại vào anh đã được bồi đắp qua từng ngày từng tháng. Bởi vậy vừa rồi cô nói trừ anh ra, ai cũng được... sao có thể chứ. 

Chỉ có anh thôi...

Lục U rút tay về, dùng khăn giấy bịt lại miệng vết thương, cúi đầu, vẻ mặt không được tự nhiên.

Tưởng Đạc vừa chốt mấy câu ác liệt, chưa tới một giây đã bị vả mặt, mặt mũi cũng có hơi cứng ngắc, anh xoa xoa mũi: “Em không cần để trong lòng, anh chỉ phản xạ có điều kiện thôi.”

Năm chữ “phản xạ có điều kiện” khiến Lục U cảm thấy buồn cười, nhưng cô lập tức nhịn được, nghiêm mặt lại rồi nói: “Vậy anh nên nhanh chóng từ bỏ loại phản xạ có điều kiện này đi.”

“Đang đây.”

Tưởng Đạc cúi đầu cầm bộ váy của cô lên: “Vũ hội đã kết thúc rồi, còn vá làm gì?”

“Bộ váy này em tốn công tốn sức thiết kế, sau khi vá xong sẽ để người mẫu mặc để chụp ảnh, treo trong cửa hàng làm hình mẫu.”

Anh suy nghĩ một chút, cầm kim lên, chuẩn bị giúp cô luồn chỉ để khâu lại mối nối kia.

Nhưng lại bị Lục U giành lại: “Anh lại muốn phá đấy à.”

Anh cười gằn: “Ừ, một phút không phá em thì cả người anh đều không thoải mái.”

Đúng lúc này, thân thuyền lại rung lắc, Tưởng Đạc lập tức bảo vệ cô trông ***.g ngực mình, tránh cho cô nghiêng ngả lại ngã.

Tiếng loa thông báo trên thuyền vang lên: “Tàu Nữ Vương đi qua vùng có bão lớn, thân thuyền có chút lay động, mỗi một khoang trên thuyền đều được trang bị khoang an toàn, xin mời các hành khách đi vào khoang an toàn trước, đợi bão tố đi qua.”

Ngay sau đó, thân thuyền lại rung lắc thêm lần nữa, Tưởng Đạc ôm chặt Lục U trong lòng, loạng choạng đưa cô vào khoang an toàn trong phòng là ủi tránh nạn.

Khoang an toàn nào cũng rất chật hẹp, chỉ đứng được từ hai đến ba người. Bốn mặt đều là tường mềm để khi tránh va đập vào thân thuyền sẽ làm hành khách bị thương.

Hai người vừa vào trong khoang an toàn thì ngọn đèn trên đầu đã tắt.

Cúp điện rồi.

Tưởng Đạc đang đứng trước mặt cô, bởi vì không gian chật hẹp, hai người gần như dính chặt vào nhau, mặt cô vừa hay đối diện với lồ.ng ngực anh.

Cô thử cử động một chút, kết quả khuỷu tay lại đụng vào phần bụng cứng rắn của anh.

“Đừng lộn xộn.”

Giọng nói trầm thấp, từ tính của anh vang lên bên tai cô, mang theo vài phần ấm áp, khiến vành tai cô ngứa ngứa.

Cô lập tức đứng im.

Trong bóng tối, cô thậm chí có thể nghe được nhịp tim của người đàn ông phía đối diện.

Thân thuyền lại rung lắc dữ dội, mặc dù Lục U đã cố gắng đứng im nhưng vẫn bị đẩy dính lên người anh.

Còn anh đúng là “ai đến cũng không ngại”, ôm chặt cô trong lồ.ng ngực, không để cô nghiêng trái nghiêng phải.

Lục U chỉ có thể nắm lấy góc áo bên hông anh, lúng túng đụng trái đụng phải trong ngực anh, cô cúi đầu, nhắm mắt lại, đợi sóng gió qua đi.

Quan hệ của hai người từ bé đã thân thiết khăng khít như vậy.

Trong những năm tháng còn ngây ngô, thậm chí anh và cô còn thường xuyên nằm ngủ trưa trên xô pha cùng nhau. Cho nên mặc dù thân mật dán vào nhau như vậy, xấu hổ thì cũng xấu hổ, nhưng không có gì không thoải mái.

Lục U lấy điện thoại ra định gọi điện thoại cho Lục Ninh để nhắc cậu đứng trong khoang an toàn, đừng chạy lung tung.

Nhưng tín hiệu điện thoại tạm thời bị gián đoạn.

Tưởng Đạc cúi đầu, nhìn ánh sáng nhẹ phát ra từ màn hình điện thoại hắt lên gương mặt thanh tú, ngoan ngoãn của cô gái. 

Gương mặt trang điểm mang tính công kích rất lớn trên vũ hội đã biến mất không thấy tung tích. Đối với người nhà, cô luôn luôn đối đãi rất dịu dàng.

“Thằng nhóc kia khôn lắm.” Tưởng Đạc bình tĩnh an ủi: “So với nó thì em càng phải biết tự bảo vệ minh hơn đấy.”

“Chúng ta... sẽ không gặp sự cố gì chứ.” Giọng cô run run hỏi anh: “Trước đây ngồi du thuyền có thường xảy ra chuyện như vậy không?”

