Tay chân Lục U như nhũn ra, cô đi vào phòng thiết kế TSGT. Tinh thần còn chưa phục hồi sau việc mình vừa nợ một trăm nghìn đô, Tưởng Đạc đã gửi cho cô hình chụp của ngôi sao Vân Nhiễm Thanh cùng với số đo ba vòng.

Lục U ấn vào hình ảnh, nhìn đi nhìn lại nhiều lần, xác định người phụ nữ trong hình chính là ngôi sao người Hoa diễn vai nữ phụ, xuất hiện trong bộ phim điện ảnh Hollywood mà cách đây không lâu cô cùng bạn thân đi xem.

Cô toang rồi!

Trước đây đã nói với Tưởng Đạc, bảo anh tìm giúp cô một hot girl tuyến mười tám. Nhưng tuyến mười tám mà cô hiểu và tuyến mười tám mà Tưởng Đạc hiểu hoàn toàn không ở cùng một chiều không gian!

Đầu ngón tay Lục U run rẩy, trả lời tin nhắn Tưởng Đạc –

U U Lộc Minh: “Đây là Vân Nhiễm Thanh ạ?”

JD: “Mặc dù gần đây Vân Nhiễm Thanh ít đóng phim, không so được với các ngôi sao nữ cùng cấp bậc, nhưng gần đây cô ấy đang có lịch trống, mà khí chất cũng không tồi, cứ chọn cô ấy trước đi, nếu em không hài lòng thì có thể lại tìm người tốt hơn.”

Lục U:...

Xác định luôn, hai người quả nhiên không sống trong cùng một thế giới.

Mặc dù Lục U bị giá trị con người của Vân Nhiễm Thanh dọa sợ, nhưng không thể không thừa nhận, ánh mắt Tưởng Đạc rất tốt. Mấy năm nay Vân Nhiễm Thanh thường được mời đến Hollywood đóng phim, là ngôi sao quốc tế thực sự.

Đồng thời, trên người cô ấy có khí chất cổ điển của phụ nữ phương Đông, vô cùng phù hợp với yếu tố rồng phương Đông được thêu trên thiết kế của Lục U.

Không có bất kỳ khuyết điểm nào, ngoại trừ đắt.

Mời được mới là lạ! 

Mặc dù biết Tưởng Đạc đang suy nghĩ cho cô, nhưng quả thực năng lực của Lục U có hạn.

U U Lộc Minh: “Tưởng Đạc, thương lượng một chút, có thể đổi cho em một người khác được không, em đã tốn một khoản lớn cho phòng thiết kế bên này rồi, giá trị con người như Vân Nhiễm Thanh em nghĩ cũng không dám nghĩ đâu.”

JD: “Cô ấy là nghệ sĩ dưới trướng công ty giải trí của Tưởng thị, có thể bớt cho em 20%.”

U U Lộc Minh: “Bớt 20% cũng không mời nổi QwQ, hay anh bớt 99.999% hen?”

JD: “Thế anh dứt khoát đưa tiền cho em luôn nhé?”

U U Lộc Minh: “QwQ”

JD: “Lục U, người trưởng thành báo thù không phải anh đấm tôi một cái, tôi đạp lại anh một cái. Em đã muốn tìm lại thể diện, làm cho người bắt nạt em phải trả một cái giá lớn thì không thể tiếc tiền được, bằng không sẽ chỉ làm cho mình khó chịu, hiểu không?”

Lục U cắn răng, cô biết những điều Tưởng Đạc nói đều đúng. Nếu muốn trên show triển lãm thời trang của Mosha làm bộ đồ đạo nhái của Lâm Vãn Vãn lộ nguyên hình, thì thiết kế của cô nhất định phải đạt đến 100% chất lượng.

Chất lượng cao thì sao có thể không tốn tiền được.

JD: “Có lẽ hiện tại em cảm thấy số tiền này rất lớn, nhưng em biết một nhà thiết kế nổi tiếng thế giới như Kiều Mục một tháng có thể kiếm được bao nhiêu không, có khi còn cao hơn Vân Nhiễm Thanh đấy.”

U U Lộc Minh: “Nhiều như vậy sao? [Đứng hình]”

JD: “Sớm muộn gì cũng có một ngày em cũng trở thành một nhà thiết kế như vậy. Cho nên chút vốn liếng này không hề đáng kể, hãy mở rộng nhận thức ra nào.”

