Bọn họ đưa mắt nhìn Ngân Tô, run rẩy hỏi: “Người xếp cuối sẽ xảy ra chuyện gì?”

Ngân Tô vừa ngồi xuống, nghe thấy lời này, không biết là muốn xem náo nhiệt hay là tốt bụng, lại trả lời câu hỏi của đối phương: “Trong các trò chơi bình thường, đào thải chính là kết thúc của trò chơi, nhưng trò chơi của chúng ta là trò chơi sinh tồn, kết cục của việc đào thải… Trong lòng mọi người đều biết rõ mà, tôi cũng không cần phải nói lại nữa, thực sự là quá dọa người.”

“…”

Kết quả của việc bị đào thải trong trò chơi cấm kỵ chỉ có một — chết.

Những người chơi bị thần chết gõ cửa trở nên lo lắng, nói năng lộn xộn hết cả lên: “Làm sao bây giờ… Anh Lương, chúng tôi phải làm sao, chúng tôi phải làm gì bây giờ?”

“Tôi không muốn chết.”

“Anh Lương, có phải mấy người có cách cứu chúng tôi không? Anh Lương, anh cứu chúng tôi đi, chắc chắn anh có cách mà, đúng không?”

Bọn họ quay sang cầu cứu nhóm Lương Thiên Dậu.

Lương Thiên Dậu còn chưa nói câu nào, đồng đội Lưu Thắng Lợi bên cạnh anh ta đã lên tiếng cười nhạo: “Thành tích là kết quả thi của mấy người, chúng tôi làm sao có thể có biện pháp gì? Mấy người…”

Lương Thiên Dậu ngăn Lưu Thắng Lợi lại, bình tĩnh nói với bọn họ: “Quy tắc này đã bị phát động, chúng tôi cũng không thể thay đổi được điều gì.”

“Nhưng chính anh đã nói sẽ bảo vệ chúng tôi!!”

“Mấy người đừng có nói bậy, chúng tôi chỉ đồng ý nếu các người nghe chúng tôi chỉ huy thì các người sẽ không mất mạng vô nghĩa.” Lưu Thắng Lợi nhìn người chơi vừa mới nói, “Nhưng tình huống hiện tại chính là, mấy người các người không tự làm tốt bài thi của mình, chuyện này với trao đổi của chúng ta trước đó không có quan hệ gì cả.”

“Cậu…”

“Được rồi.” Lương Thiên Dậu vừa ngăn Lưu Thắng Lợi đang tranh cãi lại, vừa nhìn về phía người chơi đang mất khống chế cảm xúc: “Thiết lập của trò chơi là như vậy, chúng ta ai cũng không nghĩ tới. Cho dù, coi như chúng tôi biết trước được điều này, thì thành tích cũng là yêu cầu chính bản thân mỗi người tự thi. Huống chi hiện tại, tình huống cụ thể là như thế nào, chúng tôi cũng không biết nên cũng không thể nghĩ ra giải pháp gì để đối phó…”

Lời này giống như Lưu Thắng Lợi vừa nói: Coi như bọn họ có lợi hại đến mấy nhưng nếu bản thân có kết quả thi không tốt, vậy bọn họ cũng không có biện pháp nào.

Nhưng so sánh với thái độ ác liệt của Lưu Thắng lợi trước đó, cùng với thái độ hiện tại của Lương Thiên Dậu mọi người cảm thấy thái độ của anh ta rất tốt, cũng không phải anh ta không muốn cứu, mà là anh ta không có cách nào cứu.

Ngân Tô một tay chống cằm, nhìn nhóm người Lương Thiên Dậu bên kia, trên mặt cũng không có quá nhiều cảm xúc, thật giống như là đang xem một vở kịch tầm thường.

……

Nhóm người bên kia đang lo sợ về việc kết quả đào thải, mà nhóm người bên này của nhóm Trần Phong lại lo lắng về hậu quả khi bị chủ nhiệm lớp gọi đi.

Thôi Na nắm chặt quần áo, trong mắt đều là sợ hãi, giọng nói kèm theo tiếng khóc nức nở: “Trần Phong… Em thật sự phải đi gặp chủ nhiệm lớp sao?”

