Trên chín pho tượng, giờ phút này ở trong núi còn lại không tới hai mươi người. Lệnh bài trong tay họ hàng đại biểu thứ hạng của Tô Minh đang dùng tốc độ kinh khủng điên cuồng tăng lên!
Hạng thứ hai mươi, hạng thứ mười chín, hạng thứ mười bảy, hạng thứ mười lăm, hạng thứ mười bốn, hạng thứ mười hai, hạng thứ mười!
Khoảnh khắc tiến vào hạng thứ mười, lại lần nữa thay đổi, bất ngờ trở thành hạng thứ chín!
Ô Sâm đứng ngây như phỗng trên bậc thang thứ bốn trăm năm mươi bảy, ngơ ngác nhìn thứ hạng ở lệnh bài trong tay, không dám tin vào đôi mắt mình. Mặc dù gã đã đoán trước người tên Mặc Tô không động thì thôi, vừa động liền kinh người. Nhưng gã chưa từng nghĩ rằng sẽ kinh khủng như vậy, đáng sợ đến thế!
Gần như trong chớp mắt, Ô Sâm từ mười hai biến thành mười ba. Thậm chí không cho gã cơ hội phản ứng, không cho gã một chút phản kháng và giãy dụa.
Cùng ngơ ngẩn không chỉ có gã, trừ gã ra, người thứ hạng từ mười đến hai mươi đều trong thoáng chốc thứ bậc biến hóa, đem đến cho họ cảm giác bất lực, thậm chí không kịp sinh ra sự phản kháng, còn lại chỉ có ngưỡng mộ và rung động.
Ô Sâm rống một tiếng, trên mặt gồ lên gân xanh, cắn răng điên cuồng xông lên. Gã không cam lòng! Theo gã động, những người thứ hạng thua Tô Minh đều từ nghỉ ngơi đứng lên, cắn răng đuổi theo!
Người có thể đi vào hai mươi hạng đầu đâu phải loại tầm thường. sự kiêu ngạo của họ không cho phép họ dễ dàng từ bỏ. Giờ phút này không thèm quan tâm đêm khuya áp lực biến mạnh, tất cả hành động!
Ngay cả Thần Xung nghỉ ngơi ở bậc năm trăm bốn mươi bảy cũng đánh rùng mình, ngơ ngác nhìn lệnh bài trong tay, hút ngụm khí lạnh. Bên tai y có thể nghe thấy từ chỗ kia, trong chớp mắt vang tiếng trầm đục. Đấy là tiếng sợi máu tăng thêm, thanh âm lúc trước khiến y hâm mộ và khát vọng.
Tất Túc ở bậc năm trăm năm mươi ba càng sâu sắc cảm nhận được. Gã cách chỗ Tô Minh chỉ có một tầng khói dày đặc. Gã có thể nghe rõ tiếng trầm đục, có thể rõ càng cảm nhận được, cầu thang bên kia, người tên gọi Mặc Tô, tốc độ điên cuồng khiến người kinh hãi!
Không chỉ hai người kia, giờ phút này khẩn trương nhất, là năm người thứ hạng từ thứ bốn đến tám. Năm người này đều là tộc nhân Phong Quyến bộ lạc, mặc dù không nổi tiếng bằng Thần Xung, Ô Sâm nhưng cũng không tầm thường.
Vào lúc này, cảm giác khẩn trương khiến tim họ đập mạnh, lần lượt từ nghỉ ngơi đứng bật dậy, bắt đầu leo thang!
Nhưng đây là buổi tối, đêm khuya, là lúc áp lực toàn bộ Phong Quyến Sơn mạnh nhất. Bọn họ leo lên bị áp lực cực kỳ mạnh cản trở. Cảm giác áp bách như trời sụp đủ khiến tinh thần một người tan vỡ.
Đặc biệt là khi mọi người đứng lên, không đợi đi ra vài bước thì ánh mắt nhìn lệnh bài trong tay từ rung động hóa thành hoảng sợ, bước chân chợt ngừng lại.
