Ngu Hoài Phong chẳng cam lòng tẹo nào.

Thậm chí còn ủy khuất muốn ch3t.

Nếu Minh Trăn không thích Kỳ Sùng như thế thì dù Kỳ Sùng có ngang ngạnh thế nào, Ngu Hoài Phong cũng đều sẽ mang người đi.

Nhưng hắn không muốn khiến Minh Trăn thương tâm, khổ sở.

Nhìn thấy chóp mũi tiểu cô nương ửng hồng, đôi mắt đỏ lên, Ngu Hoài Phong cũng đau lòng, hắn giơ tay lau nước mắt cho Minh Trăn: “A Trăn, đừng khóc.”

Dù cho bây giờ Ngu Hoài Phong không muốn tín nhiệm Kỳ Sùng nhưng bây giờ không thể không dỗ dành A Trăn, tốt nhất là Kỳ Sùng đừng phụ nàng, nếu phụ nàng, bất luận thế nào tương lai Ngu Hoài Phong đều phải mang người đi.

Minh Trăn khẽ gật đầu nhưng nước mắt không kìm được cứ rơi xuống.

Ngu Hoài Phong nâng tay ôm lấy bả vai A Trăn: “A Trăn, nếu chịu uỷ khuất, nhất định phải nói ra chứ không được chịu đựng nhé.”

Minh Trăn gật đầu: “A Trăn biết ạ.”

Ngu Hoài Phong nói: “Trong khoảng thời gian này ca ca sẽ không ở kinh thành, ngày khác có cơ hội sẽ quay lại mang muội về nước Li gặp mặt thúc phụ và Vương phi nhé.”

Minh Trăn gật gật đầu.

Ngu Hoài Phong xoa xoa đầu Minh Trăn, nhìn nàng nói: “Tốt lắm, A Trăn đừng khóc nữa.”

Chờ đến lúc trở lại phòng, đôi mắt Minh Trăn vẫn còn hồng hồng, nhìn thấy người nam nhân trước mặt vẫn luôn trầm ổn mà cường đại. Cằm lại bị nâng lên, Kỳ Sùng chỉ xoa nhẹ hai má Minh Trăn.

Minh Trăn chôn mặt trong lòng Kỳ Sùng, ngón tay nắm chặt y phục hắn, lại rầu rĩ khóc lên.

Mắt Kỳ Sùng dần tối đi, càng u ám và lạnh lẽo.



Gần đây, tình hình của hoàng đế không tốt, thấy Tần vương cũng đủ lông đủ cánh, ông ta cũng vô lực rồi, thuộc hạ dưới tay hay các đại thần đều sợ Tần vương, có một số việc cũng không dám bẩm tấu.

Trong khoảng thời gian này Kỳ Sùng ngày càng tàn bạo, Lý Phúc cũng không biết là ai dám chọc đến hắn, để hắn đại khai sát giới, trong thời gian ngắn cũng đã giết rất nhiều quan viên.

Những quan viên này đương nhiên đều là cùng một phe với Sở hoàng hậu.

Bởi vì hắn nắm toàn binh, bây giờ hoàng đế cũng không dám chỉ trích dù nửa phần, trên triều xem Kỳ Sùng như là một người nắm quyền, tất cả đều thấy thấp thỏm lo âu.

Tuy Lý Phúc không biết vì sao gần đây điện hạ lại thô bạo như thế nhưng có một số việc, y cũng không dám mở miệng hỏi.

Hôm nay Lý Phúc và Kỳ Sùng từ ngự thư phòng ra thì gặp phải một người nữ tử mặc y phục xinh đẹp, quý giá, Lý Phúc vẫn nhớ rõ người này là một trong những vị công chúa của Tây Hạ, có khả năng bị hiến đến triều Lăng, cũng có thể nhìn ra, đối phương ở Tây Hạ thật sự cũng không được yêu thương gì.

So với Gia Hàn và triều Lăng thì Tây Hạ không có mạnh mẽ gì, thậm chí còn có thể nói là thô bạo, lạc hậu. Chỉ dâng hai nàng công chúa lên mà có thể đổi lấy sự giúp đỡ của Tần vương triều Lăng, đối phương cầu mà không được.

