Yêu cầu vừa được nêu đã khiến không biết bao nhiêu quan viên nhìn nhau thăm dò. Nếu nói đến việc triều chính trong cung, cho dù là nhỏ nhất cũng đều có mặt của hai vị đại quan Hạ -  Phù thăm gia. Tuy rằng luôn như vậy nhưng chẳng ai là không biết hai người họ là hai phái đối chọi lẫn nhau!!

Nếu cả hai thành thông gia thì chẳng biết sẽ là phúc hay là họa đây!

Sở Giả Thần gương mặt nghiêm túc nhìn Phù Thiên Băng, xem biểu hiện nàng. Hai nhà Hạ - Phù, hai thế lực mạnh nhất triều đình, hai thế lực không thể phân ai hơn ai...Nhưng phải rõ ràng rằng nếu họ cùng hợp tác phản hắn thì hắn có mạnh đến đâu cũng không thể chiếm được thế thượng phong. Yêu cầu liên hôn này quả thật rất khó chấp nhận.

-Ta không đồng ý.

Thái thú Hạ Lâm Bình tức giận nhấn mạnh thanh âm. Con gái lớn đã thành quý phi, được hoàng thượng sủng ái hết mực, kế hoạch đã thành công được một nữa. Đáng lý đứa thứ hai cũng phải vào cung làm phi mới đúng. Cái yêu cầu ngu ngốc này ông tuyệt đối không chấp thuận.

Nhìn đến bộ mặt của ông Thái thú Hạ làm Phù Thiên Băng càng bực dọc không ưa nói:
-Tại sao? Hạ nhị tiểu thư vốn chưa có hôn phu, đại ca ta lại cũng chưa vị hôn thê nào, đến tỳ thiếp thông phòng cũng không có. Hơn nữa lại là đại tướng quân tài giỏi. Vậy tại sao không thể!!

-Thế thì đã sao? Con gái bổn quan vốn là thiên hạ đệ nhất cầm, nhan sắc xuất chúng đẹp nhất kinh thành. Có điểm nào thua kém Phù tướng quân!

Hạ Lâm Bình lời nói tự cao tự đại, huênh hoang tự đắc mà vẫn không biết có bao nhiêu người đang cười vào mặt ông ta. Thiên hạ đệ nhất cầm! Cách đây vài khắc thì đúng nhưng bây giờ thì không. Nhan sắc đẹp nhất kinh thành! Cách đây vài canh thì đúng, nhưng giờ thì không. Không phải đến điều mà ai cũng biết, ông ta lại không biết đó chứ!!!

Phù Thiên Băng trong phút chốc không biết nói gì hơn. Hạ nhị tiểu thư quả thật là một tài nhân không ai bì kịp, nhan sắc của nàng cũng quả là rất đẹp... Nhưng nàng vẫn rất muốn hỏi:
-Thử hỏi cả kinh thành này làm gì có người thứ hai xứng đáng với Hạ Nhị tiểu thư hơn đại ca ta!!

-Tất nhiên một tài nữ như vậy phải được vào cung hầu hạ hoàng thượng rồi.

Thái thú Hạ Lâm Bình chấp tay trước mặt Sở Giả Thần cung kính đáp. Mục đích của ông chính là như vậy. Vũ Quan Vy đích thị sinh ra là để làm con tốt thí cho Hạ Quan Vũ. Cùng là con nhưng ông vẫn ưa thích đứa con có nhiều tham vọng kia hơn.

-Nếu đã như vậy, trẫm sẽ cùng Thái hậu bàn lại sau. Yêu cầu này của Băng Nhi coi như trẫm nợ. Được chứ!!

Sở Giả Thần cũng rất ung dung đáp. Ý đồ của Hạ Lâm Bình không phải hắn không biết. Bị mắc kẹt giữa hai lựa chọn mà lựa chọn nào cũng có nguy, hắn thật khó đáp ứng cả hai. Chi bằng xem tình thế tiến triển thế nào rồi hẵn quyết!!

Sở Giả Thần nói xong liền gật nhẹ đầu với An tổng quản phía sau hắn như muốn ra hiệu điều gì. An tổng quản hiểu ý cũng thật nhanh bưng ra cái khây có cái khăn lụa màu vàng thêu hình rồng, trên đó còn có miếng ngọc bội của hắn.

