Chương 41:
Lúc Kỳ Sùng trở về đã là đêm khuya lắc khuya lơ, Lý Phúc thấy hắn mang một bọc điểm tâm về.
Tất nhiên điểm tâm sẽ giao cho Lý Phúc để y bày lên bàn.
Đêm Trung Thu đã sắp qua, bên trên bánh Trung Thu nhỏ nhắn tròn trịa in bốn chữ "đoàn tụ sum vầy", Lý Phúc nói: "Bánh do Minh cô nương làm sao? Thật đẹp mắt, chắc hương vị cũng rất ngon."
Kỳ Sùng là người bao che khuyết điểm, hắn không quan tâm Minh Trăn làm thành hình dáng gì, chỉ cần có thể khích lệ thì hắn sẽ khích lệ đứa nhỏ này làm. Dù có sai thì Kỳ Sùng cũng chỉ phê bình hai câu, người ngoài cơ bản không thể nói lung tung sau lưng chủ tử được.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Một tiểu cô nương ngọt ngào dính người như đường như mật thế này cần được đối xử bằng sự yêu thương, cần dùng sự kiên nhẫn để dạy dỗ, cần dùng thái độ tha thứ để tha thứ cho những khuyết điểm của nàng.
Trở nên lạnh lùng cay nghiệt là vì để sinh tồn trong hoàn cảnh khắc nghiệt mà thôi, đồng nghĩa với việc không thể trở về với sự ngây ngô trong sáng như xưa được.
Kỳ Sùng "ừ" một tiếng.
Lý Phúc nói: "Một thời gian ngắn nữa là đến mùa săn thú, tình trạng cơ thể hoàng đế năm nay không tốt lắm."
Kỳ Sùng lạnh lùng cười.
Lý Phúc cũng cảm thấy tạo hóa thật trêu ngươi.

Trong khoảng thời gian này, hoàng đế vô cùng sủng ái hai chất nữ của Sở hoàng hậu. Hai chất nữ này vốn định mang đến cho Kỳ Sùng, đúng là quý nữ danh môn, học được chút kỹ thuật trong thanh lâu, bà ta cho rằng có thể dựa vào kỹ năng trên giường và mỹ mạo của các nàng để mê hoặc Kỳ Sùng chết đi sống lại, cuối cùng bị Kỳ Sùng tính toán đưa cho hoàng đế.
Bây giờ thì hay rồi, tuổi hoàng đế đã lớn nên thích những thứ mới mẻ, tính ra thì cung phi của ông ta đều xuất thân từ tú nữ khuê phòng, không có kỹ năng gì, nhất thời bị hai cô nương mười bảy mười tám tuổi kỹ năng đầy mình câu đến hồn cũng không rời giường được, còn phong một người là Thuận phi một người là Uyển phi.
Người ngoài nhìn vào chỉ thấy Sở gia có ba nữ nhi tiến cung, một người là hoàng hậu, hai người vừa vào đã được phong phi, đúng là vinh sủng ngập trời. Thực ra nội bộ Sở gia cũng vì ba vị phi tử này mà tách rời.
"Ngu Hoài Phong đâu?"
Lý Phúc nói: "Hai hôm trước hắn đã về đến kinh thành nước Li, chuyện ở nước Li cũng không ít, nếu như không có chuyện gì khác thì trong thời gian ngắn sẽ không đến nơi này."
Kỳ Sùng gật đầu.
Trong lòng Lý Phúc biết rõ, ngay cả phụ thân huynh đệ Kỳ Sùng cũng tính toán tàn nhẫn thì nhất định sẽ không nhân từ với Ngu Hoài Phong. Chỉ là chuyện này hơi khó giải quyết, Ngu Hoài Phong là một trong hai vương, nếu như xử lý không cẩn thận thì hai nước có thể sẽ xảy ra chiến tranh.
Lý Phúc chỉ cầu cho Ngu Hoài Phong mãi mãi không phát hiện được chân tướng.
Nửa tháng sau.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Kinh thành nước Li, trong hoàng cung.
Ngu Hoài Phong đứng trước gió, tay áo hoa phục bị gió thổi lên, thân hình cao lớn đứng trong gió giống như tượng ngọc, nghe xong lời thám tử bên dưới, Ngu Hoài Phong hơi nheo mắt lại, hỏi: "Việc này là thật?"
Thám tử nói: "Vô cùng chính xác, khi còn ở triều Lăng, vương phi có quen biết với An Quốc công, hai người còn là sư huynh sư muội. Sau đó An Quốc công quay lại kinh thành, từ đó họ không gặp nhau nữa."