Nhìn đoạn tin nhắn này của anh, Lục U đột nhiên cảm thấy trong lòng mình có thứ gì đó bị chạm tới rồi. 

Thời điểm yêu đương cuồng nhiệt với Hứa Trầm Chu, không dưới một lần cô nói với anh ta về ước mơ làm nhà thiết kế của mình, nhưng Hứa Trầm Chu chưa bao giờ tin tưởng cô có thể thực sự làm được điều đó.

Sau này, sự nghiệp liên tục bị cản trở khiến Lục U cũng bắt đầu tự hoài nghi bản thân có thiên phú và thực lực đó hay không. Cô bị những điều vụn vặt của thực tế vây khốn, không dám tiếp tục ngẩng đầu lên nhìn ánh sáng ước mơ của mình nữa.

Vì thế ánh sáng trong mắt cô, dần dần trở nên ảm đạm.

“Sớm muộn sẽ có một ngày em có thể trở thành nhà thiết kế như vậy.”

Cô không biết tại sao Tưởng Đạc lại tin tưởng cô như vậy, nhưng anh ấy lại tin tưởng như vậy đấy.

Lục U cắn răng, cuối cùng cũng đáp ứng – 

“Thế thì chốt nha, chọn Vân Nhiễm Thanh, anh cho em thời gian, thứ thiếu anh... em nhất định sẽ trả hết.”

Nhất định sẽ có một ngày cô đông sơn tái khởi!

...

Lục U không chậm trễ nữa, nói làm là bắt tay vào làm ngay.

Xế chiều hôm đó, cô đến một cửa hàng thời trang cao cấp chọn loại vải phù hợp.

Mới vừa được Tưởng Đạc tiêm máu gà, lúc này máu nóng vẫn còn sôi sục, không ngờ một cuộc điện thoại kéo dài nửa phút lại đánh cô trở về hiện thực.

Là chị Lý của phòng làm việc nơi cô bán bản thảo gọi tới: “Tiểu Lục à, bên chị sau này không thể thu mua bản thảo của em rồi, xin lỗi em nhé.”

“Vì sao thế ạ?”

“Thì... em cũng biết ngành này của chúng ta rất mạo hiểm, chỉ cần gió thổi cỏ lay đã vô cùng nhạy cảm, thế nên... có phải em đắc tội với ai rồi không?”

Chị Lý nói vậy thì Lục U cũng hiểu mấy lời trước đây Hứa Trầm Chu uy hiếp cô có ý gì. Anh ta muốn chặn tất cả đường lui của cô, buộc cô phải chịu thua, phải cúi đầu trước anh ta.

Lục U cắn răng, trầm giọng nói: “Chị Lý, nửa năm qua cảm ơn chị, hy vọng sẽ không mang tới phiền toái cho chị.”

“Ôi chao, em nói như vậy làm chị càng thêm áy náy.”

“Không sao đâu ạ, đây là vấn đề của em.”

Chị Lý rất thích cô gái chăm chỉ, nỗ lực lại có năng lực như Lục U: “Sau này có việc gì cần chị giúp thì cứ nói nhé.”

Lục U cúp điện thoại, ngồi trên ghế salon của cửa hàng thời trang cao cấp, trong đầu trống rỗng.

Trong giai đoạn hiện tại, phòng nghệ thuật của chị Lý nguồn thu nhập của yếu của cô. Đột nhiên mất đi khoản thu nhập này, Lục U thực sự không biết nên làm thế nào. Chính vì thế Hứa Trầm Chu mới tự tin, không hề sợ hãi như vậy, ngay cả bản thân có còn khó bảo toàn thì có năng lực gì để khiến người khác trả một cái giá lớn đây.

Cảm giác bất lực nặng nề trong phút chốc xâm nhập vào thời gian của Lục U. Cô hoàn toàn lâm vào cục diện tiến thoái lưỡng nan.

Đúng lúc này, một giọng nói chanh chua vang lên từ phía sau Lục U: “Đây không phải là Lục U sao?”

Lục U quay đầu, nhìn vị phu nhân mặc sườn xám đẹp mắt trước mặt, đây chính là mẹ của Hứa Trầm Chu – Triệu Lan.

Sườn xám xẻ tà cao màu xanh lá cây tươi sáng bọc ngoài cơ thể mập mạp của ba ta, thịt ngang hông rung lên một cái như sắp trào cả ra ngoài, cúc áo dường như lúc nào cũng có thể đứt lìa.

