Dịch: Tiểu Băng

Khi ánh mặt trời từ từ dâng lên.

Vạn vật sống lại.

Trong Vân Vụ Sơn Mạch, Vương Vũ đạo nhân và Trần Hoa đạo nhân lưu luyến cáo biệt Tô Trường Ngự và Thái Hoa đạo nhân.

Hai bên chia tay nhau đã được một canh giờ.

Rốt cuộc, có đệ tử không nhịn được lên tiếng.

"Hai vị trưởng lão, Tô tiền bối kia... quả thật là thống lĩnh Giám sát sứ Tấn quốc?"

Một đệ tử lên tiếng, hắn thật sự chỉ là hiếu kỳ, không nhịn được nên hỏi mà thôi.

Tiếng Vương Vũ đạo nhân đáp lại ngay tức khắc.

"Đương nhiên."

Tô Trường Ngự đi rồi, hình tượng thè lưỡi chó liếm của ông ta cũng biến đổi chỉ trong nháy mắt, lại trở nên cực kì uy nghiêm, cao ngạo lạnh lùng với đám đệ tử.

"Có khi..."

Đệ tử kia vừa há miệng định hỏi tiếp, thì Vương Vũ đạo nhân đã chặn ngang.

"Ta biết ngươi muốn hỏi cái gì, có phải ngươi rất ngạc nhiên, tu vi của Giám sát sứ nhìn rất bình thường đúng không? Có lẽ chỉ là Luyện Khí tầng ba bốn mà thôi, đúng không?"

Vương Vũ đạo nhân lôi thẳng thắc mắc trong lòng người kia ra ngoài.

Không chỉ người đệ tử kia nghi ngờ, thật ra rất nhiều đệ tử đều rất ngạc nhiên, tu vi của bọn họ đều là Luyện Khí tầng tám, Luyện Khí Tầng chín, thậm chí còn có cả tu sĩ Luyện Khí Đại viên mãn, nên đương nhiên liếc một cái là nhìn ra cảnh giới tu vi của Tô Trường Ngự và Thái Hoa đạo nhân.

Thật ra, ngay cả Trần Hoa đạo nhân cũng thấy tò mò, nhưng sau khi thấy Vương Vũ đạo nhân nịnh nọt ghê quá, ông ta không dám làm bậy, đành chạy nịnh nọt theo.

"Dạ phải."

Đệ tử kia gật đầu. Hắn quả thật tò mò, lúc trước hai người Tô Trường Ngự còn ở đây, bọn họ không tiện thắc mắc, nhưng bây giờ người ta đi rồi, không thể không nói ra nghi ngờ trong lòng.

Vương Vũ đạo nhân cười khẩy.

"Ha!"

"Ha!"

"Ha!"

Ông ta cười khẩy ba tiếng, giọng vừa mỉa mai, vừa lạnh lùng, vừa thất vọng.

Tiếng cười khẩy của ông ta làm mọi người đều cảm thấy áp lực, không ai dám nói gì thêm.

"Đúng là ngu xuẩn."

Vương Vũ đạo nhân lên tiếng, vang rền như sấm, làm mọi người kinh hãi.

Sau một khắc, Vương Vũ tiếp tục nói.

"Ngay cả một bài kiểm tra đơn giản như vậy mà cũng nhìn không ra? Thống lĩnh Giám sát sứ Tấn quốc, chính là cường giả kiếm đạo đệ nhất Tấn quốc, thực lực thật sự e đã đạt tới Kim Đan viên mãn, thậm chí có thể đã ngưng tụ Nguyên Anh. Với đẳng cấp như vậy, muốn ngụy trang thành một tu sĩ Luyện Khí còn không đơn giản à?"

Nói xong mấy câu này, khí chất của Vương Vũ đột ngột biến đổi, trở nên cực kì nhỏ yếu.

"Các ngươi nhìn xem, bây giờ ta là cảnh giới gì?"

Vương Vũ mở miệng, chúng đệ tử đều nhao nhao nhìn ông ta, sau đó ai nấy im phăng phắc.

