Một câu nói của Hướng Thành Du đã đập tan tất cả những từ ngữ chọn lọc của Hứa Nam Tri, có ghép cũng không ghép lại được, cô cũng không tiếp tục nói gì về vấn đề này nữa.

Hơi nước đỏ rực trong nồi bốc lên, khí nóng ào ạt xen lẫn vị cay nồng.

Lúc này Hướng Thành Du nói rõ ra rồi nhưng trong lòng vẫn rối loạn như tơ vò, không còn gấp gáp như trước nữa mà cầm lấy đôi đũa gắp hai miếng thịt bò cuộn bỏ vào trong nồi, "Ăn trước đi."

Có lẽ Hứa Nam Tri hiểu rõ sự giả vờ hồ đồ nên tuỳ tiện trả lời một tiếng, cũng cầm đôi đũa bắt đầu cho các thứ vào nồi, đầu tiên là huyết vịt sau đó là khoai tây.

Hướng Thành Du ăn mấy miếng, lấy muôi vớt những thứ mà mấy phút trước cô cho vào để vào bát cô, động tác và dáng vẻ đều vô cùng tự nhiên, "Sau này chị có tính toán gì không?"

"Nghỉ ngơi một khoảng thời gian trước." Hành động của ba Hứa không chừa lại đường sống, nói dự án trước đó có vấn đề chẳng qua lấy cớ để khiến cô cách chức tạm thời. Hứa Nam Tri cũng rõ bây giờ bản thân trong phút chốc không có cách để trở về, nhưng cô cũng không muốn vì chuyện này mà thoả hiệp.

"Nếu có chỗ nào cần giúp, chị có thể tìm em."

Hứa Nam Tri nở nụ cười nhưng cô không quan tâm lời này của cậu là xuất phát từ lập trường là bạn hay là cái gì khác, không nói sâu, "Ăn trước đi."

"Ừm."

Ăn cơm xong, Hứa Nam Tri đi thanh toán, Hướng Thành Du chờ ở một bên, cầm lấy hai viên kẹo ô mai trong đĩa đựng trái cây trong góc quầy bar.

Tiệm lẩu cách Viện Kiến trúc không xa, gần tối lúc hai người đến không lái xe nên lúc này cũng đi bộ về.

Dọc đường đi ngang qua một cửa hàng tiện lợi đèn đuốc sáng trưng, Hứa Nam Tri đi vào mua chút đồ ăn vặt với đồ dùng hàng ngày, lúc trả tiền lại cầm thêm bao thuốc.

Tất cả đồ được đặt trong một cái túi tiện lợi màu trắng, ánh mắt của Hướng Thành Du dừng lại trên đó rồi nhanh chóng dời đi.

Đợi đến cửa Viện Kiến trúc, Hứa Nam Tri xách đồ đứng ở đầu đường cái, sau lưng cách không xa là khách sạn bây giờ cô đang ở, "Không còn sớm nữa, ngày mai cậu còn phải đi làm, về sớm một chút."

Trong lòng Hướng Thành Du nghi hoặc, "Chị không về sao."

"Có chứ."

"Vậy em đưa chị về."

"Không cần." Hứa Nam Tri giơ ngón tay chỉ khách sạn bên cạnh, "Bây giờ tôi đang ở đấy."

Nghi hoặc trong lòng Hướng Thành Du càng nhiều hơn nữa, không hiểu sao chỉ trong vòng một ngày, cô chia tay lại cách chức tạm thời, thậm chí đến bây giờ còn lưu lạc đến ở khách sạn nữa.

Cậu thấy tuy Hứa Nam Tri không giấu chuyện bản thân ở khách sạn nhưng cô cũng không muốn ở đây nói chuyện lâu hơn nữa nên cậu cũng thức thời không hỏi nhiều, chỉ nói: "Vậy em đưa chị vào, tiện thể giúp chị kiểm tra phòng có vấn đề gì không."

Hứa Nam Tri có hơi buồn cười, "Phòng thì có vấn đề gì chứ?"

"Bây giờ rất nhiều khách sạn thích lắp camera lỗ kim trong phòng." Hướng Thành Du vô cùng chấp nhất với chuyện đưa cô về phòng, "Em nhìn một cái rồi đi."

"Được rồi."