Mái tóc dài của Tô Minh bay lên. Không có dây cột, sợi tóc không gió tự bay. Hai mắt hắn đỏ thẫm, bên trong có vầng trăng, trăng đang thiêu đốt! Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://nettruyenhay.net
Hắn không chút ngừng lại, khi đi tới bậc thang thứ bốn trăm bảy mươi mốt, toàn thân không ngừng phát ra tiếng vang, tăng lên từng sợi máu. Hắn thậm chí không thèm cảm nhận tăng vài cái, nâng lên bước chân lần nữa bước ra một bước.
Áp lực từ đỉnh núi ập xuống rơi trên người hắn, như vô số ngọn núi đè, khiến Tô Minh khó thể chịu đựng. Khí huyết trong người mau chóng vận chuyển, ánh trăng vòng quanh toàn thân, chịu áp lực kiên quyết chạy nhanh.
Bốn trăm bảy mươi hai, bốn trăm tám mươi ba, bốn trăm chín mươi bốn, năm trăm lẻ sáu…năm trăm hai mươi ba, năm trăm ba mươi bảy…năm trăm bốn mươi sáu!!!
Mãi đến khi Tô Minh đứng ở bậc thang năm trăm bốn mươi sáu thì hắn mới dừng lại, toàn thân ướt đẫm mồ hôi, hô hấp dồn dập, hai mắt hắn vẫn giữ sự kiên quyết!
Thân thể không ngừng vang tiếng chấn, giờ phút này dừng lại, tám mươi bảy sợi máu hiện ra khắp người, hình thành khí thế cường đại bao phủ toàn thân Tô Minh.
Hạng bốn, Mặc Tô, năm trăm bốn mươi sáu bậc!
Phía trước hắn chỉ có ba người! Sau lưng hắn là tất cả thí sinh tham gia cửa Đại Thử lần này!
Tuy không làm được trên cao nhìn mọi người nhỏ bé, càng không leo tới đỉnh tận trời, nhưng giờ phút này Tô Minh cũng là đứng trên cao!
Hiện tại thân thể Thần Xung run bần bật. Mặc dù y không nhìn tới Tô Minh nhưng nắm lệnh bài, cảm nhận khí thế ập đến, dùng hai tai nghe tiếng chấn khiến y hoảng sợ.
Y không nhìn tới đối phương nhưng cảm giác khí thế còn đáng sợ hơn Tất Túc đem đến. Có lẽ bởi vì nhìn không thấy, bởi vì sự thần bí đó, khiến tâm Thần Xung hiếm khi xuất hiện sự kiêng dè mạnh mẽ như vậy.
Thần Xung thoạt nhìn hiền hòa, nhưng thật ra trong lòng vẫn có sự kiêu ngạo. Y coi thường Tất Túc, từ bỏ chỉ là bởi vì thật sự quá mệt. Tính cách khiến y không muốn tranh giành, làm gì khiến mình mệt mỏi. Nhưng chủ yếu là theo y thấy, Tất Túc không đáng làm đối thủ.
Vượt qua chính mình thì sao chứ? Không có khí thế khiến người run rẩy, mọi thứ đều chẳng đáng gì. Theo Thần Xung thấy, tất cả người y gặp, chỉ một mình Diệp Vọng là có loại khí thế này!
Nhưng hiện giờ y kinh hoàng phát hiện, cái tên Mặc Tô cho y cảm nhận đến khí thế chỉ Diệp Vọng mới có! Thần Xung sắc mặt biến trầm trọng, không lầm bầm nữa mà là trên người dần lộ ra cảm giác chỉ thuộc về cường giả.
Y đứng dậy, nhìn sâu trong luồng khói, dường như có thể thấy bóng người, lạnh lùng đứng trên bậc thang năm trăm bốn mươi sáu ở cầu thang nào đó, ngẩng đầu nhìn trời, bóng người lộ ra áp lực khiến Thần Xung cực kỳ để ý.