Trong triều Lăng có rất nhiều chuyện thám tử không tra ra được. Quan viên biết chuyện đã bị Minh Nghĩa Hùng mua chuộc, vài năm trước lại bị thuộc hạ của Kỳ Sùng bịt miệng lần nữa, cho nên Ngu Hoài Phong không biết chuyện Khương Lan đã đi theo An Quốc công.
Thậm chí ngay cả việc Khương Lan ngụy trang thành thân phận Bạch thị cũng không tra ra được.
Ngu Hoài Phong đi vài bước trên cổng thành. Thám tử quỳ trên mặt đất không dám phát ra một tiếng động.
Dáng vẻ của Khương Lan như thế nào tất nhiên Ngu Hoài Phong vẫn còn nhớ kỹ. Hắn cũng biết rõ mình không giống mẫu thân, hắn giống phụ thân nhiều hơn.
Tuyệt đối An Quốc công không thể nhận ra chuyện hắn là con trai của Khương Lan được.
Nếu không phải vì Khương Lan thì là vì ai đây?
Ngu Hoài Phong nói: "Ngươi lui ra đi."
Sau đó Ngu Hoài Phong tới nơi của Li vương. Lúc này Ngu Thành Ngâm đang tra hỏi một số quan viên, trong điện đã đổ máu, triều Tễ không có nhiều quy tắc như triều Lăng, hơn nữa bọn họ đã có tiếng là đế vương vô tình, giết quan trên Kim điện cũng không phải chuyện hiếm có.
Sau khi đi vào, thuận miệng hỏi chút mới biết được nguyên nhân, hóa ra năm nay nước sông tràn ra tạo thành lụt dẫn tới vỡ đê, nguyên nhân trong đó là do thuộc hạ những tên quan này tham ô bạc xây đê vào mấy năm trước khiến nó thủng trăm ngàn lỗ, không chịu nổi một kích.
Ngu Hoài Phong biết thúc phụ xử lý công việc vô cùng ôn hòa, mọi chuyện đều phải hỏi rõ đầu đuôi rồi mới ra tay.
Quan viên tham ô nhiều nhất biết mình không sống nổi, so với bị bắt ép vào đại lao chịu tra tấn thì không bằng đập đầu chết cho nhanh, đây là mạng đầu tiên trên đại điện.

Quan viên bao che tham ô còn đang giải thích chuyện mấy năm trước, ra sức chứng minh bản thân hắn vô tội.
Ngu Hoài Phong hơi mất kiên nhẫn, hắn không muốn nghe những lời giảo biện này nữa nên trực tiếp rút kiếm cho hắn ta một nhát, khi hắn chết còn chưa nhắm mắt, còn Ngu Hoài Phong nhẹ nhàng ấm áp cười một tiếng: "Ngươi không hiểu tình cảnh của mình à? Thân là quan viên giám sát, lại không phát hiện thuộc hạ phạm lỗi cũng là sai lầm của ngươi, có tiếp tục giải thích nữa cũng vô dụng, xuống dưới kia mà giải thích với bách tính chết đuối đi."
Kiếm rút ra, máu tươi bắn tung tóe lên người Ngu Hoài Phong, những người khác nhìn mà run sợ, nhao nhao quỳ xuống mặt đất.
Nhìn những quan viên thất trách, Ngu Hoài Phong nói: "Giải tất cả xuống, chém ngang lưng, nam đinh trong gia tộc sung quân làm nô, nữ quyến mang vào phường thêu làm lao công."
Sung quân làm nô là tình cảnh bi thảm nhất, nếu có nguy hiểm thì những người này sẽ bị xem là cái khiên làm bằng thịt, không có nguy hiểm thì phải làm các chuyện khổ cực khác. Nữ quyến vào phường thêu, cả đời cũng chỉ có thể ở trong phòng dệt thêu tối tăm không ánh sáng, lao động ngày qua ngày, không có người nào sẽ cứu các nàng ra, chỉ có thể ở trong đó cho đến khi chết.
Hình phạt khắc nghiệt nhất của triều Tễ đều nhằm vào tội tham ô. Những quan viên này cũng biết rõ hình phạt, đã biết còn dám phạm sai lầm, chỉ có thể nói gieo gió gặt bão mà thôi.
Mọi người lui xuống, lúc này Li vương mới xoa xoa mi tâm: "Mấy người này làm ta đau hết cả đầu, giết sạch cho khoẻ. Hoài Phong, con tới đây làm chi thế?"
