Quá bất ngờ trước nụ hôn nhẹ mà sâu kia, Phù Thiên Băng đôi mắt trợn trừng mở to nhìn hắn. Nụ hôn đầu..nụ hôn đầu đời của người con gái mới lớn..hắn dám "ấu dâm" nàng!!

-Buông ra, biến thái.

Phù Thiên Băng gằn giọng lấy hết sức bình sinh ra đẩy thân hình to lớn nặng trĩu kia đi nhưng vô ích. Hắn so với nàng cao hơn một cái đầu, thân hình hắn gần như là gấp đôi nàng, mà hắn lại còn đang cố tình cưỡng hôn nàng thì thử hỏi nàng làm sao thoát!!

-Băng Nhi...trẫm vô cùng khó chịu.

Từng từ từng chữ hắn phát ra như đang dùng cả sức lực để nói, lúc này Phù Thiên Băng mới chợt nhớ ra hắn đang trúng độc. Nếu cứ kéo dài thời gian như vậy chỉ e hắn sẽ chết, nhưng làm sao thoát khỏi hắn!

Trong khung cảnh mờ nhạt của ngọn đèn dầu, hai bóng người đang nằm trên giường kia, từng hơi thở nóng rực của người nam nhân cứ hết lần này đến lần khác phả lên giương mặt nữ tử.

Đợi được ít lâu thấy Phù Thiên Băng không nói không rằng chỉ chăm chăm nhìn hắn, Sở Giả Thần lúc này mới không khống chế nổi độc dược, một tay hắn nắm gọn lấy hai cổ tay nàng giơ cao qua đầu, tay còn lại thì không ngừng múa máy khắp cơ thể nõn nà của Phù Thiên Băng..

-Aaaa..ưm!!!

Phù Thiên Băng tiếng hét chưa kịp thoát khỏi miệng đã bị đôi môi nóng ran của Sở Giả Thần chặn lại. Hắn hôn ngấu nghiến như kiểu hôn chưa bao giờ được hôn vậy.

Phù Thiên Băng quằn quại một lúc lại ngưng lịm đi. Trong lòng nàng tuy có một chút sợ hãi gấp gáp nhưng cư nhiên nàng lại không còn ý định cố đẩy hắn ra nữa.

Là hắn đang trúng độc, cứu người là quan trọng nhất. Ý nghĩ đơn giản này luôn bị nàng gán thật chặt trong suy nghĩ để không phải nghĩ đến nguyên nhân khác, như vậy có khi sẽ tốt.

Nụ hôn cuồng nhiệt của Sở Giả Thần bỗng bất động bởi sự đáp trả của Phù Thiên Băng. Hóa ra, nàng vẫn chỉ là nàng, vẫn yêu hắn và vẫn muốn ở bên hắn.

Nụ cười trên khóe môi Sở Giả Thần bỗng sáng le lói trong ánh đèn dầu. Hắn điên cuồng chiếm lấy môi nàng, y phục trên người nàng cũng đã bị hắn giật cho tan nát.

Đến lúc cao trào, cái đại vật nóng ran đang dần tiến sâu vào người nàng thì ngoài cửa có tiếng nói của nữ nhân:
-Bệ hạ, thần thiếp có thể vào không!

Là Hạ Quan Vũ, nàng ta quả nhiên chọn đúng thời điểm đến.

Nghe thấy tiếng gọi của Hạ Quan Vũ, Phù Thiên Băng bất giác co rúm người lại, đôi mắt mờ ảo mông lung lại hiện lên nét sợ hãi lo lắng như sợ bị đánh ghen, bị tạt axit vì tội giật chồng người khác, ở thế giới hiện đại nàng vẫn thường thấy qua các tin tức như vậy.

Hành động sợ hãi co người của Phù Thiên Băng tuy chỉ đơn giản nhưng nàng lại quên mất, cái kia..cái kia của hắn vẫn còn đang trong người nàng.. Nàng co người đồng thời cũng co luôn phần thân dưới khiến Sở Giả Thần bị ép chặt bên trong. Thấy nàng sợ hãi như vậy hắn cũng không nỡ làm nàng đau mặc dù hắn đang rất khó chịu:
-Trẫm muốn nghỉ ngơi. Cút.

Thanh âm trầm ổn như không hề có việc gì xảy ra cả! Hạ Quan Vũ tâm sinh nghi nhìn thật lâu vào căn lều. Nàng rõ ràng đã trộn một lượng khá lớn Hoàng dược sắc vào ly rượu của Sở Giả Thần mà, tại sao hắn ta không bị trúng độc!!

-Bệ hạ, thần thiếp có việc quan trọng cần phải báo.

Hạ Quan Vũ câu nói còn hết chân đã bước vào bên trong lều. Nhìn xung quanh một mảng màu âm u sầm tối, vừa liếc mắt tới chiếc giường ngủ nàng ta đã bị dọa cho chết khiếp. Một tia sáng của kim loại bỗng xoẹt qua mắt Hạ Quan Vũ cắt phăng một lọn tóc phía trước:
-Cút.

Thanh đao nhỏ cắm "phập" thật mạnh vào cây cột phía sau Hạ Quan Vũ khiến nàng ta hú vía đứng chôn chân như người mất hồn, phải mất mấy giây nàng ta mới định tâm lại rời đi.

Sở Giả Thần phần lo bản thân không thể khống chế độc, phần lại lo nếu để Hạ Quan Vũ biết Phù Thiên Băng được hắn ân sủng nàng ta sẽ gây khó dễ cho nàng. Đến hắn còn bị ả ta hạ dược dễ dàng như vậy huống hồ là Phù Thiên Băng đầu óc đơn thuần ngây thơ!!

Còn về Phù Thiên Băng hắn nhất định có cách bảo vệ an toàn cho nàng.

-Hoàng, hoàng thượng...

Phù Thiên Băng phần vì đau thân dưới khó cựa người, phần lại lo độc tố trong người hắn. Nếu không nhanh, e sẽ nguy hại đến tính mạng, lại thấy cả khuôn mặt hắn mồ hôi nhễ nhại, khí sắc trên mặt cũng giảm sút.

Nàng trong đầu bỗng hiện lên đoạn văn án trong cuốn truyện nọ, Sở Giả Thần đem lòng yêu sâu đậm cô nương tên Hạ Quan Vũ. Mà khi nãy..

Phù Thiên Băng phút chốc suy nghĩ lại thấy hơi nhói trong lòng. Là một chút thất vọng, một chút đau lại có một chút hụt hẫn nhưng nàng vẫn sẽ không hối hận.

Nàng khẽ nâng người hôn lên gò má đã sớm đỏ của Sở Giả Thần, ôm chặt lấy cổ hắn mà quấn lấy. Nếu không thể với tới thì cứ xem như đêm nay của nàng và hắn chỉ là chuyện tình một đêm, có qua mà không thể lại.