Đêm qua Hứa Nam Tri vội vàng ra khỏi nhà, chỉ mang theo mấy bộ quần áo thay đổi cùng một cái laptop. Mặc dù khách sạn là tìm tạm thời nhưng thắng ở chỗ yên tĩnh sạch sẽ, ở cũng thoải mái.

Dường như Hướng Thành Du thật sự chỉ qua kiểm tra phòng cô một chút, sau khi vào phòng liền giơ tay tắt đèn trong phòng đi, cầm camera điện thoại quét từng góc trong phòng một lần.

Hứa Nam Tri đứng ở chỗ huyền quan, nương theo ánh sáng mỏng manh ngoài cửa sổ nhìn bóng dáng nghiêm túc của cậu, có hơi buồn cười và bất đắc dĩ, cũng không quản cậu nữa, lần mò đặt túi tiện lợi trong tay lên góc bàn, sau đó đi vào phòng tắm bên cạnh rửa tay.

Ai biết cô vừa mới đi vào, bên ngoài liền vang lên tiếng "lốp bốp", ngay sau đó là âm thanh đồ vật nặng rơi xuống.

Hứa Nam Tri vội vàng khoá vòi nước rồi ra khỏi phòng tắm, giơ tay bật điện trong phòng.

Trước khi ra khỏi cửa vào buổi chiều cô có ngủ một giấc, cái chăn lộn xộn xếp chồng ở cuối giường, áo ngủ cô thay ra vắt lên ghế dựa bên cạnh, vali mở toang ra để ở trên mặt đất.

Lúc nãy, Hướng Thành Du chỉ lo kiểm tra phòng nên không chú ý đến vali dưới chân, không cẩn thận bị vấp một cái. Lúc cái tay hướng qua bên cạnh để tìm chỗ chống lại không cẩn thận làm rơi túi mỹ phẩm của Hứa Nam Tri để trên cái bàn vuông nhỏ, mấy món đồ lẻ tẻ rơi tán loạn xuống đất, người cũng theo đó mà hôn lên mặt đất.

Hứa Nam Tri đi qua đỡ cậu dậy, "Không sao chứ?"

"Không." Hướng Thành Du tắt điện thoại, khom lưng nhặt mấy món đồ rơi xuống đất đặt lại chỗ cũ, gương mặt trắng nõn phiếm hồng chút áy náy, "Chị Nam Tri——"

Hứa Nam Tri cười cắt lời cậu, "Kiểm tra ra cái gì không?"

".....Không, rất tốt ạ." Hướng Thành Du xoa xoa cánh tay, giọng điệu mang theo ý chạy trối chết, "Em đi về trước đây."

"Về đi, chú ý an toàn." Hứa Nam Tri ngồi xổm trên đất sửa soạn vali quay lưng về phía cậu.

Hướng Thành Du cất bước đi về phía ngoài, đi ngang qua chỗ huyền qua nhìn cái túi tiện lợi ở trên bàn, quay đầu lại nhìn cô một cái, thấy Hứa Nam Tri không để ý đến đây bèn duỗi tay lấy thứ gì trong đó bỏ vào trong túi mình, đi được vài bước lại quay trở lại thả một món đồ vào.

Tiếng đóng cửa không nhẹ không nặng.

Hứa Nam Tri ngẩng đầu nhìn ra phía cửa một cái, hít một hơi thật sâu rồi đóng vali lại, đứng dậy xách đặt vào góc tường.

Mất mấy phút để tắm làm trôi đi vị lẩu trên người. Hứa Nam Tri đứng bên cửa sổ nhìn ngựa xe như nước một lúc, trong lòng nghĩ rất nhiều chuyện, quá khó thở nên quay người đi tìm thuốc lá.

Kết quả là, lật ngược hết đồ trong túi tiện lợi ra nhưng cô vẫn không thấy được bao thuốc mình mua ban nãy kia, ngược lại hai túi kẹo đường đã thu hút sự chú ý của cô.

Trước đó ở tiệm lẩu lúc Hướng Thành Du duỗi tay lấy kẹo, Hứa Nam Tri có nhìn thấy nhưng cô lại không biết đến đây rồi cậu tráo đổi từ lúc nào.

Hứa Nam Tri đột nhiên có một số chuyện không hiểu rõ, bèn duỗi tay lấy điện thoại bên cạnh chuẩn bị gửi tin nhắn chất vấn Hướng Thành Du có phải đã lấy thuốc lá của mình đi rồi không.