Ngu Hoài Phong nói: "Con tính tới nước Lăng thêm lần nữa."
Li vương hơi kinh ngạc: "Sao thế?"
Ngu Hoài Phong nói chuyện đó lại.
Li vương nghe xong lắc đầu: "Hoài Phong, con đúng là phát điên vì chuyện này rồi. An Quốc công ngạc nhiên khi thấy con có lẽ vì con có dung mạo diễm lệ, con chạy một vòng quanh kinh thành đi, đảm bảo bách tính thấy con càng phản ứng mạnh mẽ hơn."
Ngu Hoài Phong nói: "Ông ta có quen biết với mẫu hậu con, bất kể có manh mối hay không con cũng muốn đi điều tra. Thúc phụ, con không muốn bỏ qua bất kỳ khả năng nào."
Li vương đã sớm từ bỏ nhưng những năm nay ông ấy không nỡ đả kích Ngu Hoài Phong, chỉ có thể đứng nhìn đứa nhỏ này đau khổ tìm kiếm.
"Dù sao nước Lăng cũng là nơi đất khách quê người, cách nhà ngàn dặm, tác phong làm việc của con lại quá tàn nhẫn, thúc phụ lo con không cẩn thận chọc phải người ngoài, khó mà bảo vệ bản thân được." Li vương lắc đầu: "Huống hồ con cũng biết lúc ấy vương tẩu trúng cổ độc, sau khi rời khỏi vương huynh tẩu ấy không còn thuốc giải để duy trì, đứa bé sinh ra chỉ sợ bị bệnh tật quấn thân từ nhỏ, căn bản không thể sống đến khi trưởng thành."
Ngu Hoài Phong nói: "Có lẽ ở phủ An Quốc công sẽ nuôi lớn được."
"Tiểu Du sinh ra đã yếu ớt, nuôi dưỡng ở vương cung cũng không khá lên miếng nào. Chỉ sợ đứa bé kia còn yếu hơn cả Tiểu Du, hơn nữa nội bộ danh gia vọng tộc ở triều Lăng tranh đấu không ngừng, con đảm bảo nó vẫn còn sống được sao?" Li vương lại nói: "Dù xem như có thể thì con chắc chắn có thể vào trong phủ An Quốc công điều tra sao?"
Ngu Du là vương tử Li vương phi sinh, từ nhỏ đã yếu ớt.
Ngu Hoài Phong nói: "Dù như thế nào con cũng muốn đi điều tra thử. Thúc phụ yên tâm, con và Tần vương khá thân thiết, chỉ cần con đưa ra đủ điều kiện thì chắc chắn sẽ giúp con."
Li vương lắc đầu: "Bảo hổ lột da nào có lợi."*
*Chắc kiểu con hổ điên mới đi nghe lời họ lột da của mình đỏ.
Ông ấy biết rõ mình không khuyên Ngu Hoài Phong được, từ nhỏ Ngu Hoài Phong đã rất kiên định, chuyện hắn muốn thì nhất định phải làm cho bằng được. Hoàng Hà không cạn thì hắn vẫn sẽ kiên trì làm đến cùng.
Đột nhiên một đứa bé trai khoảng sáu bảy tuổi chạy vào, nhìn cảnh máu tanh trong điện cũng không cảm thấy sợ hãi, bé chạy đến, giang hai tay ôm lấy chân Ngu Hoài Phong: "Hoài Phong ca ca."
Ngu Du lớn lên rất giống Li vương, da trắng nõn như tuyết, đôi mắt đen tròn như quả nho, lông mi dài cong cong, lúc cười lên rất đáng yêu.
Ngu Hoài Phong nói: "Ca ca sắp đi rồi, đến lúc về sẽ mang một tỷ tỷ về cho Tiểu Du, được không?"

Đôi mắt Ngu Du sáng lên: "Thật sao?"
Ngu Hoài Phong cười khẽ, hắn nhéo khuôn mặt nhỏ phúng phính của bé: "Chuyện này sao... Ta cũng không thể chắc chắn được, cũng có thể là một ca ca, Tiểu Du phải chăm sóc sức khỏe của mình thật tốt, nghe lời phụ vương và mẫu hậu, chúng ta sẽ nhanh chóng trở về."
Ngu Du nắm chặt quả đấm nhỏ của mình: "Được nha. Tiểu Du muốn có tỷ tỷ hơn, Tiểu Du sẽ chờ ca ca mang tỷ tỷ về. Tiểu Du là nam nhân, nhất định sẽ bảo vệ tỷ tỷ."
