"Không phải do ta không khôi ngô cao lớn, mà là người phát triển quá mức cho phép!" Thiên Băng Di rất vô sỉ nói lên "triết lý cùn" của mình khiến Sở Giả Thần hắc tuyến đầy mặt.

"Phát triển quá mức cho phép.. Từ ngữ mới lạ nhưng vô cùng hay" Sở Giả Thần cười nhẹ nói.

Không gian buổi đêm đang yên ắng mát lành đến tiếng muỗi kêu cũng có thể nghe thấy.

Bỗng..

Ục... Ục..

Theo phản xạ tự nhiên, Thiên Băng Di nhanh chóng ôm lấy cái bụng đói meo của mình. Căn bản là kiếp trước nàng ăn rất nhiều, nay lại chỉ một bát cơm cho một bữa, đồ ăn thì lại vô cùng đơn giản... Nàng ăn không vô...

"Ngươi đói sao? Chưa ăn gì?" Sở Giả Thần mắc cười hỏi. Tên thái giám chết bầm này cũng có những lúc biết ngượng ngùng như vậy sao?? Thú vị nha...

"Ta sẽ tự đi nấu cho mình ăn". Thiên Băng Di ngượng quá hóa giận đạp chân đi nhanh vào nhà bếp.

Nhìn bóng dáng nhỏ bé đáng yêu kia bước đi mà Sở Giả Thần tâm thêm phức tạp. Giá như "hắn" là nữ nhân... Thì tốt biết mấy.. 

Khẽ cúi đầu cười nhẹ, Sở Giả Thần cũng cất bước đi theo sau Thiên Băng Di.

"Ở đây chỉ còn lại khoai tây với một ít đồ.. "
Mắt bỗng sáng lên, haha món chả viên thịt bò khoai tây và khoai tây bọc râu củ. Mèn ơi, kiếp trước nàng thích nhất là những món từ khoai tây, ngon ngon béo ngậy..

Sắn lên tay áo, Thiên Băng Di bắt tay vào nấu.

Sở Giả Thần ngồi một bên nhìn những biểu hiện không thể đáng yêu xinh đẹp hơn của Tiểu Sơ Tử mà lòng xôn xao nhộn nhịp. Nhìn nàng tập trung vào việc nấu nướng mà hắn thấy sao ấm lòng quá.

"Hắn" là đang nấu cho hắn ăn, nên vui, nên vui....

Sau một lúc lâu Thiên Băng Di cũng xong việc, vưng ra hai dĩa thức ăn. Mà đối với Sở Giả Thần là..
"Màu sắc tạm, trang trí tạm. Hương vị chưa biết."

Thiên Băng Di tức tối khuôn mặt. Nàng là siêu đầu bếp. Cách trang trí của nàng đến các nhà phê bình khó tính nhất cũng phải mở lời khen. Hắn là cái mắt xích gì mà có phúc được chê nàng.....

"Người không ăn thì thôi, cảm ơn." Thiên Băng Di nghiến răng nghiến lợi gằn từng chữ. Nàng bắt đầu thấy ghét cái tên nam chính này rồi nhá....