Cô là một trong ba người chơi ngồi sai chỗ bị gọi tên.

Hồng Bằng may mắn hơn Thôi Na, vị trí anh ta ngồi ngẫu nhiên lúc mới đầu còn thấp hơn vị trí thật sự của anh ta.

Trần Phong hơi hơi cau mày, nói: “Em không đi, NPC hẳn là cũng tới tìm em, chọc giận NPC e là sẽ rắc rối hơn. Trước tiên em cứ thử đi xem sao, nếu như còn có thể trở về, chúng ta sẽ trao đổi thêm, xem có biện pháp phá vỡ hay không.”

Thôi Na nghe đến mấy chữ “nếu như còn có thể trở về”, nước mắt liền không kìm được rơi lã chã.

Nhưng hiện tại cô cũng không hâm mộ những người bên nhóm Lương Thiên Dậu nữa.

Bọn họ tìm đúng vị trí ngồi thì đã sao, còn không phải kết quả giống cô, vẫn bị đào thải đấy thôi.

Điểm cao ngồi ở vị trí thấp hơn trong mắt giáo viên chính là đắm mình trong trụy lạc, giáo viên cũng sẽ không quản loại hành vi này, bởi vì điểm thấp có cơ chế đào thải.

Mà điểm thấp ngồi ở vị trí cao hơn nhưng khi kiểm tra lại không đạt điểm tương ứng sẽ bị giáo viên trừng phạt.

“Đây thật sự là phó bản cho người mới sao?” Thôi Na sụt sịt, tuyệt vọng đến cực điểm: “Tại sao lại khó như vậy?”

Trần Phong tuy rằng bình tĩnh, nhưng cũng là lần đầu tiên tham gia phó bản tân thủ, anh ta cũng không biết cụ thể độ khó của phó bản thân thủ là như thế nào.

Nhưng anh ta chơi qua không ít trò chơi, dựa theo tư duy của người bình thường, độ khó của phó bản này thật sự không được bình thường.

……

“Phó bản lần này không thích hợp, tôi hoài nghi đây là phó bản tử vong.” Ở phía bên kia Lương Thiên Dậu tạm thời trấn an những người chơi mới, sau đó liền hạ thấp giọng trao đổi cùng đồng đội: “Quá khó.”

Chỉ là chỗ ngồi đơn thuần nhưng lại có tới hai cái hạn chế.

Phó bản tử vong huyên náo như thế nào trước khi họ tiến vào phó bản 2 ngày ai nấy đều rõ ràng.

“Chúng ta sẽ không xui xẻo như vậy chứ?” Lưu Thắng Lợi hoàn toàn không tin rằng họ sẽ xui xẻo như vậy: “Cái phó bản này tuy là hơi khó, nhưng nó không thể khó bằng phó bản tử vong được đúng chứ?”

“Nếu như không có cô ấy thì sao?” Lương Thiên Dậu liếc nhìn Ngân Tô, “Trò chơi này ngay từ đầu đã không thể tìm ra đáp án và người chơi chắc chắn sẽ đưa ra lựa chọn sai.”

Nếu không có cô ấy…

Không có cô ấy, bọn họ có lẽ sẽ không nghĩ đến việc trong ngày đầu tiên trực tiếp đi tìm lớp trưởng để tìm chỗ ngồi của chính mình.

Khi đó, hầu như tất cả người chơi sẽ đều phải đối mặt với nguy cơ chọn sai vị trí.

Đến bây giờ, cô ấy trực tiếp có được phiếu điểm, tuy rằng bọn họ còn chưa có chứng thực nội dung phiếu điểm đó có chính xác hay không…

Nhưng nếu không có cô ấy, hôm nay bọn họ vẫn sẽ phải đối mặt với một sự lựa chọn mù quáng.

Khi tiến vào phó bản các DEBUFF gây khó khăn đều xuất hiện, thời khóa biểu không có lịch cố định, chỗ ngồi sẽ chọn sai, cơ chế đào thải với người xếp hạng cuối, hình phạt khi không mặc đồng phục học sinh… Chỉ chưa tới một ngày, bọn họ đã phải đối mặt với biết bao nguy hiểm.