-Phù Thiên Băng, nếu nàng đã thắng thì nàng nhất định phải lấy phần thưởng. Hoàng đế lời nói nặng tựa Thái Sơn. Không thể nói chơi.

Nghe vậy Phù Thiên Băng liền nhăn mặt. Nàng không thích "chiếm của người khác". Trong truyện rõ ràng là của Vũ Như Mộng, mặc dù nàng ta bị lừa gả cho Sở Giả Thiên nhưng dù sao miếng ngọc này cũng là của nàng ta. Nhưng hiện tại nếu nàng không nhận có phải là đã khi quân phạm thượng!! Thôi vậy.
-Băng Nhi tạ ơn Hoàng thượng, Thái hậu nương nương.

Phù Thiên Băng nhẹ khuỵ gối đa ta. Thân nàng bần hàn thấp kém, đành chấp nhận chịu ủy khuất như vậy thôi....

Ở phía bóng tối hàng ghế xa kia, Hạ Quan Vy tâm đau như cắt rũ xuống hàng mi xinh đẹp như lụa. Nàng ấy, là không hiểu, Phù Thiên Băng, nàng ấy chẳng hiểu gì cả!!!
_____

Tiệc tan, mọi người ai lại về nhà nấy. Duy chỉ có Phù Thiên Băng là vẫn còn đứng ngoài cửa Đại điện.

Thật ra là cha mẹ cùng anh hai đang bận "giải quyết đại sự" với "Hoàng thất" mà nàng lại vô cùng không hứng thú với nó nên nàng đành đứng đây ngắm trăng thưởng sao buổi đêm thôi.

-Băng Nhi!

Quay đầu nhìn, Phù Thiên Băng giật nảy mình. Là đại thần tượng của nàng... Ngài ấy vẫn chưa về sao!!

-Văn Hoánh tướng quân!!

-Sao nàng lại đứng đây.

-A, là ta đang đợi cha mẹ. Họ vẫn còn trong đó.

Phù Thiên Băng vừa ngại ngùng nói vừa chỉ tay vào cánh cửa Đại điện đang đóng chặt. Tâm vui sướng, ngài ấy gọi nàng là "Băng Nhi" nghe sao âm áp quá đi.

Văn Hoánh cười nhẹ quan sát một lượt Phù Thiên Băng rồi tự cởi áo choàng màu đen trên người mình xuống nhẹ nhàng mặc vào cho nàng rồi ân cần nói:
-Đứng đây sẽ rất lạnh đấy. Ta cho nàng mượn, khi nào rảnh hãy tới gặp và trả lại cho ta.

Thân thể nàng rất yếu, hắn vẫn chưa thể quên được hôm đó..Nàng, đã bỏ hắn đi vĩnh viễn như thế nào, hắn kiếp này nhất quyết bảo vệ nàng!!

Phù Thiên Băng thoáng đỏ mặt. Đứng ở khoản cách gần như thế này mới biết, Đại thần tượng thật đẹp trai, thật ga lăng, thân thể thật quá vững chắc đi....

-Tiểu Băng, Văn Hoánh!!!

Không biết Phù Hiểu Đông đã đứng đó bao lâu, nhưng có vẻ là khá lâu!!

-Đại ca, cha mẹ,Hoàng Đế biểu ca!!!

Phù Thiên Băng cũng không mấy kinh ngạc. Nàng rất tự nhiên mà chào từng người trong "gia đình". Tính tình "coi trọng tình thân" của nàng mãi vẫn không thể thay đổi.

Nhìn biểu hiện này của Phù Thiên Băng lại càng khiến Sở Giả Thần thêm phân lo lắng gấp bội. Tại sao lại lo lắng, là vì cớ gì lại có một cỗ cảm giác ân hận nuối tiếc, lo lắng sợ hãi rất sâu đậm hiện hữu trong hắn ngay lúc này!!

____

Tg: Tớ sẽ đổi tên truyện thành "Chấp niệm tam sinh" ạ. Cho tớ ý kiến nhé ^^^

Tại do tên cũ nghe cứ kỳ kỳ. hì hì