Đột nhiên Ngu Hoài Phong nhớ đến Kỳ Sùng, hắn lại hỏi một câu: “A Trăn có quen Kỳ Sùng không?”

Minh Nghĩa Hùng cười khổ một tiếng: “Trước kia chưa từng. Nhưng mà Tần vương vừa đến phủ vô tình thấy A Trăn nên muốn đưa A Trăn trở về, thậm chí cưỡng ép ta, ta từ chối rồi.”

Từ chối Tần vương đúng là chuyện vô cùng lớn mật.

Ngu Hoài Phong cũng hiểu rõ thái độ làm người của Kỳ Sùng vô cùng tàn khốc, do dự một chút, Ngu Hoài Phong nói: “Tiểu muội ta liên lụy đến đại nhân rồi.”

Nói tới chuyện liên lụy hay không liên lụy gì chứ? Diện mạo của Minh Trăn rất đẹp, có sai thì chính là quá đẹp và do ai đó muốn cướp đoạt người mới đúng.

Ngu Hoài Phong nói: “Nếu Tần vương làm chuyện bất lợi với phủ An Quốc công, ta sẽ tận lực ngăn cản.”

Về phần Minh Trăn…

Ngu Hoài Phong biết không được nhiều tin tức, không biết Minh Trăn và Kỳ Sùng tiếp xúc với nhau có nhiều không.

Nhưng theo như những gì hắn biết về Kỳ Sùng, Kỳ Sùng không phải người gặp sắc sẽ nảy sinh lòng tham. Đột nhiên nhắc An Quốc công đưa Minh Trăn cho hắn, vậy thì nhất định sẽ có lý do.

Ánh mắt người này cũng thật tốt, muốn cái gì không muốn, lại hết lần này đến lần khác thích con gái nhà này, cũng khó trách bị từ chối.

Kỳ Sùng tốt cũng thế, không tốt cũng thế, Ngu Hoài Phong không bao giờ chấp nhận giao Minh Trăn cho hắn.

Thứ nhất, hắn không muốn gả muội muội mình cho người của nước khác, thậm chí đó là vương tướng nước Li hắn cũng không bằng lòng, muội muội phải ở dưới mí mắt của hắn, nếu tên kia dám khi dễ muội muội thì hắn sẽ lập tức mang người về.

Thứ hai, tương lai của Kỳ Sùng thắng làm vua thua sẽ làm giặc, không đoán trước được, cho dù có lên làm hoàng đế thì nhà họ Kỳ cũng nổi tiếng phong lưu, hoàng đế triều Lăng bây giờ cũng có tam cung lục viện, Ngu Hoài Phong chỉ cần nghĩ đến muội muội của mình còn có những cung phi khác, chờ người khác đến sủng ái thì cảm thấy vô cùng ghê tởm.

Huống hồ tính tình Kỳ Sùng đa nghi, không chịu tin tưởng ai hết, đa số sẽ giữ gìn vài phần xa lạ, nếu Minh Trăn đi theo một kẻ không nóng không lạnh như thế, ngày ngày đêm đêm bị nghi ngờ thì Ngu Hoài Phong tức ch3t mất.

Sau khi trao đổi tâm ý với An Quốc công, Ngu Hoài Phong cũng buông lỏng một chút.

Chỉ còn lại Kỳ Sùng.

Lúc này chỉ không biết trong đầu Kỳ Sùng đang tính toán gì, là dựa vào Minh Trăn để giữ chân phủ An Quốc công hay là vì mê luyến sắc đẹp của Minh Trăn.

Hắn tạm thời rời khỏi phủ An Quốc công.

Đến khi về chỗ ở, Ngu Hoài Phong đi tới đi lui trong phòng, cau mày rồi lại đi tới đi lui, mày dần giãn ra.

Phù Thanh Hạo nhìn chóng cả mặt: “Vương gia, ngài sao vậy?”

Ngu Hoài Phong nói: “Bổn vương thật sự rất lo lắng, A Trăn sẽ từ chối đến gần bổn vương, lần này đến kinh thành, đều mang những thứ tốt nhất đến, đi mau lấy cho bổn vương nhìn xem.”

Phù Thanh Hạo: “…”



Ngày hôm sau, Minh Trăn còn chưa rời giường đã có tiểu nha hoàn đến gõ cửa.

