Phát giác thần sắc biến hóa trên khuôn mặt Trần Xuân Độ, khóe miệng tinh tế của Tô Hiểu Vân khẽ cong lên: “Anh biết được những gì?"
"Tôi…" Trần Xuân Độ ngây người, cười ngượng nghịu: “Tôi cũng không biết gì cả."
"Không đúng, với phản ứng này của anh có lẽ đã biết được gì đó." Tô Hiểu Vân mang theo ý vị nhìn chòng chọc Trần Xuân Độ, cất giọng nói: “Hẳn là, anh biết kẻ đứng sau tập đoàn Huy Đằng?"
"Làm sao có thể chứ...cổ phiếu tập đoàn Lê thị tụt giảm cũng là do cô nói tôi mới biết, tôi làm sao mà biết được kẻ đứng sau?" Trần Xuân Độ lắc đầu, cười nói.

Tô Hiểu Vân lâm vào trầm tư, đôi mắt đẹp nhìn chăm chăm Trần Xuân Độ, nhưng không mảy may phát hiện ra chút lấp liếm nào từ trong đôi mắt của anh.

"Vậy được." Tô Hiểu Vân gật gật đầu: “Anh nói xem, anh nghi ngờ là kẻ nào làm?"
"Tôi nào có biết, cả ngày tôi ở nhà làm công việc nội trợ, về chuyện làm ăn của Kim Huyên thì tôi chưa bao giờ tham dự." Trần Xuân Độ lắc đầu.

"Hai người đang nói gì thế?" một giọng nói thanh thoát dễ nghe vọng lại từ tầng hai xuống, một bóng hình tuyệt mĩ yêu mị đang ung dung đi xuống dưới tầng.

Trần Xuân Độ men theo tiếng động nhìn lên thì lọt ngay vào mắt là đôi chân trần nuột nà đeo đôi giày xăng đan, cùng móng tay tinh xảo trông vô cùng đẹp mắt.

Tầm mắt Trần Xuân Độ dán chặt lên đôi chân ngọc gợi cảm dần dần di chuyển đi lên, đôi chân thon dài tinh tế, quả nhiên là cực phẩm.

"Kim Huyên, cậu tỉnh rồi à?" Tô Hiểu Vân mỉm cười: “Tớ đang cùng anh ta thương nghị xem rốt cuộc ai là kẻ giật dây sau lưng tập đoàn Huy Đằng?"
"Anh ấy?" Lê Kim Huyên liếc nhìn anh: “Cậu nói với anh ấy làm cái gì, đúng thật là…"

"Nói cũng không được à?" Tô Hiểu Vân trợn trắng mắt, Lê Kim Huyên đảo mắt nhìn Trần Xuân Độ, hỏi: " Anh có hiểu không?"
"Anh đâu có được học rộng tài cao như Lê Tổng." Trần Xuân Độ mới đầu hơi sững sờ, ngay sau đó lập tức không chút do dự nịnh nọt cô.

"Anh ấy dù sao cũng có hiểu mấy cái này đâu mà cậu nói.

Chẳng lẽ anh ấy còn có thể biến ra tiền chắc?"
Lê Kim Huyên nhìn lướt qua Trần Xuân Độ, một mực cung kính đứng ở một bên với ánh mắt khinh miệt, mỗi tháng hai mươi 60 triệu tiền sinh hoạt phí, lấy đâu ra mà biến ra tiền cơ chứ?
Hiện tại, tập đoàn Lê thị đã rơi vào đường cùng, chỉ có tiền mới có thể vực dậy được.

Nhưng số tiền này lên đến con số khủng lồ, dù là người đẹp số một giới kinh doanh thành phố T hay là Lê Dương, ông trùm của giới kinh doanh đối với con số này cũng lực bất tòng tâm.

