Gương mặt xinh đẹp của Diệp Thái Linh hiện lên vẻ kinh ngạc, làm Diệp Thái Linh đột nhiên cảm thấy bất an.

Mặt cục trưởng lạnh như băng, vọt vào phòng thẩm vấn, quát hỏi Diệp Thái Linh: “Là cô bắt anh Đào?”

“Là tôi... Tôi lục soát được một ngàn khắc heroin trong két sắt của anh Đào...” Diệp Thái Linh nói nhỏ.

“Vớ vẩn!” Cục trưởng cắn răng, cực kỳ tức giận, Diệp Thái Linh chưa bao giờ nhìn thấy cục trưởng tức giận nhiều như thế!

“Ai cho cô quyền, anh ta là anh Đào, anh Đào mà cô cũng dám bắt! Cô quá kiêu ngạo!” Cục trưởng cắn răng gầm lên, làm Diệp Thái Linh hoảng sợ, gương mặt đẹp trắng bệch, không biết làm sao...

Cục trưởng chạy đến trước mặt Đào Trường Thanh, lấy chìa khóa mở còng tay cho Đào Trường Thanh, cẩn thận cười nói: “Anh Đào, đây chỉ là hiểu lầm... hiểu lầm... Cấp dưới của tôi có mắt không tròng, bắt sai người, anh là người lớn rộng lượng... xin đừng để ý đến...” Thái độ của cục trưởng cực kỳ cung kính, cho dù là Diệp Thái Linh, cũng chưa bao giờ thấy cục trưởng còn có một mặt này, chưa từng nghe thấy!

Đọc FULL bộ truyện.

Răng Diệp Thái Linh cắn chặt đôi môi đỏ, vừa tức giận vừa ấm ức đứng một bên, mặc cho cục trưởng nhận lỗi với Đào Trường Thanh.

Diệp Thái Linh hoàn toàn không biết, lần đó tuy Trần Xuân Độ đã tạo áp lực cho Yến Kinh, nhưng Đào Trường Thanh có quan hệ quá thân thiết với Sở thành phố, Sở thành phố rất mong đợi được hợp tác với Đào Trường Thanh nhiều hơn...

Mà Diệp Thái Linh lại vào ngay giai đoạn mập mờ này bắt Đào Trường Thanh, đương nhiên là làm Sở thành phố giận tím mặt!

Đào Trường Thanh đứng dậy, đi đến trước mặt Diệp Thái Linh, từ từ nói: “Nhìn thấy chưa? Có một số người, ngay từ đầu đã đè đầu luật pháp...”

“Anh!” Diệp Thái Linh cắn chặt răng, Đào Trường Thanh lại còn dám nói ra lời nói ngang ngược ngông cuồng như thế!


Đây là một sỉ nhục đối với Diệp Thái Linh, Diệp Thái Linh thân là nhân viên cảnh sát, nhưng mà lại không có cách nào đối phó với Đào Trường Thanh!

“Diệp Thái Linh, nhanh chóng xin lỗi anh Đào đi!” Cục trưởng lạnh lùng hạ lệnh.

“Tôi không làm!” Diệp Thái Linh ngẩng đầu, trong đôi mắt đẹp ầng ầng nước, cô có bao giờ phải chịu tủi thân như vậy chứ, rõ ràng cô chưa làm gì sai... lại phải xin lỗi một tên khốn nạn!

“Anh Đào... Thật xin lỗi... Do tôi không dạy bảo cấp dưới... Là lỗi của tôi!” Cục trưởng quay đầu, cung kính nói.

“Không cần.” Đào Trường Thanh phất tay, nhìn gương mặt tinh xảo quyến rũ của Diệp Thái Linh, nụ cười nơi khóe môi mang theo nhiều hàm ý sâu xa.

“Diệp Thái Linh... Thú vị... Sau này tôi sẽ còn đến...” Vẻ mặt Đào Trường Thanh đầy sâu xa, làm người ta không thể nào đoán được trong lòng anh đang nghĩ gì.