Chỉ có hai nàng mới biết, thật ra các nàng không phải là công chúa gì, mà là hậu phi đẹp nhất của Tây Hạ, do Hạ vương chọn để đưa đến.

Làm sao có thể có nhiều công chúa xinh đẹp như thế chứ?

Công chúa Tây Hạ đều có nhan sắc bình thường, không phù hợp với thẩm mỹ triều Lăng, cho dù hiến lên chỉ sợ cũng không được người ta coi trọng cho nên Hạ vương mới để hai nàng đến đây.

Bây giờ Kỳ Sùng cũng không đưa mắt nhìn, bây giờ hắn còn có chuyện khác cần xử lý.

Công chúa Tây Hạ do dự một chút, nhẹ giọng gọi: “Tần vương điện hạ.”

Lúc này, Kỳ Sùng mới lạnh lùng liếc mắt nhìn nàng ta một cái.

Công chúa Tây Hạ vẫn luôn cúi đầu, nàng ta nói tiếng Trung không lưu loát, hơi quái dị nhưng giọng nói rất dễ nghe: “Thiếp làm việc cho điện hạ là để tạ ơn ân tình của điện hạ với Hạ quốc, đương nhiên cam tâm tình nguyện, Hạ quốc nhận sự chăm sóc của điện hạ, thiếp vô cùng cảm động và nhớ nhung…”

Kỳ Sùng không có thời gian lãng phí ở nơi này: “Nói thẳng ý đồ của ngươi đi.”

Công chúa Tây Hạ nói: “Thiếp thân chỉ cầu ngày sau khi điện hạ công thành danh toại, có thể tha cho hai chúng ta một mạng.”

Kỳ Sùng lạnh lùng nói: “Thế phải xem hai ngươi làm việc như thế nào.”

Công chúa Tây Hạ kinh ngạc nâng mắt, thật ra nàng ta cũng không ngờ, đối phương lại không theo lẽ thường như thế.

Trước kia, nàng ta cũng nghe thanh danh của Tần vương rồi. Nhưng mà, đối phương có hung ác thế nào thì cũng là một nam nhân, từ xưa anh hùng cũng khó qua ải mỹ nhân, đối phương thật sự không thương tiếc một chút nào sao?

Nhưng mạng của mọi người đều trong tay của Tần vương.

Công chúa Tây Hạ cũng biết, đối phương cũng không phải không thể soán ngôi hoàng đế mà là muốn danh chính ngôn thuận có được ngôi hoàng đế thôi.

Từ trước đến nay, những người âm mưu soán ngôi soán vị, có người nào lại không bị người khác đâm sau lưng chứ, nói là ngôi vị hoàng đế này bất chính chứ?

Dựa vào hay không dựa vào bản thân cũng không sao cả, thật ra chỉ có một mục đích, đó là nhờ hai nàng Hạ quốc để giao hảo với Tần vương. Tần vương muốn giết hoàng đế, thái giám cung nữ bên cạnh hoàng đế đều có thể ra tay, chỉ là nếu để cho sủng phi thì người khác sẽ khó mà hoài nghi.

Kỳ Sùng cho Hạ quốc thứ quan trọng nhưng chỉ xem Hạ quốc như một con cờ… có cũng được mà không có cũng mất mát gì. Nàng ta cũng không nên tự ảo tưởng quá.

Trước mặt là một nam nhân khôi ngô, tôn quý, dáng người thon dài, cao ngất khiến người khác khi nhìn thấy sẽ mặt đỏ tim đập. Phong thái ung dung, đẹp đẽ làm người ta không thể xem nhẹ, so sánh với các hán tử ở thảo nguyên Tây Hạ thì bản lĩnh và phong thái của Kỳ Sùng rực rỡ như ánh mặt trời khiến cho người ta gặp là không thể quên.

Chờ khi công chúa Tây Hạ rời đi, Lý Phúc mới nói: “Thật là lớn mật, lại có thể ở đây cò kè mặc cả, nàng ta không biết hiểu đây là Tây Hạ nhờ cậy để giao thương với triều Lăng sao? Đắc tội với ngài cả Tây Hạ chỉ có loạn. Không muốn thành quân cờ thì trước kia cũng đừng có đồng ý lời Hạ vương đến đây.”