Bởi khoản tiền này có thể vực dậy tập đoàn Lê thị thì tuyệt đối đó là một khoản khủng lồ vượt xa sức tưởng tượng của mọi người! Nhưng khổ nỗi với tình thế trước mắt, ai nấy đều nghĩ tập đoàn Lê thị sắp sụp đổ thì còn ai muốn cho Lê thị vay tiền đây?
Màn đêm buông xuống, bất tri bất giác đã vào khuya, trong biệt thự, Tô Hiểu Vân cùng Lê Kim Huyên nằm vắt vẻo trên ghế sofa xem chương trình tạp kĩ đang phát trên TV, cười nói rôm rả, còn Trần Xuân Độ...vô cùng sầu bi cầm dao gọt hoa quả, từng nhát từng nhát bổ táo thành những miếng nhỏ rồi đặt ngay ngắn vào đĩa hoa quả, đưa cho hai cô nàng.

"Tay nghề của anh tốt đấy?" Tô Hiểu Vân khẽ nhướng đôi mắt đẹp, nhìn về phía Trần Xuân Độ.

Thủ pháp của anh vô cùng điêu luyện, mỗi một miếng táo đều được cắt với độ dài mỏng vừa phải, chuẩn xác y như một cái máy, người bình thường căn bản không làm được như vậy.

"Tớ buồn ngủ rồi, lên lầu ngủ trước đây." Tô Hiểu Vân duỗi duỗi lưng, ngáp một cái, thân hình gợi cảm khoan thai đi lên lầu.

"Lê tổng, cũng không còn sớm nữa, em nên đi ngủ đi." Trần Xuân Độ nịnh bợ, nói.

"Anh ngủ trước đi, tôi ngồi thêm tý nữa." Lê Kim Huyên lắc đầu, gương mặt mỹ lệ lộ sắc thái phức tạp.

"Ok." Anh gật đầu, thân hình biến mất ở đầu cầu thang xoắn ốc.

Đến khi cả Trần Xuân Độ và Lê Kim Huyên khuất dạng, cô mới từ từ đứng dậy đi đến bên cửa sổ.

Đôi mắt đẹp của Lê Kim Huyên hướng ra ngoài cửa sổ, dung nhan sắc sảo hiện lên tâm sự nặng nề kèm theo sự lo âu.

Màn đêm, thâm trầm vô hạn, tựa như tương lai của tập đoàn Lê thị, đầy rẫy sự trắc trở, dù là Lê Kim Huyên cũng không dám chắc ngày mai liệu tập đoàn Lê thị có vượt qua được nguy cơ lần này hay không.

Chuyển mình, liệu có thể chăng? Nếu không có cơ hội chuyển mình thì tập đoàn Lê thị chết chắc!
Theo như dự đoán của tổ giải cứu nguy cơ tập đoàn Lê thị, giá cổ phiếu của tập đoàn đã rớt xuống vô cùng thê thảm...cách phá sản, chỉ còn vẻn vẹn vài tiếng đồng hồ...!
"Sẽ không..mọi chuyện nhất định sẽ có chuyển biến…" Lê Kim Huyên nhỏ giọng thì thào, tập đoàn Lê thị do cô và Lê Dương gây dựng, sóng gió nào mà chưa từng trải qua...làm sao có thể chỉ vì một kẻ không rõ nguồn gốc đứng sau tập đoàn Huy Đằng mà bị quật ngã được chứ?
Trần Xuân Độ trở về phòng ngủ, lấy điện thoại ra gọi.

"Alo, lão đại, em đang uống rượu cùng vị công chúa Châu Âu đó, anh có đến không?" Từ trong điện thoại truyền đến một giọng nói trẻ tuổi cùng âm thanh huyên náo ầm ĩ.


"Tra giúp tôi gần đây tập đoàn Huy Đằng có gì dị thường?" Ngữ điệu Trần Xuân Độ bình tĩnh, nói.

"Tập đoàn Huy Đằng? ok! Đợi em mấy phút." Người trẻ tuổi đáp lời, trôi qua mấy phút người đó nói: "Tập đoàn Huy Đằng mấy năm gần đây luôn chịu nhiều tổn thất, á...nhưng đúng vào đêm hôm qua, bỗng có một khoản tiền khoảng vài chục tỉ được bắn vào tài khoản của chủ tịch tập đoàn Huy Đằng.