Thiên Cầm đến mở cửa, thấy một tiểu nha đầu búi tóc đôi thì thở phào, thấy người ta mang đến một lồng thức ăn: “Thiên Cầm tỷ tỷ, đây là điểm tâm do lão gia đưa cho tiểu thư, bây giờ còn nóng, tiểu thư hãy ăn nhanh đi.”

Thiên Cầm cảm thấy kỳ quái: “Sao lão gia còn có tâm tư này chứ? Các tiểu thư đều có sao?”

Tiểu nha đầu nói: “Chỉ cho Cửu tiểu thư.”

Thiên Cầm cảm thấy không đúng nhưng vẫn nhận lấy. Chờ nàng ấy đi vào thì Tân Dạ và nàng ấy đều nhìn thử. Liếc mắt một cái có thể nhìn ra được đây là đồ ăn của tiệm cơm hàng đầu trong kinh thành, mỗi ngày người xếp hàng mua vô cùng nhiều, không biết sao người thô kệch như An Quốc công lại biết được cách mang cặp lồng này đến cho Minh Trăn.

Tân Dạ nói: “Cô nương chịu thiệt nhiều như thế chưa từng nếm qua trái ngọt gì, nàng thấy chắc rất vui mừng.”

Cơ thể Minh Trăn rất yếu, có rất nhiều đồ tiêu hóa không được, hai nàng ấy cũng không dám đưa Minh Trăn ăn.

Vừa mới tỉnh lại, Minh Trăn nhìn thấy lê hầm cách thủy nóng hổi, ánh mắt sáng lên: “Sao phòng bếp lại làm buổi sáng thế này vậy?”

Thịt lê trong suốt như tuyết trắng, nhìn thôi cũng khiến người khác nuốt nước miếng.

Tân Dạ cười nói: “Lão gia cho người ta mang đến.”

Minh Trăn dùng thìa múc một miếng, uống một ngụm nước, không biết đã thả bao nhiêu đường phèn lại có thể ngọt như thế, ngọt đến say lòng người.

Nàng vốn thích đồ ngọt, ánh mắt sáng lên: “Ngon quá.”

Tân Dạ thấy Minh Trăn vô cùng yêu thích thì nhắc: “Cô nương ăn mấy miếng là được rồi, chủ yếu là hương vị thôi.”

Mỗi ngày đều chăm sóc thân thể, vẫn là dùng bữa chính tốt hơn, cơm rau dưa là dưỡng thân thể tốt nhất.

Minh Trăn cũng thấy kỳ lạ: “Đang yên đang lành, vì sao phụ thân lại mang điểm tâm tới thế?”

Tân Dạ mang đồ ăn trong hộp đến lấy ra, bởi vì quá nhiều nên Minh Trăn ăn mấy thứ đã no rồi.

“Nô tỳ cũng chưa suy nghĩ ra.” Tân Dạ nói: “Có lẽ là do hai ngày nay thân thể cô nương không tốt lắm.”

Ngay lúc đầu đã cảm thấy kỳ lạ, Tân Dạ và Thiên Cầm cũng dùng kim thử độc trước nhưng cũng không có chuyện gì. Tuy có nghi ngờ nhưng vẫn để cho Minh Trăn biết.

Chờ đến cuối cùng xem trong lồng chứa cái gì, Tân Dạ nhìn phía dưới giống như có cái gì đấy, vội cầm đến, là một miếng ngọc hình lá cỏ Linh Lăng.

Minh Trăn nâng mắt: “Đây là gì thế?”

Đột nhiên Thiên Cầm nhớ đến Ngu Hoài Phong, vội vàng cướp từ tay Tân Dạ: “Không có gì.”

Minh Trăn không tin: “Ta muốn xem.”

Thiên Cầm đành phải đưa miếng ngọc đấy cho Minh Trăn.

Bởi vì trong lồng luôn để thức ăn nên trên miếng ngọc này vẫn còn giữ độ ấm, xúc cảm rất tốt.

Minh Trăn nhìn kỹ: “Là ai mang cái lồng này đến đây thế?”

Nàng cảm thấy miếng ngọc này rất đẹp nền muốn tìm một sợi dây đeo trên y phục.

