Nghe Tuấn hỏi tôi cũng khựng chân lại. Tôi quay người nhìn anh rồi hỏi:

– Anh muốn hỏi chuyện gì?

– Anh thấy anh và em lấy nhau cũng lâu rồi nhưng nhiều khi anh thật sự chưa hiểu được em nhiều.

– Anh muốn hỏi chuyện gì thì hỏi thẳng ra, vòng vo thế này em thật sự không hiểu anh muốn nói gì.

Tuấn nhìn tôi rồi đột nhiên phá lên cười đáp:

– Thực ra cũng không có gì, lúc lấy em anh cũng từng nói rồi, quá khứ của em thế nào anh không quan tâm.

Dù Tuấn nói vậy nhưng lòng dạ tôi chẳng yên nổi hỏi tiếp:

– Rốt cuộc anh có gì thắc mắc? Em không muốn vợ chồng mình nghi ngờ lẫn nhau.

– Thực ra cũng không có gì đâu. Em tắm đi rồi xuống nhà ăn cơm.

Nói rồi Tuấn lại vùi mình vào điện thoại. Hình như có tin nhắn đến, tôi không nhìn rõ chỉ cảm thấy hình như Tuấn cười. Tự dưng tôi lại thấy ngực hơi nhói lên thở dài bước vào trong nhà tắm. Hơi nước của vòi hoa sen xả xuống, tôi kì cọ sạch sẽ rồi mới ra ngoài. Khi ra ngoài Tuấn đã xuống nhà từ bao giờ. Tôi lau qua tóc rồi bước xuống, khi đến bếp chợt thấy Tuấn đang cầm tay cái Thanh băng bó rồi mắng mỏ:

– Mỗi cắt quả chanh cũng cắt vào tay.

Rõ ràng là mắng nhưng cái Thanh lại cười hì hì, tay nó để yên trong tay Tuấn, lúc thấy tôi nó còn nắm chợt hơn rồi nũng nịu:

– Tại người ta mải nhìn anh nên thế.

Tuấn nghe xong định nói gì đó chợt nhìn thấy tôi. Anh chẳng có vẻ gì bất ngờ hay sửng sốt còn hồn nhiên nói:

– Này, có khi vợ phải dạy cho cái Thanh một khoá nữ công gia chánh. Mang tiếng là giúp việc mà kém kinh khủng. Mày xem thế nào mà học chị Xuân đi.

Tuấn xưa nay là thế, tốt bụng có thừa nên đâm ra ngốc. Tôi tuy nhỏ nhen nhưng trước mặt mọi người cũng không thể quát tháo ầm ĩ, vả lại thì có nói ra kiểu gì mẹ chồng tôi cũng nguỵ biện cái Thanh như em gái việc có nắm tay nắm chân thế này là bình thường. Thế nhưng nếu cứ để im mặc kệ thì kiểu gì nó cũng được nước lấn tới. Tôi suy nghĩ một hồi rồi nhìn mẹ chồng tôi nói:

– Mẹ, thời gian này con vẫn đang nghỉ hè, mẹ cho cái Thanh về con sẽ trông Bông cho cô Hạnh, cũng làm được việc nhà, để thư thư rồi con tìm giúp việc thạo việc một chút.

Vừa nói dứt lời cái Thanh đã nhìn mẹ chồng tôi ra cái vẻ oan ức nghẹn ngào lên tiếng:

– Ôi bác ơi, bác đã mất công thuê cháu lên đây rồi đừng để cháu về. Cháu hơi hậu đậu thôi chứ có phải chưa thạo việc đâu. Với lại nghe nói em gái chị vẫn còn nằm viện, chị vào chăm sóc em ấy thì làm sao chu toàn mọi việc được. Giờ em mà về lấy tiền đâu cho mẹ em chữa bệnh?

Mẹ chồng tôi thấy vậy nói:

– Sao cứ năm lần bảy lượt chị muốn đuổi con bé đi thế? Đàn bà không thương nhau chị còn để ý từng ly từng tí một. Gớm nữa, người ta bảo cây độc không trái, gái độc không con cũng cấm có sai. Nhỏ nhen ích kỉ thế bảo sao không đẻ được?