Ngu Hoài Phong nói chuyện bé có tỷ tỷ không phải chỉ một hai lần, Ngu Du cũng biết trong nhà vốn dĩ nên có một tỷ tỷ, mỗi lần Ngu Hoài Phong ra ngoài bé đều mong chờ hắn sẽ mang tỷ tỷ về.
Không thể vô duyên vô cứ tới nước người ta được nên Ngu Hoài Phong đành phải tìm cớ, nói là muốn làm một giao dịch với triều Lăng, còn muốn tặng một bảo vật cho hoàng đế nước Lăng. Hai nước làm giao dịch không ít lần, như vậy mới không quá đột ngột, đúng lúc tộc Lạt cũng sẽ cống vật phẩm cho nước Lăng.
Thời tiết cuối thu rất đẹp, đây cũng là lúc phù hợp nhất cho việc chèo thuyền trên hồ. Mùa hè trời nóng, gần như không ai muốn ra ngoài, gần đây quý nữ trong kinh thành thường tụ tập lại một chỗ để ngâm thơ vẽ tranh hoặc là nói chút chuyện thú vị trong kinh thành.
Chuyện thú vị nhất hiện nay là hoàng hậu bị lạnh nhạt, Tráng Vũ Hầu bị phe cánh Tần vương ép đến mức bị tước vị, chức vị cũng bị giáng xuống thành tam phẩm. Nếu như không phải do hoàng đế quá bất công, ra sức bảo vệ người của Sở gia thì chỉ sợ Tráng Vũ Hầu đã bay màu rồi.
Nhìn thấy hoàng hậu và Tráng Vũ Hầu bị thu thiệt nên gần đây Minh Oái đều cười đến mức không khép được miệng. Nàng ấy mời quý nữ tới chơi đá bóng, cũng tiện thể mời luôn Ninh Đức và Gia Hàn.
Ninh Đức là công chúa, Minh Oái vẫn không thể trêu vào. Nhưng Gia Hàn... Phụ thân nàng ta đã bị cắt chức xuống còn tam phẩm. Ngày thường Minh Oái không có việc gì làm thì cũng chỉ nghĩ cách để bắt nạt người khác, Gia Hàn và nàng ấy có thù, bây giờ nàng ta còn nghèo túng, Minh Oái xoa xoa tay, hận không thể đá một phát lên gương mặt giả vờ lạnh lùng kia của ả.
Chỉ còn một ngày nữa, Minh Oái đã háo hức tới mức không kiềm chế nổi rồi. Lúc trước nàng ấy và Minh Trăn chơi với nhau nhưng Minh Trăn rất ít di chuyển, cũng cũng không biết đá bóng, Minh Oái kiên nhẫn dạy nàng chơi. Sau khi hai người chơi mệt, Minh Oái và nàng nằm trên đồng cỏ, hai tỷ muội lấy tay chống cằm, Minh Oái còn đang suy nghĩ có nên bắt nạt Gia Hàn không.
Nàng ấy kể lể tội ác của Gia Hàn và Ninh Đức: "Năm ngoái ta mua váy trắng thì bị đụng hàng với Gia Hàn, nàng ta để hai nha hoàn của mình đổ dầu gạch cua lên chỗ ta ngồi, sau khi ta ngồi xuống mới phát hiện nên không dám động đậy gì, cũng may có Kỳ Đình mang ta đi. Còn có năm trước nữa, nàng ta biết rõ ta không biết hát mà còn cố tình tâng bốc, cố tình khen ta hát hay trước mặt mọi người, nhất định bắt ta hát..."
Minh Trăn yên lặng lắng nghe.
Minh Oái trợn mắt dựng râu: "Muội nói xem, ngày mai ta đạp một cái lên mặt nàng ta thì có phải quá đáng không?"
Minh Trăn lắc đầu: "Không quá đáng, tỷ tỷ làm rất đúng."
Minh Oái ôm cánh tay Minh Trăn: "Ta cũng cảm thấy ta làm rất đúng. Nhưng mà ta có nghe đồn rằng Gia Hàn muốn gả cho Ngũ hoàng tử, địa vị của Ngũ hoàng tử trong triều đứng sau Tần vương, cơn tức này ta nuốt không trôi."
Nàng ấy than thở.
Minh Trăn cũng không biết nên an ủi Minh Oái như thế nào, cuối cùng dùng tay xoa xoa mặt Minh Oái.