Kỳ Sùng không nói gì, Lý Phúc lại nói: “Chu tướng quân còn chờ ngài, chúng ta nhanh chóng rời cung đi.”

Công chúa Tây Hạ vẫn mang hộp thức ăn vào ngự thư phòng như cũ, gần đây hoàng đế vô cùng đau đầu, mới vừa rồi còn bị Kỳ Sùng dọa sợ, bây giờ sắc mặt xanh xao, cả người bất ổn.

Nhìn thấy công chúa dịu dàng chăm sóc tiến vào, vẻ mặt ông ta mới miễn cưỡng khôi phục lại.

Công chúa Tây Hạ cười nói: “Nô tì lại hầm canh gà cho ngài.”

Trong khoảng thời gian ngắn này, thân thể của hoàng đế đều bị hai nàng ta lấy mất hết. Công chúa Tây Hạ tuổi trẻ, người mà nàng hầu hạ là Hạ vương cường tráng, cho nên khi ở với tên hoàng đế này thì cảm thấy không đủ.

Hoàng đế túng d.ục quá độ, bây giờ mỗi lần làm đều chưa đến mười phút, cả người mềm nhũn giống như con giun, nàng ta cũng cảm thấy ghê tởm.

Lần này sau khi kết thúc, công chúa Tây Hạ nói: “Lâu rồi bệ hạ chưa tới thăm Sở tỷ tỷ đó, hay là tối nay đến thăm tỷ ấy một chút nhé nếu không người ngoài sẽ nói tỷ muội ta độc chiếm bệ hạ.”

Hoàng đế vuốt v3 mặt công chúa: “Công chúa thật sự quá hiền lành. Nhưng mà trong khoảng thời gian này Kỳ Sùng làm trẫm kinh hồn bạt vía, trẫm đang nghĩ nên làm sao để trấn an hắn.”

Công chúa Tây Hạ hỏi: “Bệ hạ muốn thế nào?”

Ông ta thì có thể thế nào?

Đương nhiên là tính mạng ông ta quan trọng hơn. Nhưng bất công với Kỳ Tu và Kỳ Diên thì ông ta cảm thấy không nỡ, dù sao hai đứa con này cũng có tài, bây giờ hoàng đế chả biết nên làm gì.

Ông ta cười khổ: “Trẫm là hoàng đế, nhưng thật uất ức.”

Ngay từ đầu khi nắm quyền kế vị, sao lại sinh ra đứa con lòng lang dạ sói như Kỳ Sùng chứ? Năm đó hoàng đế đăng cơ không dễ, không chỉ dựa vào các gia tộc trợ giúp mà còn thừa dịp tiên đế tuổi già lẩm cẩm, các huynh đệ cũng không mạnh mẽ nên mới nắm được vị trí này.

Hoàng đế đang ở còn tuổi xuân, lại bị con cái bức ch3t.

Suy nghĩ một chút, hoàng đế nói: “Gần đây hắn giết mấy nghìn người, đều là người từng đắc tội với gia tộc hắn, lúc này quan trọng nhất là trấn an cũng nên phong hắn làm thái tử rồi.”

Vị trí thái tử này, thật ra trong khoảnh khắc Kỳ Sùng sinh ra, vốn là của hắn rồi. Từ xưa, triều Lăng lập luôn đứa con của Hoàng hậu làm thái tử, con trai trưởng ch3t non mới có thể để mắt đến các hoàng tử khác.

Ngôi vị thái tử của Kỳ Sùng đến muộn hai mươi năm.

Sau khi thánh chỉ được ban xuống, lúc chạng vạng tối, hoàng đế đến chỗ của hai tỷ muội Sở thị.

Thái giám tới phủ Tần vương, lúc đọc thánh chỉ, vốn dĩ Tần vương nên quỳ xuống nhưng mà tên thái giám cũng không dám để Kỳ Sùng quỳ xuống.

Mắt thấy Kỳ Sùng tiến lên, thái giám tóc trắng, mập mạp nói: “Điện hạ, ngài ngồi là được rồi, ngồi là được rồi, nô tài đọc thánh chỉ cho ngài.”