Cô không nhìn được thương thay chiếc sườn xám kia.

Triệu Lan đi tới trước mặt Lục U, quan sát cửa hàng cao cấp trước mặt, trê mặt bà ta nở nụ cười trào phúng: “Lại mua quần áo à, Trầm Chu kiếm tiền không dễ dàng, cô lại không kiếm được tiền, còn không biết tiết kiệm à.”

Trước đây Triệu Lan đã muốn Hứa Trầm Chu chia tay Lục U bởi vì cảm thấy Lục U không xứng với con trai bảo bối của bà ta, cho nên lần nào bà ta cũng dùng giọng điệu châm chọc, khiêu khích, cố ý chế giễu Lục U.

Trước đây vì duy trì quan hệ với Hứa Trầm Chu nên Lục U mới nhẫn nhịn, lúc này điều đó không còn cần thiết nữa: “Mỗi một đồng tôi dùng đều là tiền tôi tự kiếm được. Còn Hứa Trầm Chu thì sao, anh ta dùng không ít mối quan hệ của gia đình chúng tôi đâu. Quả nhiên là dùng filter với con trai ruột, chỉ biết đi tìm sai lầm của người khác.”

“Mày... mày dám dùng giọng điệu này nói chuyện với tao!” Triệu Lan lập tức xù lông: “Mày có tin tao về nhà lập tức bảo Trầm Chu chia tay với mày không!”

Vốn bà ta tưởng rằng mấy lời này có thể dọa được Lục U, dù sao hiện tại cũng là cô trèo cao.

Không ngờ rằng Lục U lại ung dung nở nụ cười: “Vậy phải cảm ơn bà rồi, tôi còn đang lo không bỏ được anh ta đây.”

Triệu Lan nhìn Lục U ngoan ngoãn, dịu dàng trước đây lại trở thành một người miệng lưỡi bén nhọn, bà ta tức đến méo mặt, son phấn trên mặt đều không trụ được mà rơi xuống.

“Mày là cái thá gì!”

Bà ta lập tức to mồm mắng: “Không phải là chỉ là bồ bịch con tao nuôi sao, dựa vào con trai tao mà bò lên, làm đĩ còn muốn lập đền thờ, chắc dễ thế đấy!”

Tiếng mắng của bà ta khiến những người phụ nữ xung quanh nhìn sang. 

Lục U là một người rất quan tâm mặt mũi, ánh mắt của những khách hàng xung quanh tựa như những con dao nhỏ cắt trên người cô, từng nhát từng nhát, da tróc thịt bong. 

Sau khi phá sản, nghèo không phải khó chịu nhất, nợ nần cũng không phải, khó chịu nhất là ánh mắt của những người nhìn cô.

Dò xét, khinh miệt, còn có chút hả hê...

Dường như sau khi phá sản mà cô còn ở bên cạnh Hứa Trầm Chu thì nhất định là vì mục đích khác.

Năm đó khi Hứa Trầm Chu mặt dày theo đuổi cô sao không ai nói là anh ta bám vào nhà họ Lục, anh ta trèo cao đi? Thế giới này, vĩnh viễn chỉ khoan dung với đàn ông. Bất kỳ sai lầm nào cũng đều là lỗi của phụ nữ.

Lục U không muốn tiếp tục ở lại đây nữa, càng không muốn ầm ĩ với Triệu Lan, cô xoay người rời đi.

Đúng lúc này, phía sau có một giọng nói vang lên: “Nói như vậy với vãn bối có vẻ không hay lắm nhỉ.”

Lục U quay đầu lại, nhìn thấy người lần trước tìm cô sửa váy, Thượng Nhàn Thục.

Hôm nay, chị ấy mặc áo khoác màu nâu nhạt, đầu đội mũ nồi, các phụ kiện trên người cực kỳ có gu, ưu nhã lại khiêm tốn.

Đi bên cạnh chị ấy còn có mấy vị phu nhân ăn mặc không tầm thường.

Vừa nhìn thấy vị phu nhân này, sắc mặt Triệu Lan lập tức thay đổi.

Mấy năm nay, việc làm ăn của nhà họ Hứa mới có chút chuyển biến, nhưng  còn lâu mới được coi là nhà quyền quý, càng không có tư cách tham gia vào giới quý bà của tầng lớp thượng lưu.

