Biệt thự của Lục gia lớn kinh khủng, ánh đèn hai bên lối đi vô cùng lạnh lẽo, xe chậm rãi dừng ở gara, sắc trời hoàn toàn tối đen.

Lục Trác xuống xe, ngón tay nắm chặt cửa đến tái nhợt, bước chân dừng một chút, hướng mắt về phía buiệt thự, lạnh lùng bước vào.

Tiểu Triệu có chút lo lắng, nhưng không thể đi theo vào, đành ở trong gara rửa xe.

Phòng khách rộng nhưng không gian bên trong vô cùng trống trải.

Ngồi trên sô pha là một người phụ nữ với mái tóc xoăn dài, không đeo vàng bạc như những phu nhân hào môn khác, ngược lại rất mộc mạc giản dị. Khuôn mặt tiều tụy, hốc hác, đầu rũ xuống đang nghiêm túc nhìn cái gì đó, cả người bất động chỉ thấy cánh môi đang run rẩy.

Ánh mắt lạnh như băng của Lục Trác rơi vào chiếc cổ nhăn nheo tái nhợt của bà trong hai năm qua, hàng mi đen nhánh khẽ run lên, nhưng vẻ mặt càng thêm mất kiên nhẫn.

Anh nặng nề ném cặp sách xuống ghế sô pha, không bước tới, từ xa nhìn người phụ nữ: “Sao bà lại ở đây?”

Giọng nói dày và khàn vì cảm lạnh, nhưng không thể che dấu sự mất kiên nhẫn từ lời nói ấy.

Khi nghe thấy động tĩnh, người phụ nữ vui mừng quay đầu lại: “Tiểu Trác, con đã về rồi sao?”

Bà quay người lại, tầm mắt của Lục Trác lúc này mới lướt qua bà, dùng ở vật trên tay. Nhìn thấy rõ đó là cái gì, Lục Trác sắc mặt trở nên lạnh hơn, trong mắt không có độ ấm, khiến người ta lạnh cả sống lưng.

Anh bước tới, cầm lấy cuốn album ảnh trong tay bà, xoay người ném vào thùng rác.

Bà cứng đờ, nét mặt trở nên mất mát: "Ba năm mới có thể đến thăm con một lần, mẹ đã chờ... "

Lục Trác quay lại hờ hững nói: "Giờ thì bà đã thấy rồi, bà có thể đi."

"Tiểu Trác, con đừng đối xử với mẹ như vậy, tốt xấu gì thì mẹ vẫn là mẹ của con."

Lục Trác châm chọc cười, khuôn mặt lạnh đến đáng sợ, ngực kịch liệt phập phồng lên xuống. Nhưng sau một hồi im lặng, lại coi như không có chuyện gì xảy ra.

“Đúng vậy, vứt bỏ con trai mình, cùng tình nhân bỏ trốn, nhốt con ruột của mình, tranh giành tài sản với nhà họ Lục.”

Ánh mắt Lục Trác giễu cợt nhìn bà: “Tôi thà không có một người mẹ như bà. ”

Cố Uyển Chi nhìn đứa con trước mặt mình, sắc mặt tái nhợt vì lời nói của anh, môi run rẩy, nhưng không thể nói một lời phản bác.

Tính cách của Lục Trác cố chấp bướng bỉnh. Khi để con trai lưu lại nhà họ Lục, Cố Uyển Chi đã nghĩ rằng một ngày nào đó con trai sẽ tha thứ cho mình, ngay cả khi không tha thứ thì thời gian sẽ dần phai nhạt chôn giấu những cái này.

Nhưng không, sáu năm trước, cùng ba năm này, mỗi lần bà đến, đứa nhỏ này đều hận bà đến tận xương tủy.

Bà không nói được gì, nhưng cũng không muốn rời đi, nhà họ Lục quy định bà chỉ có ngày này mới được đến thăm con.

Nhìn lên đồng hồ, đã chín giờ, chỉ còn ba tiếng nữa.

“Dù sao thì, con có thể ngồi với mẹ một lúc được không?” Cố Uyển Chi nước mắt giàn giụa.

Lục Trác hờ hững nhìn bà, ba năm không gặp này đã để lại dấu vết già đi trên khuôn mặt của bà, trong lòng cảm thấy chói mắt, một cỗ khó chịu dày đặc không biết từ đâu dâng lên trong lồ ng ngực anh.

Lục Trác đột nhiên cầm cặp sách lên, xoay người rời đi không nói lời nào.

Nếu người phụ nữ này ở lại đây và không đi, thì anh sẽ rời đi.

...

Lục Trác đi vào cửa hàng tiện lợi, đứng trước kệ, quét vài gói khoai tây chiên, sau đó đi lấy đồ uống.

Sau khi lấy ngẫu nhiên một vài chai, khoai tây chiên trên tay anh vô tình rơi xuống đất.