Cơ thể mềm mại của Diệp Thái Linh hơi run rẩy, ánh mắt lúc nãy của Đào Trường Thanh, lại làm cho Diệp Thái Linh cảm thấy sợ hãi.

“Anh Đào, Diệp Thái Linh chỉ là một con nhóc... Anh đừng chấp nhặt...” Cục trưởng đi bên cạnh cẩn thận nói.

Nếu là cảnh sát bình thường, cục trưởng sẽ không để ý, nhưng Diệp Thái Linh... thân phận có hơi đặc biệt, ông ba không bình thường của cô, ngay cả Sở thành phố cũng phải kiêng dè vài phần... Cho nên ông cũng rất nhức đầu vì Diệp Thái Linh...

“Ý của tôi là không muốn làm gì cô ta cả...” Đào Trường Thanh đột nhiên nói, làm cục trưởng yên tâm, nhưng mà lại càng thêm nghi ngờ, Đào Trường Thanh không muốn làm khó Diệp Thái Linh... Vậy muốn làm cái gì chứ...

“Tôi chỉ cảm thấy... Cô ta rất thú vị...” Đào Trường Thanh chắp tay sau lưng, khóe miệng lại nở một nụ cười đầy nghiền ngẫm.

Diệp Thái Linh không phải là người phụ nữ đầu tiên đánh Đào Trường Thanh, nhưng lại là người phụ nữ đầu tiên dám bắt Đào Trường Thanh...

Lần đầu tiên Đào Trường Thanh phải chịu đựng cảm giác vô cùng nhục nhã này, sao có thể buông tha được...

“Từ trước đến giờ tôi chưa từng gặp qua người phụ nữ nào ngây thơ như thế này, loại người này, rất thích hợp để làm đồ chơi...” Đào Trường Thanh từ từ nói: “Ổ chó trong nhà tôi còn thiếu một món đồ chơi, tôi thấy cô ta cũng không tệ...”

Cục trưởng sửng sốt, trong lòng chấn động, cẩn thận hỏi: “Anh Đào, anh có ý với cô ta?”

Đào Trường Thanh nở nụ cười sâu xa, chắp tay sau lưng, lạnh nhạt ra khỏi cục cảnh sát.

Còn Diệp Thái Linh trong phòng thẩm vấn đang tủi thân đến sắp khóc, lần đầu tiên cô gặp phải loại người như Đào Trường Thanh, thậm chí làm trong lòng cô có chút dao động...

Không lẽ trên thế giới này, thật sự có loại tồn tại đáng sợ như thế sao?!

Cục trưởng luôn đi theo cạnh tiễn Đào Trường Thanh ra khỏi cục cảnh sát, đột nhiên một chiếc Rolls Royce dừng lại trước của cục cảnh sát, một người thanh niên điển trai đang dựa vào xe, miệng ngậm điếu thuốc lá, thưởng thức cái bật lửa làm từ vàng 24K.

Đào Trường Thanh nhìn thấy thanh niên này, hai mắt hơi co rụt, anh từ từ thả chậm bước chân, nhìn về phía người thanh niên điển trai này, giọng điệu bình tĩnh thâm thút: “Anh là ai?”

Thanh niên ngẩng đầu, liếc mắt nhìn Đào Trường Thanh, đột nhiên điếu thuốc trong miệng bắn nhanh ra ngoài như tia chớp.

“Vèo!” Thuốc lá vạch ra một luồng khí vô cùng sắc bén đáng sợ, sượt qua sát cổ Đào Trường Thanh, trong nhát mắt, trên cổ Đào Trường Thanh đã xuất hiện một dấu vết đỏ ửng do bị phỏng.

“Là ai!” Mặt cực trưởng hơi thay đổi, lấy một khẩu súng đen nhánh nhắm thẳng người thanh niên!


“Đây là trừng phạt của anh ấy đối với anh, nhớ kỹ, chuyện bất quá tam!” Thanh niên vung tay phải, một vệt ảo ảnh màu đen bắn nhanh về phía Đào Trường Thanh, rơi vào lòng bàn tay anh.