Bởi vì Vương Vũ đã nén cảnh giới của mình xuống Luyện Khí tầng năm, không hề có một chút xíu khí thế nào của tu sĩ Trúc Cơ.

"Tu sĩ cường đại, có thể áp chế cảnh giới của mình. Chức trách của một Giám sát sứ, là thay quốc quân Tấn quốc giám sát các tông môn và quan viên của Tấn quốc, cho nên hành tung của bọn họ là chuyện vô cùng quan trọng."

"Họ không thể để mình bị bại lộ thân phận, vì nếu để lộ thân phận, thì vị trí Giám sát sứ của bọn họ cũng đi đời. Nếu đổi lại thành các ngươi, không muốn để cho người khác phát hiện ra mình, các ngươi sẽ làm như thế nào?"

"Tô tiền bối là người thông minh, hơn nữa là người thông minh tuyệt đỉnh. Chẳng những hắn áp chế cảnh giới xuống Luyện Khí Cảnh, mà còn sắm vai làm đệ tử cho thuộc hạ của mình. Thậm chí vì để sự ngụy tạo càng thêm giống thực, ta nghi ngờ Tô tiền bối còn sáng tạo ra một cái tông môn hạng bét nữa kìa."

"Chính là để che dấu tai mắt người mà thôi. Cho nên, tất cả các ngươi nghe lời ta, có đôi khi tai nghe là giả, mắt thấy cũng chưa phải thật. Rất nhiều việc cần mình phải có sự phán đoán, nhạy cảm phát hiện ra. Giống như sau khi Phan Lệnh đốn ngộ kiếm thế, đột nhiên xuất hiện một tiếng sét."

"Tất cả các ngươi đều bị hù tới mặt mày trắng bệch, các ngươi có biết phản ứng của Tô tiền bối lúc đó là thế nào không?"

Mỗi chữ mỗi câu của Vương Vũ đều vô cùng rõ ràng, rành mạch.

Ai nấy tò mò, Tô Trường Ngự lúc đó đã phản ứng gì.

"Tỉnh táo!"

"Cực kì tỉnh táo!"

"Tất cả mọi người lúc đó đều bị giật mình, cả Trần trưởng lão cũng vậy, thậm chí ngay cả ta cũng không khác. Nhưng Tô tiền bối lúc đó, thậm chí chẳng buồn chớp mắt lấy một cái, ánh mắt của hắn bình tĩnh vô cùng, tâm cảnh như vậy, một tu sĩ Luyện Khí có thể có được sao?"

"Các ngươi có thể hỏi thử Trần trưởng lão đi, ta nói có sai không?"

Vương Vũ Đạo nhân thao thao bất tuyệt một hồi, khiến chúng đệ tử sững hết cả ra.

Ngay cả Trần Hoa đạo nhân cũng hơi sửng sốt.

Thật ra thì… ông ta cũng… có hơi nghi ngờ.

Nhưng bây giờ nghe Vương Vũ đạo nhân nói như vậy, ông ta sao còn dám nói ra suy nghĩ thật sự trong lòng mình!

Chủ yếu là Vương Vũ đạo nhân nói có lý quá, cơ bản là ngươi chả tìm ra được một kẽ hở nào cả.

Nghĩ vậy, Trần Hoa đạo nhân thần sắc nghiêm túc gật đầu.

"Đúng vậy, ta nhất trí với ý kiến của Vương Vũ trưởng lão. Các ngươi còn quá trẻ người, non nớt."

Trần Hoa đạo nhân nói với giọng điệu chính nghĩa.

Vương Vũ đạo nhân nhìn người đệ tử ban nãy, vẻ hơi giận dữ.

"Cuộc đời tu sĩ chúng ta, theo lý là phải chăm chỉ cần cù, nỗ lực tiến tới, chứ không phải đi chất vấn người khác. Đừng có làm ếch ngồi đáy giếng, lại càng không được để mình trì trệ, không có tinh thần phát triển. Các ngươi có thể chất vấn, nhưng phải có căn cứ, chứng cứ hẳn hòi, với chứng cứ rất lỏng lẻo hời hợt như vậy, ngươi cảm thấy là chứng cứ được sao?"