Anh ngồi xổm xuống nhặt, đồ uống lại lăn xuống, lăn vào khe hở dưới kệ.

Lục Trác đột nhiên tức giận, cảm giác tất cả đang muốn đối ngịch với mình.

Anh thô bạo ném một đống khoai tây chiên vào trong túi, nửa quỳ trên mặt đất, ngượng ngùng duỗi tay ra, đi lấy đồ uống, sau đó đi đến quầy lễ tân thanh toán.

Sau khi thanh toán xong, cầm một đống đồ ăn, ngồi trước ghế ngồi đạp cao, mở ra một hộp mì.

Trong cuộc điện thoại của Hướng Hoành, Lục Trác nói vài câu có lệ rồi cúp máy, anh không muốn cho người ta biết mình đang ở bên ngoài, huống chi là biết chuyện gia đình. Hướng Hoành với Quan Vũ là bạn tốt của anh nhưng không biết gì về Lục gia.

Anh lấy điện thoại di động ra, lật xem danh sách, muốn gọi cho Tạ Đường, nhưng ngón tay mảnh khảnh ấn vào màn hình điện thoại, anh dừng lại, do dự không biết có nên gọi không.

Nếu gọi, có lẽ cô ấy sẽ không nhấc máy.

Khi kim giờ chuyển sang hơn mười một giờ, trời lại bắt đầu mưa, mưa cuối mùa hạ, hơi nóng trên mặt đất, bầu trời âm u, ẩm ướt. Lục Trác lại bước tới giá cầm lấy một gói khăn giấy, xoa xoa chóp mũi đỏ bừng, ngơ ngác nhìn đường phố vắng vẻ bên ngoài.

Đối với Lục Trác, ý nghĩa về từ nhà hoàn toàn trống rỗng.

Ở một mức độ nào đó, anh cũng giống Tạ Đường.

Ngày hôm đó, anh nhận được hồ sơ của Tạ Đường, sau khi biết về tình hình ở nhà của Tạ Đường, tâm trạng của anh rất phức tạp, lo lắng và mơ hồ.

Ngày đó, dưới ánh mặt trời bên ngoài trường học, anh nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trên mặt đất, cảm thấy rất khó chịu.

Chút xót xa cho cùng một căn bệnh.

Anh không có ấn tượng gì nhiều về Cố Uyển Chi, dù sao cũng chỉ nhìn thấy ba lần trong mười năm qua, nhưng những thứ thời thơ ấu của anh giống như những bóng đen kéo dài, thỉnh thoảng xuất hiện cơn ác mộng đáng sợ đó.

Nếu giấc mơ được nàng tiên cá cứu là thật, anh nguyện đánh đổi tất cả để mài chìn trong giấc mơ đó, không muốn tỉnh lại. Lúc nhỏ anh đã phải vật lộn mỗi ngày trong mây mù và vũng lầy do chính người được gọi là mẹ này mang đến cho cậu.

Khi còn nhỏ, Lục Trác dành phần lớn thời gian để chơi với các khối gỗ một mình trong biệt thự lạnh lẽo này.

Ngoại trừ âm thanh của TV, thì chính là âm thanh của miếng xếp gỗ rơi trên mặt đất.

Mỗi ngày không phải nhìn thấy bảo mẫu thì cũng chính là tài xế.

Ấn tượng về Cha Lục còn ít hơn cả Cố Uyển Chi, dù sao thì người này không ở trên máy bay thì vừa xuống máy bay cũng không về nhà, hoặc là ở công ty, uy nghiêm, lãnh đạm và tàn nhẫn.

Cố Uyển Chi có lẽ không thể chịu đựng được loại áp lực này, vì vậy bà ấy đã nɠɵạı ŧìиɧ và bỏ trốn với gã.

Hôm đó bảo mẫu không có ở đó, bà ấy để Lục Trác ở nhà một mình, bà ấy không đóng cửa sổ trước khi đi. Gió lùa vào làm Lục Trác bị sốt và gặp ác mộng vào nửa đêm, thiếu chút nữa trở nên nghiêm trọng.

Mãi đến sáng hôm sau, bảo mẫu đến làm việc mới biết và được đưa vào viện vì bị viêm phổi cả tháng.

Tuy nhiên, đây vẫn chưa phải là kết thúc, Lục Trác được đưa ra khỏi bệnh viện và bị giam trong phòng tối suốt 5 tháng. Lúc đó Lục Trác còn quá nhỏ, bây giờ trí nhớ của anh về sự việc đó cũng không rõ ràng, chỉ để lại một ấn tượng vụn vỡ về đói, đau, lạnh và sợ hãi.

Sau này từ miệng của cha mới biết được hóa ra cố Uyển Chi muốn bỏ trốn cùng người tình,cho nên đem chính mình nhốt lại, còn cố ý bắt cóc con trai mình đe dọa cha Lục chia tài sản cho bà ta.