Thiên Cầm bất đắc dĩ lắc đầu, nàng ấy biết điện hạ không thích Minh Trăn nhận đồ của người khác, miếng ngọc này vừa nhìn là biết của Ngu Hoài Phong rồi, chờ đến lúc Minh Trăn chơi chán, nàng ấy sẽ lén trộm giấu đi.

Không phải lúc nào Minh Trăn cũng ở trong phòng, ngay cả lúc trời lạnh hay lúc giữa trưa nàng cũng sẽ ra ngoài tản bộ một chút.

Chỗ gần Minh Trăn nhất  là chỗ của Ngô di nương, dưới gối Ngô di nương chỉ có mỗi Thất cô nương, tên là Minh Phương. Từ sáng sớm Minh Phương đã nhìn thấy một tiểu nha hoàn ở chỗ lão gia mang lồng đến chỗ của Minh Trăn. Chờ tiểu nha hoàn theo Minh Trăn đến đây, nàng ta mới cho nha hoàn tới hỏi vài câu, hỏi xong xuôi thì mặt nàng ta cũng đen thui.

Lúc ăn sáng, Minh Phương dùng đũa chọc chọc vào sủi cảo bí đao trong dĩa, buồn bực không vui nói: “Cũng là do một người phụ thân sinh ra, cũng là con thứ, người ta ăn ngon, sử dụng than từ sớm, trong phòng lúc nào cũng có lò sưởi ấm áp, còn có hai nha hoàn như hoa như ngọc, con thì sao? Chẳng có gì hết.”

Ngô di nương nghe Minh Phương nói thế thì biết ngay nàng ta đang nói ai: “Ta đã nói với phu nhân rồi, nàng ta dùng một nha hoàn là đủ rồi, cái đứa kêu Cầm Cầm kia trông không tệ nên phân đến cho con dùng. Nhưng người ta biết nịnh bợ người khác, lại còn là tỷ muội tình thâm với Minh Oái, phu nhân thương Minh Oái đương nhiên không để ý đến yêu cầu của ta.”

Minh Phương tức đến ng.ực phập phồng lên xuống.

Ngô di nương cười lạnh: “Con bất mãn cái gì? Con cảm thấy bất mãn thì tự đến ầm ĩ với phu nhân đi. Hoặc là thân thiết với Minh Oái một chút, bản thân không được việc còn ầm ĩ làm gì, lấy lòng không được Minh Oái thì xứng đáng chịu khổ.”

Dưới gối bà ta không có con cái, trong năm đầu cũng không có giống La thị, sau La thị sảy thai, bà ta cũng thế luôn. 

Còn đứa con gái này bề ngoài cực giống Minh Nghĩa Hùng, tính tình lại cực giống bà ta nên Ngô di nương nhìn thôi cũng thấy chán ghét.

Minh Phương cắn chặt răng nói: “Nhìn nàng ta như kẻ sắp ch3t, lại giống hệt như tiểu yêu tinh… Người mệnh tiện như thế lại được lắm đãi ngộ như vậy, nói không chừng nàng ta không sống được mấy mùa đông nữa đâu.”

Ngô di nương gõ đũa lên tay nàng ta: “Ít nói huyên thuyên đi.”

Chờ ăn sáng xong, Ngô di nương lại đến chỗ La thị xem náo nhiệt.

Minh Phương thì đợi đến giữa trưa mới ra ngoài. Ra ngoài không bao lâu đã thấy Minh Trăn và Minh Oái ghé vào nhau nói chuyện.

Trong lòng Minh Trăn ôm một con thỏ nhỏ lông như nhung, con thỏ nhỏ mà trắng, trước kia đã từng nghe Minh Trăn nói, miệng nó cắn cắn y phục Minh Trăn.

Tuy Minh Oái không thích lắm nhưng cũng đưa tay sờ: “Sau lại thích màu trắng thế? Cả người sạch sẽ, không có chút mùi lạ nào.”

Trước kia nàng ấy cảm thấy thỏ con khi trưởng thành đều rất hôi, còn con thỏ Minh Trăn nuôi lại không hề như thế, sau khi được inh Trăn ôm thì trên mình nó mang theo một mùi hương rất dễ ngửi.

Ánh mắt thỏ con màu hồng hồng nhìn chằm chằm Minh Oái, cũng không ngại người lạ chạm vào.