Chỉ là mới gõ được nửa câu thì cô lại xoá đi hết, thoát Wechat, quăng điện thoại qua một bên rồi đứng dậy vào nhà tắm đánh răng.

Sau đó đi ra, cô liền tắt đèn đi ngủ.

Sáng hôm sau, Hứa Nam Tri bị tiếng gõ cửa đánh thức. Tối qua trước khi ngủ cô không kéo rèm cửa sổ, ánh mặt trời buổi sáng không có sự ngăn cản nên lọt vào trong phòng, giống như hợp tác với tiếng gõ cửa bất thình lình kia mà quấy người tỉnh giấc.

Cô quấn chăn trở mình, duỗi tay cầm lấy điện thoại bên cạnh nhìn giờ, gần chín giờ, một giấc này cô ngủ được rất lâu.

Tiếng gõ cửa ngừng lại.

Hứa Nam Tri xốc chăn lên xuống giường, tiện tay lấy áo khoác bên cạnh khoác bên ngoài váy ngủ rồi đi qua mở cửa, người đến như trong dự đoán.

Cô giơ tay ngáp một cái, đứng ở cửa cũng chưa nói để người ta đi vào, uể oải hỏi: "Cậu không cần đi làm sao?"

"Quẹt thẻ rồi ạ." Hướng Thành Du giơ cái túi lên, "Em mua bữa sáng cho chị, chị lấy ăn trước đi, buổi trưa em lại đến tìm chị."

Hứa Nam Tri không nhận mà trịnh trọng gọi tên cậu, "Hướng Thành Du."

"Hửm?"

"Tôi cảm thấy hôm qua tôi đã nói rất rõ ràng."

Hướng Thành Du cười nói: "Em cũng cảm thấy hôm qua em cũng đã nói rất rõ ràng."

"......." Cho đến hôm nay Hứa Nam Tri mới biết được, người trông nhìn ngoan ngoãn thông minh như vậy cũng còn có thể nhìn được một mặt nhanh mồm nhanh miệng.

Hướng Thành Du nương theo cớ đi mua cà phê cho đồng nghiệp, không thể ở bên ngoài lâu được bèn treo cái túi trong tay lên cửa, "Em phải về đây, buổi trưa lại qua tìm chị, em có chuyện muốn nói với chị."

Không đợi Hứa Nam Tri mở miệng thì cậu đã chạy xa, thật sự là chạy, thời gian cô ngây người thì người cũng đã không còn.

Hứa Nam Tri lấy cái túi trên cửa xuống rồi đóng cửa, đặt đồ lên trên bàn, đứng ở bên cạnh nhìn nửa ngày cũng không nghĩ ra được lý do.

Cuối cùng cô giơ tay gãi đầu, thở dài một hơi rồi xoay người đi vào phòng tắm rửa mặt, sau đó đi ra ăn sáng rồi thay quần áo ra khỏi cửa.

Hứa Nam Tri không định ở khách sạn lâu dài, cũng không muốn ngồi chờ chết như vậy nhưng trước khi tìm ra cách và lối thoát mới, cô phải tìm chỗ dừng chân cái đã.

Cô không giống với các con cháu nhà giàu khác, trên danh nghĩa không có bất động sản gì. Cho dù có cũng đều là do ba Hứa mua, bao gồm căn nhà trước kia.

Đang trên đường đi tìm chỗ, Hứa Nam Tri thuận đường đến ngân hàng kiểm tra số dư trong thẻ. Mấy năm nay cô vẫn có tiền nhàn rỗi khác, gần như không động vào thẻ tiền lương.

Kiểm tra, tuy số tiền không lớn nhưng cũng không nhỏ, ít nhất là một hàng sáu chữ số khiến người ta yên tâm.

Hứa Nam Tri tìm một người bạn làm bên bất động sản, định thuê một phòng gần căn trước kia ở. Người bạn cũng xem giúp cả một buổi trưa, cuối cùng quyết định căn hộ một phòng ngủ.

Lúc cô đang ký tên lên hợp đồng thuê thì nhận được cuộc gọi của Hướng Thành Du, cầm bút vừa ký vừa nói: "Tôi đang xử lý chút chuyện ở bên ngoài, lát nữa mới về, cậu đi ăn cơm trước đi."

Hướng Thành Du cũng không hỏi cô đi đâu làm cái gì, chỉ nói ở khách sạn đợi cô.