Kỳ Sùng nâng mắt phượng lên, lạnh lùng liếc ông ta một cái.

Thái giám không dám đối mắt với Kỳ Sùng, chỉ cảm thấy kinh hồn bạt vía, lần đầu mất quy củ: “Nô tài quỳ xuống đọc cho ngài nghe.”

Triều Lăng lập quốc được mấy trăm năm, đây là lần đầu tiên để cho người ta quỳ đọc thánh chỉ.

Bây giờ, hoàng đế chỉ còn trên danh nghĩa, mặc dù Kỳ Sùng không ngồi trên vị trí hoàng đế nhưng lại khiến người nghe tên khiếp sợ.

“Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết: Từ xưa, Đế vương khai thiên lập đỉnh, phải lập nên ngôi vị, Tần vương Kỳ Sùng, thành thật lễ nghi, trong lòng chứa thiên hạ, theo như ý trời, lập vị Hoàng thái tử, phủ Quân Giam quốc, làm công việc vặt…”

Chờ sau khi đọc xong, đầu thái giám cũng đổ một tầng mồ hôi, ông ta lau đi nói: “Thái tử điện hạ.”

Kỳ Sùng lạnh lùng cong môi: “Còn chưa làm lễ sắc phong, chiếu thư cũng chưa đọc trước nhiều người, lễ chưa có nên vẫn là Tần vương như cũ.”

Thái giám nào dám.

Nếu người này thật sự để ý lễ nghi thì làm sao để ông ta quỳ mà đọc thánh chỉ chứ?

Thái giám cười nói: “Điện hạ được lập ngôi Thái tử, là số trời đã định, tứ hải đều phải quỳ phục dưới chân ngài, hai ngày sau sẽ chuẩn bị lễ nghi ạ.”

Lý Phúc thưởng chút bạc cho phu xe và kẻ đi theo nhưng không một ai dám nhận.

Sau khi đám người đi khỏi, Lý Phúc mừng rỡ: “Chúc mừng điện hạ, chúc mừng điện hạ, bây giờ điện hạ thành thái tử, lại càng danh chính ngôn thuận.”

Nhưng Kỳ Sùng lại không thấy sung sướng gì. Bởi vì vị trí này vốn dĩ là của hắn, bây giờ quay về quỹ đạo thôi.

Đột nhiên Lý Phúc lại nổi lên ý nghĩ: “Nếu hoàng hậu của nhà Vũ Văn nhìn thấy ngài bây giờ, chắc sẽ mừng như điên.”

Khi Nguyên hậu còn trên đời, thấy Kỳ Sùng vẫn chưa được phong thái tử, bản thân mình cũng không có được thánh tâm nên mỗi ngày đều trôi qua trong hậm hực, sợ hoàng đế sẽ phế truất mình, lại sợ ông ta sẽ gi3t ch3t con mình rồi đưa con Sở thị lên ngôi.

Thánh chỉ mới vừa hạ, trong cung rất nhanh đã truyền một tin tức lớn.

Hoàng đế đi đến cung Sở phi, tuổi trẻ dung mạo Sở phi rất đẹp, hai người rất nhanh đã nổi lên tình nồng ý đậm. Kết quả không biết làm sao, đi trên đường, hoàng đế lại hôn mê.

Sở phi bị dọa sợ.

Đối với người ngoài, chuyện này là lời gièm pha, cũng không thể nói với người bên ngoài, sao đột nhiên hoàng đế ngã xuống trên giường của bà ta được? Nhưng bà ta lại không dám lừa gạt, còn muốn mời thái y.

Vài đại thần quan trọng và vài vị Hoàng tử đều vào cung, Kỳ Sùng cũng nhanh chóng thay y phục tiến cung.

Ban đêm trời lạnh, thời tiết lại âm trầm, trong gió còn có tuyết.

Mùa đông năm nay tuyết rơi vô cùng nhiều.

Lý Phúc theo sau Kỳ Sùng: “Hoa mai trong vườn ở suối nước nóng chắc nở hết rồi.” 

- -----oOo------