Đào Trường Thanh cầm lệnh bài đen nhánh kia, hai mắt co rút lại, sắc mặt dữ tợn ngưng lại, cơ thể cứng đờ!

Mà người thanh niên chỉ liếc nhìn cục trưởng, cười khẩy đầy khinh thường, mở cửa xe ra, ngồi và Roll Royce, lập tức, động cơ Roll Royce khởi động, chạy đi nhanh như bay!

“Anh Đào... Người này quá kiêu ngạo... Lúc nãy tôi nên gọi người bắt lấy anh ta!” Cục trưởng nói.

“Không, ông bắt anh ta vậy chẳng khác nào tự tìm đường chết.” Đào Trường Thanh nắm chặt lệnh bài, ánh mắt bình tĩnh sâu thẳm lại phóng ra những tia sáng lạnh lùng.

Đúng lúc này, điện thoại trong túi quần Đào Trường Thanh rung lên điên cuồng.

Đào Trường Thanh nghe máy, đầu dây bên kia vang lên giọng nói đầy mệt mỏi tan vỡ: “Trường Thanh, Vân Hạo tư bản... tiêu rồi!”

“Cái gì?” Đào Trường Thanh kinh ngạc, tin dữ này làm hai mắt anh tràn đầy vẻ không dám tin!

“Tập đoàn thần bí từng chèn ép Vân Hạo tư bản lại ra tay một lần nữa, lần này còn tàn nhẫn gấp trăm ngàn lần so với lần trước... Tất cả công ty hợp tác với Vân Hạo tư bản đều mất liên lạc hết, đều nói họ thà phá sản cũng không muốn có chút liên quan gì đến Vân Hạo tư bản nữa... Những người anh em trong hội đồng quản trị của ba cũng rối rít bán cổ phần, nói bọn họ không muốn đắc tội với người khác...”

“Sao có thể...” Đào Trường Thanh cắn răng, anh không thể tin nổi, tất cả mọi chuyện lại biến triển nhanh như vậy!

Thiên đường và địa ngục, gần như chỉ trong chớp mắt!

“Thật sự, ba đã nhờ quan hệ điều tra về tập đoàn thần bí kia... Nó nằm dưới danh nghĩa của Quốc Tế Long Ngục... có liên quan đến người kia.”

Bóng người kia khàn khàn tuyệt vọng: “Từ đầu đến cuối, chỉ trong vòng mười phút, nổ lực phấn đấu cả đời của ba... đã không còn nữa!”

“Quốc Tế Long Ngục...” Mặt Đào Trường Thanh hoảng sợ, lập tức hóa đá: “Long...”

“Không ngờ thật sự là anh ta...” Đào Trường Thanh lẩm bẩm tự nói, miệng chua xót, anh sai rồi, sai rõ mười mươi!!!

“Trường Thanh, bây giờ chúng ta đã không còn gì nữa, chỉ dựa vào con.” Đào Trường Thanh cúp máy, trong ánh mắt thâm sâu phóng ra tia sáng đầy sát ý đáng sợ!

Anh muốn báo thù! Báo thù cho Vân Hạo tư bản.

Mà lúc này, Trần Xuân Độ đã về đến nhà, vui vẻ làm việc nhà.

Tô Hiểu Vân ngồi trên ghế sofa, đang đọc báo hăng say, khóe môi thỉnh thoảng lại cong lên, nụ cườ quyến rũ động lòng người.

“Thằng nhỏ(*).” Đột nhiên Tô Hiểu Vân khẽ gọi.

Thằng nhỏ(*):Đàn ông tiểu khí, tự tư, tính toán chi li, thưòng cãi vã hồi lâu trên đường phố, nhát gan, sợ vợ, thậm chí giặt cả đồ lót cho vợ, thưòng bị gọi là “thằng nhỏ”.

“Tôi không phải tên là thằng nhỏ.” Trần Xuân Độ trả lời.