Tôi nhìn mẹ chồng sững sờ cả người. Sống ngần ấy năm cùng nhau, không dài không ngắn nhưng ít nhất tôi chưa làm gì đến mức mẹ chồng lại dùng những từ ngữ này nói với mình. Mẹ chồng tôi không những không tỏ ra sai còn lớn tiếng nói tiếp:

– Dọn cơm mà ăn đi. Còn cả cái nghề giáo viên của chị ấy, lương ba cọc ba đồng không chẳng đóng góp gì được cho cái gia đình này thì bỏ quách đi. Bỏ đi về cơm cháo thì tôi khỏi phải thuê giúp việc

Tôi nghẹn ứ cổ đáp:

– Mẹ, con đi làm lương tuy ít nhưng không phải không đóng góp, tiền đi chợ con vẫn đưa đủ…

– Bốn cái triệu bạc đủ cái gì? Tiền thuốc tiền men của chị tháng hết bao nhiêu? Tiền đi thụ tinh hết bao nhiêu, tiền thăm khám hết bao nhiêu đều do con trai tôi nai lưng ra kiếm. Có mỗi việc đẻ cũng tốn kém, chị không thấy mình vô dụng à? Thằng Tuấn ra nó đường kiếm đại một đứa đẻ cho nó đứa con cũng thiếu gì?

Tuấn nghe mẹ nói vội vàng lên tiếng:

– Kìa mẹ, sao mẹ nói mấy lời quá đáng như vậy?

– Tao quá đáng cái gì? Nó ngoài được cái đẹp ra thì có cái quái gì mà mày mê mệt? Cau điếc mà đẹp thì để làm gì? Làm cảnh à? Lấy vợ về sinh con đẻ cái chứ có lấy về trưng bày đâu?

Tôi không nghe nổi những lời mẹ chồng nói tim như có ai đâm. Tuấn nhìn tôi, vẻ mặt đầy khó xử. Tôi thấy vậy cúi mặt nói:

– Cả nhà ăn cơm đi. Con xin phép vào viện với em gái con

Tuấn thấy tôi đi liền kéo tay rồi cất lời:

– Xuân. Em đừng giận mẹ. Mẹ sốt ruột mong có cháu thôi

Tôi kéo tay Tuấn ra đáp lại:

– Mẹ nói đúng. Em không có gì để nguỵ biện hay tranh cãi cả, em không giận mẹ, em vào thăm Mun thôi.

– Kìa em.

– Thôi, anh vào mà băng bó cho cái Thanh đi

Nói rồi không đợi Tuấn nói tiếp tôi cũng mở cửa đi ra ngoài bắt taxi đến viện. Trên đường đi tôi ngồi nhìn ra những đám mây bồng bềnh trên trời. Trời xanh mây trắng nhưng lòng tôi lại đầy u ám. Mấy năm nay nhà chồng tôi làm ăn phất lên, bố chồng mở được cả một công ty nho nhỏ làm ăn buôn bán rất tốt. Thế nhưng càng giàu về tiền bạc tôi lại càng cảm thấy mối quan hệ của tôi và nhà chồng thêm xa cách. Nhớ hồi tôi và Tuấn ăn hỏi cũng là lúc gia đình Tuấn gặp khó khăn. Bố tôi khi ấy cho nhà anh vay một khoản tiền, mẹ chồng tôi luôn dặn cái Hạnh phải tốt với tôi. Bốn năm năm trôi qua rồi, hoá ra cái gì cũng có thể thay đổi được… nhất là lòng người. Thôi thì cũng chẳng biết trách ai bây giờ, chỉ trách mình không sinh con được. Kể ra có thể sinh con với Tuấn có lẽ đã không bị ghét đến vậy.

Khi đến bệnh viện tôi cố rặn ra một nụ cười bước vào. Vừa đến nơi cũng thấy cái Thảo đang ngồi chơi với Mun. Thấy tôi Thảo liền nói:

– Tưởng mày chiều mới vào, mẹ mày vừa về nấu cho Mun ít cháo.

Mun thấy tôi cười hớn hở nói:

– Chị Xuân, nhớ chị quá, Mun đau tay kinh khủng, may có chị Thảo bóp cho.

Tâm trạng đang u uất nhưng nhìn thấy Mun tôi cũng vui hơn chút. Cái Thảo nhìn sắc mặt tôi khẽ hỏi:

– Cãi nhau với ông Tuấn à? Mặt như cứt ngâm vậy?

Tôi tát vào tay cái Thảo lừ mắt:

– Bác sĩ gì mà ăn nói bậy bạ.