Thật nực cười.

Từ đó Cố Uyển Chi hoàn toàn biến mất trong cuộc đời anh, không biết có phải vì tiền mà bay xa.

Cuối cùng, anh vẫn bị bỏ lại một mình, trong căn biệt thự trống trải và hoang vắng, trải qua tuổi thơ không ai đoái hoài đến cho đến tận bây giờ.

Một lần Lục Trác đến nhà Hướng Hoành, thấy nhà họ đang ăn sáng, hóa ra có một nhóm người rất đông, tiếng bát đ ĩa, bát đũa xen lẫn nhau, sôi động và mang không khí gia đình.

Lục Trác rất thích bầu không khí đó, không thể không đến đó vài lần nữa.

Sau đó, Hướng Hoành nói đùa rằng anh ta đã đưa Lục Trác về nhà mình chơi, khi nào thì Lục Trác mới có thể mời mình và những người bạn khác đến, nhân tiện muốn nhìn xí nghiệp khổng lồ của Lục gia.

Lục Trác nghe xong, mí mắt giật giật, giả bộ lãnh đạm nói: "Ba tôi rất bận."

Nhưng anh biết rằng không phải ông bận mà là ông không quan tâm đến bản thân mình một chút nào, vì vậy ông sẽ không dành thời gian để làm cái này.

Sau đó, Lục Trác không dám đến nhà của Hướng Hoành và những người khác nữa.

Hướng Hoành lại mời, ngạo mạn chế nhạo: “Nhà anh nhiều người như vậy, ồn ào, em mới không thèm đi.”

Lục Trác cũng không có tổ chức tiệc sinh nhật, người ngoài chỉ nói Lục gia khiêm tốn không phô trương. Tiền bạc và quyền lực đều có, nhưng người trong vòng ai chẳng biết chỉ cần một cái nhấc tay nhấc chân cũng đã làm lũng đoạn thị trường của cả một thành phố?

Nhưng chỉ có Lục Trác biết.

Cha Lục bản chất vô cảm và ghét mẹ anh, ông chưa bao giờ đề cập đến việc tổ chức sinh nhật cho anh từ khi còn nhỏ.

Bản thân Lục Trác cảm thấy nhàm chán, mời một nhóm bạn đi ăn uống hát hò, sau đó một mình trở về biệt thự hoang vắng, khoảng cách quá lớn, không nên mời thì tốt hơn.

Nhiều nhất là khi ăn cùng với Hướng Hoành và những người khác, cũng chỉ gọi thêm vài món mình thích coi như tổ chức sinh nhật cho bản thân.

Vì vậy, Lục Trác đứng đầu đám phú nhị đại nhưng hành xử có chút khác người.

Nhưng nếu Hướng Hoành và những người khác hỏi anh tổ chức sinh nhật như thế nào, anh nhất định sẽ lười biếng nói: "Còn có thể như thế nào? Cho dù cả nhà cùng nhau thổi nến, năm nào cũng có ngày này, sao phải bận tâm làm."

...

Lục Trác ăn mì ăn liền thản nhiên cười nhạo, lúc đầu còn tưởng Tạ Đường thích mình.

Rốt cuộc, xưa nay cô vẫn luôn bí mật nhìn chính mình, dù là buổi sáng ở cổng trường, buổi sáng tập thể dục, hay phát biểu dưới lá cờ tổ quốc.

Hôm nọ anh bị thương cô có đem thuốc đến, anh dị ứng măng, cô cũng biết.

Hơn nữa, cô giống hệt nàng tiên cá trong mộng, đối xử rất tốt với anh.

Lục Trác chưa bao giờ trải qua cảm xúc mãnh liệt trong mơ như vậy. Nửa đêm, anh tỉnh dậy từ giấc mơ đó, khiến khóe miệng anh nhếch lên, nhưng một lúc sau lại khiến lồ ng ngực anh nghẹt thở.

Cảm thấy ảo ảnh trong mộng quá hạnh phúc, bởi vì trong mộng Tạ Đường vô cùng thích anh, thậm chí còn bảo vệ anh bằng cả mạng sống của mình.

... Nhưng sau này mới biết chính mình tự mình đa tình.

Trên thực tế, không có người nào thích bản thân anh sâu đậm như vậy.

Lục Trác khẽ kéo khóe miệng, châm chọc cười.

Anh ăn vài ngụm mì liền mất hứng, ném mì gói cùng nĩa vào thùng rác bên cạnh, lặng lẽ nhìn cơn mưa nặng hạt bên ngoài, tí tách, tí tách.

Cũng may cửa hàng tiện lợi mở cửa hai mươi bốn giờ, nếu không anh thật sự không có chỗ nào để đi, ánh sáng dưới mái hiên chiếu qua kính cửa sổ chiếu vào đôi mắt đen láy mờ mịt của anh.