“Thường thì loại du thuyền hơn mười nghìn tấn đều không cảm nhận được sóng gió, còn loại này thì...”

Lời còn chưa dứt, thân thuyền lại rung lắc dữ dội.

“Loại này thì chúng ta có thể được diễn tàu Titanic rồi đấy.” Anh đùa giỡn, cười nói.

“Anh, anh đừng có dọa em. Lấy đâu ra lắm tàu Titanic thế!”

Trong ánh sáng điện thoại, Tưởng Đạc cúi đầu cười nhẹ.

“Anh còn cười được!” Lục U rất lo lắng: “Còn không mau nghĩ cách đi!”

“Sinh tử có số, giàu sang do trời.” Tưởng Đạc dựa vào tường, ung dung nói: “Đứng trước tai nạn và cái chết, sức người chỉ là một thứ nhỏ nhoi mà thôi.”

“Em... em không tin.” Lục U quật cường nói: “Không đến giây cuối cùng, em sẽ không từ bỏ đâu.”

Tưởng Đạc không khỏi ôm chặt cô hơn một chút. 

Đúng thế, tiểu thanh mai từ nhỏ đã vậy rồi, kiên cường và bướng bỉnh. Vậy nên mấy năm nay, cô dựa vào bản thân mình mà trả được hơn nửa số nợ cho gia đình, còn giữ lại mẹ mình từ trong tay tử nhiều suốt nhiều năm qua.

Bởi thế nên Tưởng Đạc mới sợ, mới làm ra mấy điều ngu xuẩn kia...

Anh sợ một ngày kia, cô sẽ thực sự không cần anh nữa.

Trong bóng tối, anh nắm tay cô thật chặt.

Cô gái hất ra, anh lại cố chấp nắm lấy, sau vài lần như vậy, cô liền để mặc anh nắm tay mình.

Lòng bàn tay anh còn đang quấn vải xô, khiến Lục U nhớ lại một màn đối đầu “thương tổn lẫn nhau” trong tiệc rượu.

Khi còn bé, giữa bọn họ không ít lần xảy ra tranh chấp như vậy. Cả hai đều nói ra ít lời trái lương tâm, anh một câu, em một câu, ngôn từ sắc nhọn đâm vào lòng đối phương. Sau khi nói xong, anh có hối hận hay không thì Lục U không biết, nhưng cô thì lúc nào cũng hối hận.

Cô vẫn luôn cảm thấy, mình không nên bắt nạt Tưởng Đạc, bởi vì anh không có mẹ, ở trong nhà họ Tưởng lại luôn bị người khác ức hiếp. Nhưng có đôi khi, thực sự bị anh chọc tức đến mức vứt hết đầu óc, hận không thể đè anh xuống đánh cho một trận.

Sau khi tỉnh táo, Lục U đã suy nghĩ lại, và cũng hiểu ra rất nhiều.

“Tưởng Đạc, thật ra đêm qua anh có thể không cần nói sự thật với em. Anh muốn nhanh chóng kết hôn để nắm được thực quyền trong công ty, em cũng đồng ý rồi, chuyện chiếc váy không phải gạt em sẽ tốt hơn sao, tại sao anh lại muốn thẳng thắn?”

Tưởng Đạc đè lên màn hình điện thoại của cô, gian phòng lập tức trở nên tối om, một lát sau anh mới trầm giọng trả lời: “Em biết tối qua... anh muốn để em làm gì không?”

Lục U không phải thiếu nữ ngây thơ, mặc dù chưa trải qua nhưng trong lòng cô đều hiểu cả.

“Đoán được đại khái.”

“Biết mà em còn đồng ý sao?”

“Thì tưởng là đường cùng rồi.” Cái đầu nhỏ của cô cúi xuống, che giấu đôi mắt: “Em không muốn khiến đối tác thất vọng, không muốn để bố em thất vọng, em phải nắm chặt lấy ICLO bằng mọi giá.”

Da đầu Tưởng Đạc có chút tê dại, đây mới là chuyện anh sợ nhất. Tối qua, vào giây phút nhìn thấy vẻ khuất nhục trên mặt cô, những cảm xúc hỗn loạn và d.ục vọng trong lòng đột nhiên biến mất.

Anh dần phát hiện, thứ mà anh muốn... từ trước đến nay không phải là chiếm hữu hay hưởng dụng. Anh muốn trái tim của cô, muốn thấy cô mỉm cười, muốn để cô tự tay viết lên giấy câu: Tưởng Đạc, em cũng thích anh, chứ không phải là anh vụng về bắt chước kiểu chữ của cô, tự đi lừa mình dối mình.

Bão tố chậm rãi qua đi, khoang tàu khôi phục lại nguồn điện, Tưởng Đạc buông Lục U ra.

Cô không đợi đáp án của anh, dọn dẹp một chút rồi xoay người rời đi.

Tưởng Đạc cuối cùng vẫn mềm lòng, nhìn theo bóng lưng cô, nói: “Lục U, anh không muốn em như vậy...”

Lục U không hiểu quay đầu nhìn anh.

“Anh không muốn em phải ngước lên nhìn anh, bởi vì anh viễn viễn ở dưới chân em, chỉ cần em cúi đầu là có thể nhìn thấy.”

Anh mới là người cam tâm tình nguyện ngây ngốc đứng bên dưới.