Minh Phương từ từ đi qua nơi này, dừng bước: “Lục tỷ, A Trăn.”

Minh Oái không thích chơi với Minh Phương, bình thường cũng biết được nhiều chuyện của Ngô di nương và Minh Phương nhưng mà hai bên vẫn là tỷ muội, nhìn thấy cũng sẽ chào hỏi.

Nàng ấy gật đầu.

Minh Phương cười nói: “Đây là thỏ con của A Trăn sao? Ta nhớ trước đây không lâu, tỷ còn giẫm ch3t một con thỏ trắng, A Trăn đã khóc rất lâu.”

Minh Trăn không còn nhớ chuyện này nữa.

Minh Oái nâng mắt lên: “Thì cũng là chuyện trước đây. Huống chi con thỏ đó do mẫu thân của Ngũ tỷ giẫm ch3t, Ngũ tỷ nói ta mới biết.”

Mặc dù e ngại Minh Oái nhưng tâm lý Minh Phương vẫn không thoải mái, vẫn mở miệng nói: “Ta chỉ nhớ năm đó tỷ rất chán ghét A Trăn, còn nói cả đời này A Trăn ở thôn quê mới tốt cho nên mới cho rằng là tỷ làm.”

Minh Oái ôm cánh tay nói: “Đúng, là ta nói. Bây giờ ngươi nhắc lại chuyện xưa, nói lại chuyện không liên quan thì có ý gì?”

Minh Phương thấy Minh Trăn vẫn ngồi ôm thỏ không phản ứng, sắc mặt cùng không thay đổi, trong lòng hơi sụp đổ: “Không có ý gì, chỉ cảm thấy thế sự vô thường, Lục tỷ thay đổi nhanh quá.”

Minh Oái ngoài cười nhưng trong không cười: “Ta thường nghe di nương nói, lúc ngươi sáu tuổi vẫn còn đái dầm, hôm nay không đi tiểu sao? Ngay cả ngươi cũng không còn đái dầm nữa, quả là thế sự vô thường.”

Bây giờ Minh Phương cũng được coi là cô nương lớn đến tuổi cập kê, gả cho người ta, bây giờ nghe Minh Oái nhục nhã như thế, nhất thời đỏ tới mang tai.

Nàng ta cũng không dám ngông cổ lên cãi với Minh Oái nữa, nhịn một bụng lửa giận mà lui xuống.

Minh Oái thấy người đi rồi, nâng con dấu trước mặt Minh Trăn: “Chuyện lúc trước, muội không để tâm sao?”

Minh Trăn phản ứng có hơi chậm: “Muội…”

Minh Oái nói: “Nếu muội nghe thấy nàng ta xúi giục vài câu đã để ý thì sau này cũng đừng gọi ta là tỷ tỷ nữa.”

Minh Trăn ôm chặt con thỏ nhỏ một chút, ngoan ngoãn lắc đầu: “A Trăn không nhớ rõ, cũng không để ý.”

Minh Phương nói chuyện bọn họ nhớ, không biết là thật hay giả. Minh Trăn chỉ để tâm đến mắt mình thấy, trong mắt nàng Minh Oái rất tốt.

Lúc trước bên cạnh điện hạ, Minh Trăn cũng gặp chuyện mưa dầm thấm đất. Kỳ Sùng cũng từng có một thuộc hạ phạm sai lầm, hắn mang đến cho Kỳ Sùng tổn hại rất lớn nhưng Kỳ Sùng vẫn không để ý, nói với Lý Phúc đó là một nhân tài nên để Lý Phúc dạy dỗ tốt, phải tôi luyện nhiều mới có thể tiến bộ, sau này người này lại thành một thống lĩnh trong đại nội.

Xem đấy, ai cũng có quá khứ cả nhưng quan trọng nhất vẫn là hiện tại và tương lai.

Kỳ Sùng lãnh khốc và tàn nhẫn, Minh Trăn không học được chút nào nhưng nàng có thể học được cách thâu tóm hết vạn vật từ hắn.

Ngay cả lúc Kỳ Sùng có gặp quả báo nhưng là một quân vương, ý chí và tầm mắt đương nhiên không giống người bình thường. Minh Trăn rất sùng bái điện hạ.

- -----oOo------