Nhưng vị Thượng phu nhân này thì không giống, người ta phu nhân thế gia có tiếng, là nhà giàu chân chính.

Ước mơ lớn nhất của Triệu Lan là gia nhập vào giới quý bà thượng lưu, cùng các phu nhân này uống trà chiều, vì sự nghiệp của con trai mà mở rộng mối quan hệ.

Vì thế bà ta đã học hỏi rất nhiều, giống như nghe nói vị Thượng phu nhân này thích đi dạo ở những cửa hàng đồ nữ cao cấp, cho nên cố ý tới đây làm như vô tình gặp được, hy vọng có thể nói vài câu.

Không nghĩ tới lần đầu tiên gặp mặt lại để Thượng Nhàn Thục nhìn thấy vẻ mặt chanh chua của mình.

Triệu Lan lập tức đẩy Lục U sang một bên, bước lên phía trước, nở nụ cười với Thượng Nhàn Thục: “Xin chào Thượng phu nhân, xin tự giới thiệu, tôi là Triệu Lan, con tôi là Hứa Trầm Chu của tập đoàn Vãn Chu, công ty của nhà chúng tôi gần đây mới lên sàn chứng khoán ở New York.

Thượng Nhàn Thục ngay cả liếc cũng không thèm liếc bà ta, chị ấy lo lắng nhìn Lục U: “Cô bé, em không sao chứ?”

Lục U vừa mới bị Triệu Lan đẩy một cái, suýt chút nữa đã trẹo chân, nhưng vẫn quơ tay: “Không sao ạ, cảm ơn Thượng phu nhân.”

“Lại đây, chị  giới thiệu một chút.”

Thượng Nhàn Thục bơ Triệu Lan, đi tới bên cạnh Lục U, kéo tay cô đi về phía các vị phu nhân kia.

“Cô bé này tên là Lục U, là cô bé lần trước sửa váy cho tôi đấy, cũng nhờ cô bé mà tôi mới mặc được bộ váy kia trên tiệc sinh nhật của con gái.”

Có phu nhân hô lên: “Là bộ váy có con bướm mạ vàng kia sao? Tôi còn tưởng chị tìm một nhà thiết kế nổi tiếng làm chứ, không nghĩ tới lại là một cô gái còn trẻ như vậy!”

“Cái váy kia sửa quá đẹp!”

“Tuổi còn trẻ nhưng bàn tay rất khéo léo!”

Thượng Nhàn Thục cũng dốc sức thay Lục U quảng cáo: “Mọi người đừng thấy cô bé còn trẻ, người ta là nghiên cứu sinh của Học viện Nghệ thuật Thanh Phù đấy, trước đây còn là tiểu thư của nhà họ Lục, chắc mọi người biết Lục thị đúng không, tay nghề của cô bé tuyệt đối không có gì để chê.”

Các phu nhân lập tức vây quanh xin phương thức liên lạc với Lục U – 

“Lục tiểu thư, em có đang rảnh không, chỗ tôi có một cái váy, em có thể sửa giúp tôi được không?”

Lục U vừa mới “thất nghiệp”, tưởng rằng mình đã rơi vào cảnh cùng đường, không ngờ lại vô tình gặp được Thượng phu nhân, ngõ cụt lập tức trở thành hy vọng.

“Em nhận, em nhận ạ!” Cô vội vàng nói: “Về vấn đề trang phục nếu mọi người có gì cần thì cứ liên hệ với em, em nhất định sẽ giúp mọi người làm ạ!”

“Ôi, thế thì tốt quá!”

“Lục tiểu thư, hay là đi dạo với nhau đi, ánh mắt cháu tốt, giúp chúng tôi phối đồ đi.”

Lục U lập tức đáp ứng: “Được ạ.”

Thượng Nhàn Thục nắm tay cô cùng đi vào cửa hàng.

Phía sau, Triệu Lan nhìn bóng lưng của bọn họ mà lộ ra vẻ mặt khó tin.

Để giúp con trai mở rộng nguồn tiêu thụ trang phục nữ với giới thượng lưu nên bà ta mới dốc hết tâm trí muốn nịnh bợ những quý bà này. Không nghĩ tới, bà ta cố gắng lâu như vậy còn chưa làm được gì, mà còn bị một con nhóc chưa dứt sữa như Lục U vừa gặp đã cướp mất.

Bà ta tức giận đến giậm chân.