Hứa Nam Tri cũng không có cách đành phải nói "đợi chút nữa sẽ về" rồi cúp máy, cô đóng nắp bút lại, "Vất vả cho cậu chạy cả buổi trưa với tôi, đợi lát nữa tôi chuyển qua đây sẽ mời cậu ăn cơm."

"Đều là bạn học ấy mà, khách sáo quá rồi." Người nói chuyện là bạn học cấp 3 với Hứa Nam Tri, gia cảnh bình thường, tốt nghiệp xong liền làm bên tiêu thụ bất động sản, bây giờ cũng là quản lý của năm sáu cái cửa hàng, cũng không có hiểu biết với tình cảnh hiện tại của cô nên đương nhiên lược bỏ đi rất nhiều phiền toái không cần thiết.

Hứa Nam Tri không khách sáo với anh ta nữa, hẹn anh ta vào cuối tuần, "Nói như vậy, lát nữa lại liên lạc."

"Được."

Hứa Nam Tri đi ra khỏi cửa hàng rồi gọi taxi quay về khách sạn. Hướng Thành Du quả thực ngồi ở khu nghỉ ngơi đại sảnh lầu 1 đợi cô.

"Hướng Thành Du."

Cậu đang cúi đầu xem điện thoại, nghe tiếng liền ngẩng đầu, "Chị Nam Tri."

"Tìm tôi có việc?" Hứa Nam Tri hỏi."

"Vâng, có chút việc muốn nói với chị." Hướng Thành Du đứng dậy đi về phía cô, cầm một cái túi bì thư da bò trong tay, "Chị ăn cơm chưa?"

Hứa Nam Tri nhìn cậu, "Chưa, đi thôi, đi ăn cơm trước."

Giữa trưa, bên ngoài vừa nóng lại hanh khô, Hứa Nam Tri dẫn Hướng Thành Du đến nhà hàng Quảng Đông gần đó, gọi món xong bèn hỏi: "Tìm tôi có chuyện gì?"

Hướng Thành Du đưa bì thư da bò qua, "Đây là một ít tài liệu về lần hợp tác của chị với bất động sản Văn Tuyền trước kia."

Tay Hứa Nam Tri dừng lại một chút, không mở ra, "Sao cậu biết chuyện bất động sản Văn Tuyền?"

"Em nhờ người tra." Hướng Thành Du nói: "Em biết chị cách chức tạm thời là vì dự án hợp tác với bất động sản Văn Tuyền xảy ra vấn đề. Tối qua em nhờ bạn đi tra rồi, cậu ấy tìm thấy bản thảo thiết kế cuối cùng mà chị đã giao vào lúc đó. Hôm nay em đưa cho giáo sư Liễu xem, ông ấy nói tường chịu lực không có vấn đề gì. Em cũng đến hiện trường xem, công trình chịu lực đạt tiêu chuẩn nghiệm thu, không có vấn đề gì."

Hứa Nam Tri nắm chặt cái túi, trong phút chốc không nói nên lời.

"Em không rõ tại sao bên phía bất động sản Văn Tuyền lại vu tội chị, nhưng nếu chị muốn kiện tụng thì những cái này đều là bằng chứng. Em đã trưng cầu ý kiến rồi, phần thắng rất lớn." Hướng Thành Du nhíu mày, "Nhưng nếu chị thật sự phải làm như vậy, bên phía Viện Kiến trúc chị có thể không ở lại được."

Hứa Nam Tri chớp mắt, hỏi: "Vậy cậu cảm thấy tôi nên làm gì?"

"Dự án xảy ra vấn đề đối với kiến trúc sư mà nói là chuyện rất nghiêm trọng, nếu đã thừa nhận như vậy thì chuyện này sẽ trở thành vết nhơ cả đời của chị." Hướng Thành Du dụi ngón tay, "Cho nên đề nghị của em vẫn là con đường pháp luật tốt hơn, như vậy cho dù không ở lại Viện Kiến trúc nữa, ít nhất chị trong sạch rời khỏi chỗ đấy, về sau muốn bắt đầu lần nữa cũng dễ hơn."

"Cậu tin tưởng tôi như vậy sao? Lỡ như thật sự là vấn đề của tôi thì sao?"

"Đương nhiên, cho dù không có những bằng chứng này, em cũng tin chị." Hướng Thành Du dựa lên lưng ghế, nghiêng đầu nở nụ cười, "So với sự thật, em càng tin con người chị hơn."

- -