Đôi mắt thâm thúy của Trần Xuân Độ lộ ra bén nhọn, người trẻ tuổi dừng lại một chút mới nói tiếp: "Không chỉ một khoản, mà liên tiếp mấy trăm tỉ, đều được gửi từ Yến Kinh…"
"Yến Kinh…" Trần Xuân Độ lẩm nhẩm, toàn thân toát lên khí thế doạ người đáng sợ, bao trùm khắp căn phòng!
Giờ phút này, Trần Xuân Độ được bao phủ bởi cỗ khí thế khủng bố! Giống như một thanh kiếm sắc bén tuốt ra khỏi vỏ, không khác gì ác ma bò ra từ địa ngục, âm trầm băng lãnh!
"Tài khoản căn cứ hiện còn bao nhiêu tiền?" Trần Xuân Độ nói chầm chầm với giọng điệu rét buốt.

Người trẻ tuổi thoáng ngây ngẩn: “Lão đại à, căn cứ gần đây đang tiến hành chế tạo vũ khí nano quân sự hóa...trong tài khoản không còn bao nhiêu vốn lưu động...chỉ còn có mấy chục triệu…"
"Lập tức dừng hợp tác, hiện tại tôi đang cần tiền gấp!" Trần Xuân Độ mở miệng, tuy ngữ khí thong dong nhưng không chút lưỡng lự.

"Lão đại à, vụ làm ăn nano...một khi từ bỏ...sẽ tổn thất mấy nghìn tỉ đó...đúng là mẹ nó bệnh thiếu máu…" Người trẻ tuổi do dự một lúc rồi lên tiếng, mong Trần Xuân Độ xem xét lại.

"Không kịp...đem tất cả tiền gửi qua đây!" Sắc mặt Trần Xuân Độ lạnh ngắt như đinh đóng cột, giờ khắc này, trên người anh xuất hiện một loại khí thế cường đại khiến người trẻ tuổi chợt tìm lại cảm giác quen thuộc ngày nào!
Đây, mới đích thực là lão đại của mình! Cái người dẫn dắt mình, ma quỷ đi ra từ mưa tanh bom đạn!
"Vâng." Mặc dù người trẻ tuổi sót tiền nhưng cũng biết Trần Xuân Độ phân biệt phải trái, nếu không phải gặp chuyện gấp thì cũng sẽ không hành xử như vậy.

"Lão đại, điều đó...thật sự đáng giá sao?" Người trẻ tuổi dường như thông suốt điều gì, dè dặt hỏi.

"Đương nhiên đáng giá."
"Vì một người đàn bà mà...với thân phận của lão đại, muốn dạng đàn bà nào chả được...cứ nhất quyết phải treo cổ vào một gốc cây…" Người trẻ tuổi càm ràm, anh ta biết thái độ của Lê Kim Huyên đối với Trần Xuân Độ như thế nào, lúc này thấy bất bình thay anh.

"Cậu nhớ kĩ cho tôi, cô ấy là vợ của tôi, bây giờ cô ấy gặp khó khăn thì đương nhiên tôi phải ra tay tương trợ.

Tiền thì có thể lúc khác kiếm lại, nhưng vợ là duy nhất." Trần Xuân Độ cúp điện thoại, phóng tầm mắt về phía tòa cao ốc xa xa ngoài cửa sổ, triền miên đằng đẵng.

Một đêm mất ngủ.

Thẳng đến rạng sáng ngày thứ hai, khi Trần Xuân Độ đi xuống lầu nhìn thấy Lê Kim Huyên nằm an tĩnh trên sofa, mái tóc dài hơi rối, ngọn núi cao ngất chập trùng lên xuống, đôi mắt đẹp nhắm lại, chìm trong giấc ngủ.

Lê Kim Huyên mất ngủ mãi đến canh ba nửa đêm mới không trụ được cơn buồn ngủ kéo như thủy triều ập đến mà chìm sâu vào giấc ngủ.