"Ta biết, ngươi còn muốn nói là có một người trong họ còn bị thương! Nếu họ thật sự là cường giả, sao có thể bị thương được đúng không?"

"Bây giờ ta nói cho ngươi biết, đều là đang diễn cho các ngươi xem mà thôi."

"Loại thủ đoạn này, chỉ cần là người có chút năng lực, là đều có thể nhìn ra được. Chỉ một viên thuốc chữa thương, mà có thể trị hết thương thế ngay tại chỗ hay sao? Đó mà gọi là thương thế à? Đó chỉ là diễn cho các ngươi xem mà thôi!"

"Thật sự là ngu xuẩn."

Vương Vũ đạo nhân càng nói càng kích động, càng nói càng thấy giận, cuối cùng, nói thêm một câu.

"Nếu các ngươi cứ giữ tâm tính như thế này, có một ngày gặp phải đám đệ tử Ma giáo vô cùng xảo trá kia, lúc ấy các ngươi sẽ biết, cái gì gọi là mắt thấy là giả!"

Vương Vũ đạo nhân nói với giọng tiếc rèn sắt không thành thép.

"Là đệ tử lỗ mãng, mong trưởng lão thứ tội."

Người đệ tử kia đã hoàn toàn tin phục, không dám thắc mắc gì nữa, vội vã lùi ra sau.

"Ta tin hắn là thống lĩnh Giám sát sứ, nếu không, làm sao có chuyện chỉ bằng một câu, lại có thể làm cho Phan sư huynh lĩnh ngộ ra Hạ Lôi kiếm thế. Ngoài cường giả kiếm đạo đệ nhất Tấn quốc, còn có ai có thể làm được chuyện như vậy!"

"Đúng thế, một cọng cỏ chém cả mặt trời mặt trăng lẫn ngôi sao, nói khí phách như thế, một tu sĩ Luyện Khí làm sao có thể nói ra được!"

"Đúng đúng đúng, đó nhất định là thống lĩnh Giám sát sứ."

Đám đệ tử xôn xao, nhanh chóng bày tỏ ý kiến của mình. Một số đệ tử vốn trong lòng cũng có chút nghi hoặc sau khi nghe xong bài giảng của Vương Vũ đạo nhân thì không còn ai dám thắc mắc gì nữa, hơn nữa Vương Vũ đạo nhân nói cũng có lý.

Không, không phải là nói có lý, mà là rất có lý.

Tô Trường Ngự trông kiểu gì cũng giống một cao nhân tuyệt thế.

Hơn nữa ánh mắt hắn vô cùng bình tĩnh, dù có xảy ra chuyện gì cũng không làm hắn kinh sợ được.

Chỉ một câu đã khiến cho người ta đốn ngộ.

Tất cả những điều ấy gộp lại, đã đủ cho thấy Tô Trường Ngự là tuyệt thế cao nhân.

Như này mà còn không phải tuyệt thế cao nhân, thì còn ai có thể?

Đã rõ ràng như vậy, mà còn cứ thắc mắc, chả phải cố cưỡng ép thành sai sao?

Bên ngoài Vân Vụ Sơn Mạch.

Tô Trường Ngự và Thái Hoa đạo nhân đều thấy khó hiểu.

Hai người vừa đi vừa thảo luận, rốt cuộc vì sao Tứ Lôi Kiếm Tông lại đối xử với hai người mình tốt như vậy.

Nhưng bàn suốt một đường vẫn không đưa ra được kết luận nào hợp lý.

Cuối cùng hai người không bàn về vấn đề này nữa.

Bởi vì dù có như thế nào, thì hai người cũng đã ra khỏi Vân Vụ Sơn Mạch, ngoài việc Tô Trường Ngự bị giảm thọ mười năm, thì không còn vấn đề gì lớn nữa. Chương dịch sớm nhất tại bachngocsach. com

Còn mang về được linh tinh thạch và một lọ Bạch Lộ Linh Đan.

Đúng là lời to.

Thanh Vân Đạo Tông.

Hứa Lạc Trần cười tủm tỉm, đi xuống sườn núi.