“Hiện tại chúng ta cũng không biết nguyên nhân tử vong của La Hân Xảo là gì, tình huống bên ký túc xá chúng ta cũng không có nhiều thông tin. Hơn nữa, chúng ta đều ở trong ký túc xá mỗi đêm. Tôi nghĩ rằng nguy hiểm ở đó không ít hơn ban ngày là mấy.”

“Chủ nhiệm giáo dục nói rằng chúng ta có thể đến tìm nhân viên y tế của trường nếu sức khỏe có vấn đề, nhưng chúng ta đã đến tìm người này vào cả buổi sáng và buổi trưa. Người này có ở trong phòng y tế không? Trong cơ thể chúng ta lại xuất hiện DEBUFF của trò chơi, chỉ cần chúng ta bị quái vật tấn công, tình trạng cơ thể sẽ trở nên ngày càng tồi tệ hơn.”

“Cái phó bản này tồn tại trong bảy ngày, nếu trong bảy ngày chúng ta không thể phá giải được DEBUFF, đến cuối cùng, mọi người nghĩ chúng ta sẽ phải đối mặt với điều gì?”

“Hãy nghĩ về tình huống của chúng ta hiện tại, bây giờ còn chưa đủ khó khăn sao? Độ khó này là độ khó dành cho phó bản tân thủ sao? Những phó bản có độ khó cao không phải là quá nhiều, đúng không? Đây mới chỉ là ngày thứ 2.”

Sau những lời nhắc nhở của Lương Thiên Dậu, sắc mặt của Lưu Thắng Lợi dần trầm xuống, cũng không nói thêm gì nữa.

“Nếu thật sự là phó bản tử vong…” Mã Hâm do dự nói: “Anh Lương, chúng ta hiện tại có nên điều chỉnh lại sách lược hay không?”

Phó bản tử vong, bọn họ còn có thể sống sót sao?

Đã hơn 5 năm kể từ khi trò chơi xuất hiện và phó bản tử vong tồn tại ít nhất cũng 5 năm. Nhưng trong một khoảng thời gian dài như vậy, vậy mà cũng mới chỉ có duy nhất một người chơi bá đạo vượt qua, được thông báo toàn cầu vào hai ngày trước.

Đó rất có thể đó là một người chơi thử nghiệm nội bộ.

Người chơi thử nghiệm đã tiến vào trò chơi được bao lâu? Trên người tích lũy được bao nhiêu đạo cụ có giá trị? Tích lũy được bao nhiêu kinh nghiệm?

“Nhiệm vụ phá giải DEBUFF để sau.” Lương Thiên Dậu rất nhanh liền nói: “Nhiệm vụ được ưu tiên hàng đầu lúc này là bảo vệ mạng sống, hãy để mắt trông chừng thật kỹ Tô Thiện.”

Nữ sinh này luôn có những hành động không đoán được, nếu đây thật sự là phó bản tử vong, có lẽ…

Nhưng Lương Thiên Dậu vẫn không thể suy nghĩ lạc quan.

Phó bản tử vong…

Ngoại trừ thông báo về người chơi 0101 hai ngày trước, còn có ai có thể vượt qua phó bản này?

Lương Thiên Dậu: “Kiểm tra lại vị trí ngồi trước, thẻ học sinh có thể sẽ có thay đổi.”

“Để tôi.” Mã Hâm chủ động tiếp nhận công việc này, anh ta đi đến chỗ Ngân Tô khi nãy đã nhắc đến và ngồi xuống, sau đó lấy ra thẻ học sinh của mình.

Một lát sau, Mã Hâm gật gật đầu với Lương Thiên Dậu, chính xác.

NPC học sinh cũng có thẻ học sinh, nhưng thẻ của bọn họ hình như không có chức năng xác minh, dù sao thì ban nãy khi Ngân Tô thông báo về chỗ ngồi mới, không có bất kỳ một ai trong số họ lấy thẻ của mình ra để xác minh.

Lương Thiên Dậu suy đoán rằng đây có lẽ là một chút ưu đãi mà trò chơi dành riêng cho người chơi.