Trần Xuân Độ ngắm nhìn gương mặt hoàn mỹ của Lê Kim Huyên, khóe miệng khẽ cong lên nụ cười cưng chiều, nhẹ nhàng lấy chăn đắp lên thân hình mềm mại có lồi có lõm của cô.

Bất chợt!
Chuông di động vang lên dồn dập, đôi mắt đẹp của Lê Kim Huyên choàng tỉnh!

Trần Xuân Độ dừng bước, ngoái đầu nhìn chuông đồng hồ báo thức đang reo, cảm thấy thật nhức tai chói mắt!
"Mấy giờ rồi?" Lê Kim Huyên vuốt vuốt đôi mắt đẹp, xem thời gian.

"Chín giờ rồi, Lê tổng." Trần Xuân Độ đáp.

"Chín...chín giờ rồi á?" Gương mặt khả ái của Lê Kim Huyên ngố lăng...cô đâu ngờ...mình mới chớp mắt một tý mà nhoáng cái đã chín giơ sáng rồi.

Lê Kim Huyên cũng không hơi đâu nghĩ nhiều, vội vội vàng vàng vệ sinh cá nhân xong rồi cầm tạm một miếng sandwich, lao ra khỏi nhà.

"Lê tổng, vết thương Tô Loan Loan còn chưa lành, để anh đưa em đi." Trần Xuân Độ đuổi theo.

"Mau lái xe." Lê Kim Huyên thúc giục, không muốn tiếp tục phí lời với Trần Xuân Độ.

"Lê tổng, vậy mời em...thắt chặt dây an toàn." Trần Xuân Độ khẽ cười.

"Thắt dây an toàn làm cái gì?" Gương mặt mỹ lệ của Lê Kim Huyên thảnh thốt: “Nếu không kịp đến cao ốc Lê thị trước chín giờ mười lăm thì tôi hỏi tội anh đấy."
Lê Kim Huyên vừa dứt lời, Trần Xuân Độ bỗng đạp chân ga, chiếc Maybach điên cuồng gào thét, hóa thành một bóng đen mờ ảo, như tia điện phóng theo phương xa!
Lê Kim Huyên ngồi ở ghế lái sau còn chưa kịp thắt dây an toàn đã bị lực quán tính của xe làm cho lắc trái lắc phải khiến gương mặt cô trở nên hoảng hốt! Những lọn tóc dài rơi tán loạn đằng sau vai!
Gương mặt cô thoáng trắng xanh, cô tất nhiênn không ngờ đến...Trần Xuân Độ lại dám đua xe trên đường cao tốc, đúng là tìm đường chết!
"Dừng...dừng xe! Đi chậm lại!" Lê Kim Huyên hét lên, sườn mặt trắng bệch một mảng.

Trần Xuân Độ thấy thế mắt điếc tai ngơ, trên thực tế, nếu thật sự nghe theo cô thì anh làm sao có thể đến cao ốc Lê thị trước chín giờ mười lăm.

"Khốn nạn." Lê Kim Huyên chợt yếu ớt kêu, Trần Xuân Độ thực hiện một cú đánh tay lái tuyệt đẹp, tránh vô số xe trên đường.

Ngã tư đường, một vị cảnh sát giao thông đang nghiêm túc trực ban, bỗng một tiếng ma sát lốp xe trên mặt đất vang vọng thu hút sự chú ý của anh ta!
Ngay sau đó, một chiếc xe Maybach nghênh ngang lướt qua trước mặt, đem theo một trận cuồng phong, hất bay chiếc mũ trên đầu hắn!
"Dừng lại! Các anh đã đi quá tốc độ!" Cảnh sát gào thét, hắn theo bản năng muốn nhìn biển số xe, nhưng lại phát hiện chiếc Maybach kia đã sớm biến mất tại cuối đường!
Ngã tư đường bỗng xuất hiên một con xe Maybach không biết từ đâu ra đảo loạn trật tự, rất nhiều lái xe phải hít một hơi thật sâu!
Thành phố T vậy mà xuất hiện người có kỹ thuật lái xe siêu đẳng đến vậy! Kỹ thuật cũng giống như người điều khiển xe, quá ngông cuồng bá đạo!