“Tôi khá thích thằng nhỏ.” Tô Hiểu Vân mỉm cười, đưa tờ báo đang cầm cho Trần Xuân Độ: “Anh đọc tin này đi.”

Trần Xuân Độ cúi đầu, tin cuối cùng trong báo viết, Nhà họ Lê, nhà giàu có lâu đời nổi tiếng ở Yến kinh muốn đầu tư ở thành phố T, dời trung tâm chiến lược đến thành phố T.


“Tin này thế nào?” Trần Xuân Độ kinh ngạc.

“Yến Kinh cũng có một nhà giàu, cũng họ Lê, anh không thấy kỳ lạ sao?” Tô Hiểu Vân cười nói.

“Cô muốn nói cái gì?” Trần Xuân Độ hỏi.

“Lúc trước Tiểu Huyên từng nói với tôi, cô ấy cũng không phải là con gái một của nhà họ Lê, lúc trước Lê Duy Dương cũng chỉ là một nhánh nhỏ trong nhà họ Lê.” Tô Hiểu Vân nói.

“Ý của cô là, thật ra Lê Duy Dương đến từ Yến Kinh?” Trần Xuân Độ nhíu mày.

“Không rõ nữa, cho nên mới bảo anh đi hỏi, nếu thật sự có liên quan đến nhà họ Lê ở Yến Kinh, vậy thì Tiểu Huyên và Lê Duy Dương đều gặp phiền phức.” Tô Hiểu Vân dừng một chút: “Tôi có cảm giác, vị khách đến từ Yến Kinh này cũng không có ý tốt.”

“Tôi hỏi không hay lắm đâu, cô là bạn thân của Kim Huyên, cô chắc chắn có thể hỏi được.” Trần Xuân Độ lạnh nhạt nói.

“Úi, bảo tôi đi hỏi, tôi có chỗ tốt gì không?” Tô Hiểu Vân cười quyến rũ, cơ thể mềm mại dán sát vào tay Trần Xuân Độ, hai ngọn núi cao ngất trong lúc lơ đãng thoáng cọ qua cánh tay Trần Xuân Độ, làm trong lòng Trần Xuân Độ rung động mạnh.

Loại phụ nữ như Tô Hiểu Vân là quyết rũ lẳng lơ nhất, là loại người không ai có thể từ chối được.

Đặc biệt là người giống Trần Xuân Độ, vì Lê Kim Huyên mà suốt mấy tháng chưa đụng qua người phụ nữ nào, so với việc phong lưu ở nước ngoài, Trần Xuân Độ ở thành phố T có thể nói là ngoan ngoãn, sợ bị nữ thần của anh bắt được điểm yếu.

“Cô muốn chỗ tốt gì?” Trần Xuân Độ cười nhạt, ánh mắt vẫn bình tĩnh như cũ, không hề dao động chút nào.

“Nợ tôi một lần, sau này chờ đến khi tôi cần sẽ tới tìm anh.” Tô Hiểu Vân nói.

“Được.” Trần Xuân Độ đồng ý ngay.

Chiều tà, Maybach từ từ dừng lại trước cửa biệt thự, một bóng người vô cùng xinh đẹp mang giày cao gót từ từ bước vào trong biệt thự.

“Tổng giám đốc Lê, làm việc suốt một ngày chắc mệt mỏi lắm, uống miếng trà thả lỏng.” Trần Xuân Độ lấy lòng rót một tách trà.

Lê Kim Huyên ngồi xuống ghế sofa, đôi chân dài quyến rũ vắt lên nhau, gương mặt xinh đẹp vô cùng lạnh lùng, rõ ràng là có tâm sự gì đó.

“Tiểu Huyên, sao vậy?” Tô Hiểu Vân từ lầu hai từ từ bước xuống, ngồi xuống cạnh Lê Kim Huyên.

“Đào Trường Thanh được thả ra rồi.” Lê Kim Huyên cắn chặt răng, mắt lạnh băng đầy lửa giận.