– Thì tao quen thô tục thế rồi. Có chuyện gì vậy?

Tôi nhìn cái Mun, không muốn nói chuyện không vui trước mặt trẻ con nên lắc đầu. Cái Thảo có lẽ cũng biết ý không hỏi nữa, đợi khi Mun ngủ nó mới kéo tôi ra hành lang hỏi:

– Rốt cuộc là lại làm sao?

Tôi nhìn cái Thảo khẽ thở dài:

– Tao vẫn muốn làm Ivf.

– Mày điên hả? Đã bảo nghỉ ngơi đi cơ mà. Chính vì mày cứ xồn xồn lên nên mới khó có đấy. Tâm trạng dồn ép còn lâu mới có

– Tao không đợi được nữa đâu. Mẹ tao mang đứa giúp việc kia về ắt hẳn không đơn giản chút nào. Giờ càng lúc nó càng tác oai tác quái, tao không muốn chờ nữa. Mày giúp tao đi

– Tao không giúp được. Chuyện này không thể giúp. Mày không nghĩ cho mày à, không nghĩ đến sức khoẻ của mày một chút nào à?

– Nhưng…

– Nhưng nhị gì? Mày có đến chỗ nào khám thì cũng không ai làm cho mày kiểu này đâu? Ít thì sáu tháng, không thì một năm cho cơ thể phục hồi đã. Còn nếu mày cứ cố ép thì gặp anh trai mày mà xin tư vấn. Anh ta làm phó khoa của khoa hỗ trợ sinh sản đấy.

Nghe cái Thảo nói vậy tôi cũng im bặt mồm. Cái Thảo thở dài kéo tay tôi lên nói tiếp:

– Thế lão Tuấn có tà lưa à ơi với con kia không?

Tôi lắc đầu đáp:

– Hiện giờ thì chưa, nhưng mà… lão ấy ngây ngô, tao sợ…

– Ui giời. Sợ quách gì, lão mà dám nɠɵạı ŧìиɦ thì bỏ mẹ đi. Thứ đàn ông đàn ang không chung thuỷ vứt.

– Mày chưa có chồng mày không hiểu được đâu, đâu phải vứt bỏ dễ dàng như vứt cái áo cái quần thế.

– Thế thì mày thay đổi đi. Mày vui vẻ lên, chiều chuộng lão ấy vào, con cái từ từ có cũng được, nhưng lão ấy đứng về phe mày thì là ok rồi. Thuận vợ thuận chồng tát biển đông cũng cạn mà

Tôi nhìn cái Thảo gật gù, con này chưa chồng nhưng tư vấn tình yêu còn hơn cả chuyên gia.

Cái Thảo vừa nói xong bên ngoài cũng có tiếng giày quen thuộc. Cái Thảo bấm bấm tay tôi cười nói:

– Chồng mày thiêng thế, đốt hương muỗi cũng lên.

Tôi quay sang thấy Tuấn tay cầm một cạp lồng, thấy tôi với cái Thảo vừa thở vừa lên tiếng:

– Cơm trong bệnh viện không ngon, anh mang cơm mẹ nấu qua cho em đây

Cái Thảo nhìn tôi bĩu môi:

– Thôi, tao về đây. Sướng nhất nhé

Tôi định rủ nó ở lại nó đã tót đi trước, Tuấn vừa kéo tay tôi vào vừa nói:

– Sao vậy? Vẫn giận anh à? Anh với cái Thanh chỉ đơn giản là anh em thôi, anh coi nó như cái Hạnh vậy chứ có ý gì đâu?

Nhìn cạp lồng cơm Tuấn mang vào tôi lại có chút áy náy với anh. Rõ ràng là tôi nhỏ nhen ích kỉ thật, anh với cái Thanh chẳng có gì, xưa nay với ai anh cũng đều như vậy mà tôi cứ tự mình làm khó mình. Nghĩ vậy tôi nhoẻn miệng cười lắc đầu đáp:

– Không giận, là do em ích kỉ suy nghĩ linh tinh.

Thấy tôi cười Tuấn cũng thở phào nhẹ nhõm rồi nói:

– Tối anh đi tiếp khách muộn mới về. Chiều em bảo cái Thảo qua đón nhé. Chắc phải mười giờ anh mới về đấy vì chờ đối tác bên nước ngoài nữa.

