-Thiên Băng Di con dậy ngay cho mẹ!

-Mammy, Băng Di mệt mệt a... Hảo cầu một giấc ngủ ngon..

Cô bé khoảng mười bảy tuổi lê lết thân xác nặng nề trên chiếc giường doremon xinh xắn màu xanh uể oải đáp.

-Con đã 75kg rồi. Dậy.

Người mẹ đã quá chán nản với "thành tích giảm cân" của cô bé. Người ta càng làm càng giảm, nó càng tập càng béo tốt... Haizz.

-Mammy, người đánh giá con người qua cân nặng? Người có phải quá khi dễ con rồi không?

Băng Di phụng phịu khuôn mặt mũm mĩm đáng yêu. Cô tuy có "hơi" mập, nhưng cô vẫn là thiên tài nha, không được khi dễ a!!!

-Không được khi dễ? Vậy con đã làm được gì khiến mẹ "tôn sùng" con chưa?

-Có a! Tám tuổi con học xong cấp trung học, mười hai con tốt nghiệp loại xuất sắc nhất trường ở Mỹ, mười năm con trở thành nhà khoa học nổi tiếng nhất thế giới, mười sáu con giành được bằng xuất sắc y sĩ, mới hôm qua con lại đoạt giải đặc biệt trong "siêu đầu bếp" a!

Mỗ nữ hất lên khuôn mặt tròn tròn mập mạp khí chất hiên ngang to vẻ "ta đây không sợ ai" trả lời mỗ mẹ.

Mẹ cô khóe môi giật giật, tại sao con bè lại không hiểu ý như vậy. Bà có nói đến vấn đề đó sao?
-Việc giảm cân của con nếu cũng thành công như vậy thì quá tốt rồi!

Mỗ mẹ nghiến răng nghiến lợi nói.

-Mammy, người nghĩ đi, Băng Di là người bận rộn. Thân là một thiên tài,Băng Di có trách nhiệm và nghĩa vụ cần phải hoàn thành tốt. Việc giảm cân là một việc siêu cấp tầm thường, quá không tôn trọng con nếu bắt một thiên tài như con làm một việc tầm thường đó..

Thiên Băng Di "phi phàm bậc thánh" róng to. Đúng a, cô là thiên tài a, mammy biết mà!

Dương Thiên nhìn đứa con gái mà đuối lý. Đúng a, cô là thiên tài a,mà cô đi cãi cùn a.....

Liếc mắt khinh bỉ nhìn đứa con không biết vô sỉ kia, bà lắc đầu ngán ngẩm.
-Dậy.

-Dậy, dậy liền.

Mẹ ngày nào cũng ca bài ca "không bao giờ quên" đó. Chán, siêu cấp chán.
Bước xuống nhà, nhặt lên cuốn tiểu thuyết mà cô gọi với cái tên "cẩu huyết".

Chuyện là cô bị mẹ ép đọc nó, bắt cô phải học lễ nghĩa như "Bạch Liên Hoa" trong truyện. Nào là hiền lương, nào là thục đức, nào phải biết giữ dáng, nào phải ra dáng thục nữ.... Cô không thích nha, cô kết cô gái nữ phụ hơn, không những xinh đẹp hơn nữ chính mà còn dám thể hiện tình yêu của bản thân nữa.. Mặc dù đó là tình yêu sai trái.

Nhưng thôi kệ, cô vẫn thích.

Lật ra cuốn lịch làm việc,Thiên Băng Di lại khổ sở cùng cực, tại sao nó luôn dày đặc như vậy? Sáng giảng viên, chiều qua nhà máy, hơi tối lại đi dự hội thảo toán học, tối lại có lời mời biểu diễn ca hát ở nhà hát thành phố... Đùa cô sao, cô mới mười bảy mà sao lịch dày dữ vậy....