Lạc Thanh Đồng nhìn đứa nhỏ chạy về phía kia, nhướng mày.

Vừa rồi nàng đã chuẩn bị sẵn tinh thần một phen mưa máu tanh hôi, đối với đứa nhỏ đó cũng tràn ngập sát khí.

Nếu nó dám chạy tới trước mặt nàng, đem nàng làm lá chắn, nàng tuyệt đối sẽ trực tiếp ra tay giết nó trước.

Nhưng không nghĩ tới đứa nhỏ này nhìn nàng một cái liền chạy, còn dụ đám mãng xà đó đi.

Xem ra nó cũng không phải cố ý dẫn dắt mãng xà tới nơi này, càng không có ý lấy nàng làm lá chắn, chỉ là vô tình.

Đáng tiếc, đã quá muộn!

Lạc Thanh Đồng ngửi ngửi khí vị nhàn nhạt còn lưu lại chút ít trong không khí, hai mắt khẽ nheo lại.

Cái loại khí vị này sẽ khiến yêu thú phát cuồng đuổi theo đối phương đến chết không buông.

Đây chính là nguyên nhân khiến cho đứa nhỏ đó bị yêu mãng đuổi giết.

Mà giờ phút này, bởi vì một trận gió tanh kia mà khí vị này cũng dính lên người Lạc Thanh Đồng không ít.

Mặc dù đứa nhỏ kia đã kịp thời dừng lại đem mãng xà dụ đi, nhưng vẫn có không ít mãng xà đánh hơi được khí vị, hướng về phía Lạc Thanh Đồng, xem nàng là mục tiêu.

"Phiền toái!"

Lạc Thanh Đồng nhíu mày, thân hình trong nháy mắt nhảy lên.

Nàng hướng theo phương hướng đứa nhỏ vừa chạy.

Muốn thoát khỏi sự đuổi giết của đám mãng xà này, manh mối hẳn còn ở trên người đứa nhỏ kia.

Nếu nàng đoán không sai, đứa nhỏ đó hẳn đã dùng một loại thảo dược có thể kích thích mãng xà phát cuồng, thế cho nên trên người mời tản mát ra loại khí vị hấp dẫn mãng xà, làm cho chúng nó đuổi theo không bỏ, thề phải đem nó nuốt sạch vào bụng.

Muốn rửa sạch khí vị này, còn phải biết được thảo dược trên người đối phương là gì.

Ba!

Lạc Thanh Đồng xông tới đám mãng xà.

Dưới đồng thị, cho dù sâu bảy tấc nàng cũng đào ra được điểm yếu của chúng.

Trâm ngọc trong tay lướt trong không trung.

Một cái đầu của mãng xà thảm thiết rống lên, cơ thể nó trên không trung kịch liệt uốn éo, thuận thế đánh bay mấy cái đầu rắn bên cạnh nó.

Lạc Thanh Đồng nhẹ nhàng thoát khỏi vòng vây, tìm được một khe hỡ bay ra, chạy về hướng đứa nhỏ.

Trước lúc đi, còn không quên bứt vài cọng thảo dược bên dưới gốc cây đại thụ.

Xì xì!

Lúc Lạc Thanh Đồng chạy tới, linh khí trên người đứa nhỏ kia cũng không còn khả năng chống chịu.

Ánh sáng tỏa ra từ linh khí đã biến mất, một cái đuôi rắn như cuồng phong mạnh mẽ quét tới làm đứa nhỏ ngã nhào trên mặt đất.

"Ô...Oa oa!"

Nhìn cái đầu rắn thật lớn đang xông tới, trên măt đứa nhỏ sợ hãi tới cực điểm.

Nhưng nó vẫn cường ngạnh chống đỡ, không có khóc lóc kêu la cứu mạng.

Nó biết trong rừng rậm sâu thăm thẳm này, không ai có thể cứu nó.

Nước mắt ứa ra trên mặt đứa nhỏ, rửa sạch dấu vết lem nhem, khuôn mặt trắng như ngọc hiện ra, thoạt nhìn đáng thương nhưng có chút đáng yêu.

Nó cắn chặt môi cho đến khi nếm được vị mặn của máu.

Trong lúc đứa nhỏ cảm thấy tuyệt vọng, một luồng gió bỗng nhiên lướt qua người nó.

Trên eo nó bị người ta hung hăng xách lên, giây tiếp theo, cả người đã bay lên trời.

"Tiên nữ tỷ tỷ!"

Nó khiếp sợ nhìn nhan sắc tuyệt mỹ gần trong gang tấc, nhìn đến nỗi ngây người.

Có lẽ nhìn thấy người đến cứu nó là Lạc Thanh Đồng, nên trong lòng cực kỳ chấn động.

Nàng giống như một đạo ánh sáng trong bóng đêm, cho đứa nhỏ đang tuyệt vọng còn chút hi vọng sống sót.

"Oa! Tiên nữ tỷ tỷ!"

Đứa nhỏ ôm chặt Lạc Thanh Đồng oa oa khóc lớn, giống như ôm chặt lấy cọng rơm cứu mạng duy nhất của mình.

Lạc Thanh Đồng vốn chỉ là thuận tay cứu nó, ai biết nó lại giống như gặp được người thân, đột nhiên ôm nàng oa oa khóc lên.

Nàng có chút không phòng bị, bị ôm đến sửng sốt.

Nếu không phải trong trí nhớ không có một chút ấn tượng về tiểu gia hỏa này, Lạc Thanh Đồng còn cho rằng đối phương có thể quen biết mình.

Này cũng quá bất khả kháng đi.

Chẳng lẽ nó không nghi ngờ nàng là do địch nhân phái tới sao? Thôi được rồi, nó bị cự mãng đuổi giết, mạng còn không giữ nổi, kẻ thù cũng không ăn no rửng mỡ mà tới đây cứu nó...!.