Nghĩ đến việc về nhà lại nghe mấy lời mắng nhiếc của cái Hạnh và mẹ chồng tôi liền đáp:

– Vậy để tối em xin phép mẹ cho em ngủ lại đây với Mun.

– Thế cũng được, về nhà không có anh sợ em không thoải mái. Vậy thôi anh đi làm đã nhé. Mai sáng sớm anh qua đón

Tôi gật đầu đợi Tuấn đi khuất mới mở cạp lồng cơm ra ăn. Buổi tối muộn mẹ tôi mới vào, phía sau còn có cả Phong. Mẹ tôi vừa xách hộp cơm vừa nói:

– Bố mày lại ốm, công an vẫn đang lấy lời khai thu thập chứng cứ nên Phong ở đây trông em, cái Xuân về thì về không thì ở lại đây chia nhau canh. Cơm đây, mẹ để đây mẹ về xem bố mày sao đã, lát nữa mẹ vào

Tôi nhìn Phong, bầu không khi tự dưng lại ngượng nghịu. Khi mẹ tôi đi về chẳng ai nói với ai câu nào. Phong ngồi trên ghế mở quyển sách ra đọc, Mun thì ngủ thành ra tôi bỗng thấy mình thừa thãi. Tôi ngồi bên cạnh giường cái Mun thở cũng không dám thở mạnh.

Dưới ánh đèn neong tôi lâu lâu chỉ liếc về phía Phong. Anh ta vẫn vậy, sống mũi cao thẳng, hai hàng lông mi rậm dài nhìn xuống những dòng chữ trên sách. Tôi chẳng biết mở lời thế nào? Chẳng biết hỏi ra sao cuối cùng vẫn im lặng. Thế nhưng chịu chẳng được bao lâu, tôi xem đồng hồ cuối cùng cất tiếng:

– Anh về đi, để tôi trông con bé là được.

Phong không đáp mà lật sang trang sách mới, tôi thấy mình như con dở lại im bặt. Thế rồi bầu không khí ngột ngạt này lại khiến tôi khó thở liền nói:

– Không thì anh ở đây trông con bé cho tôi về, mẹ chắc cũng sắp vào rồi

Phong lúc này mới ngẩng mặt lên đáp:

– Ừ!

Tôi nghe vậy vội đứng lên đi ra ngoài. Vừa ra khỏi phòng tôi mới thở phào nhẹ nhõm như vừa trút được gánh nặng. Tôi xuống cổng bệnh viện gọi một chiếc taxi rồi về nhà. Khi vừa đến cổng tôi mới nhớ ra hôm nay đi chỉ cầm ít tiền lẻ mà không cầm theo chìa khoá. Cũng may cổng chỉ khép hờ không khoá liền bước vào trong, khi vừa đến cánh cửa bất chợt nghe tiếng cái Thanh leo lẻo cất lên:

– Đi cấy làm gì cho tốn tiền? Cháu thấy bảo mất cả đôi trăm, bác cứ để đấy cháu lên với anh ấy, không gì bằng tự nhiên cả. Cháu không tham vọng gì, chỉ nguyện đẻ cho anh ấy một đứa con rồi cháu sẽ đi

– Vậy mày lên đi, nó chưa say hẳn đâu, có cốc nước cam bác pha để dưới bếp kia kìa, bác cho chút thuốc vào đấy rồi mang lên đi

– Vâng. Để cháu lên luôn, bác thấy cháu mặc thế này đã được chưa?

Tôi nghe xong liếc nhìn qua khe cửa, cái Thanh mặc bộ đồ ngắn cũn, trong một giây lát tôi bỗng như bừng tỉnh lao vào vặn nắm cửa. Thế nhưng bên trong đã bị khoá liền vội vã nhấn chuông. Tiếc thay chuông cũng tắt tôi vừa đập cửa vừa gào lên:

– Mở cửa, mở cửa…

Còn chưa kịp nói xong cửa cuốn bên trên đã từ từ sập xuống, qua khe cửa kính nho nhỏ tôi thấy cái Thanh đang bước lên những bậc cầu thang vẻ mặt đầy đắc ý.

***

Lời tác giả: chương này tương tác cao hơn chương trước nha. Nhóm đã đến chương 9, phí vào nhóm vẫn năm mươi ngàn ai vào inbox tớ nha

- --------