So với Thần Xung thì Tất Túc biểu hiện một chút đều không bằng. Hiện tại gã vẻ mặt dữ tợn lộ ra sự tàn nhẫn, nhìn chằm chằm sương khói. Gã thậm chí có thể cảm nhận được bóng người xuyên qua sương khói, tiếng hít thở như ẩn như hiện.
"Mặc kệ ngươi là ai, muốn vượt qua Tất Túc ta là không thể nào!" Tất Túc gầm hướng sương khói, thanh âm hòa vào trong khói dần lan ra.
Hiện tại trên núi cao, tộc nhân Phong Quyến bộ lạc xếp ở vị trí cuối cùng, im lặng không bao lâu lựa chọn từ bỏ, rời đi.
Gã biết, so tài cửa ải thứ nhất, không cần chờ tới trời sáng, hiện giờ đã là quyết chiến. Chẳng qua trận quyết chiến này không phải gã có thể tham gia. Ngọn núi này chỉ thuộc về vài người ít ỏi. Gã không muốn thành cây cỏ làm nền, ở lại đây không bằng rời đi.
Biết chừng mực, biết tiến lùi, điểm này có lẽ không phải ai cũng có. Nhưng tinh anh có thể tiến hai mươi hạng đầu đa số đều hiểu điều đó.
Cường giả, phần lớn là tôn trọng lẫn nhau dù rằng không cùng bộ lạc. Theo người này rời đi, dần dần, sau hạng bốn, trừ Ô Sâm và hai người khác ra, còn lại đều lựa chọn từ bỏ, để nơi này lại cho bốn người hiện đứng vị trí cao nhất.
Để lại mảnh đất cho họ quyết chiến!
Ô Sâm giãy dụa một lúc sau thì thở dài một tiếng, cũng lựa chọn rời khỏi. Hai người kia đương nhiên không cam lòng, đang do dự thì thấy những người khác đều rời đi, nên cũng lựa chọn từ bỏ.
Theo từng luồng khói xuất hiện trên quảng trường yên tĩnh trong đêm khuya, không ai nhìn bọn họ. Tất cả người trên quảng trường đều nhìn thứ hạng pho tượng, hít thở dồn dập.
Man Công Ô Long bộ lạc đã đứng lên, vẻ mặt trầm trọng. Người đàn ông vạm vỡ bên cạnh cũng làm giống thế. Không chỉ mình họ, mỗi người các bộ lạc đều như thế.
Không ai ngồi nữa, ngay cả tộc trưởng Hắc Sơn bộ lạc giây phút này cũng vẻ mặt âm trầm, nhìn chằm chằm thứ hạng trên pho tượng.
Bắc Lăng, Tư Không, Bạch Linh, Lôi Thần, Ô Lạp…tất cả im lặng nhìn thứ hạng.
Coi như là những tinh anh trở lại quảng trường cũng không thèm để ý họ có được chú ý hay không, đều nhìn pho tượng, xem đa số cái tên đều biến xám, lóe sáng chỉ có bốn hàng.
A Công Mặc Tang cũng tập trung nhìn. Kinh Nam đứng xem, mặt không lộ biểu tình
Tô Minh đứng ở bậc thang năm trăm bốn mươi sáu, hít sâu. Áp lực nơi đây đã cực mạnh, hắn rất khó đi nhanh như trước. Nâng chân lên, Tô Minh đi lên bậc thang thứ năm trăm bốn mươi bảy, từng bước một tiến lên.
Bước chân của hắn không nhanh nhưng ổn định.
Hắn nghe bên tai mơ hồ truyền đến tiếng gầm từ sương khói, như có ai đang nói gì. Nhưng hắn không chăm chú lắng nghe, tiếp tục từng bước leo lên từng bậc thang.
Thần Xung vẻ mặt nghiêm nghị, không nói thầm nửa câu, cũng không nhìn thứ hạng trong lệnh bài. Cực kỳ nghiêm túc xé rách áo nửa thân trên, lộ ra cơ thể hơi mập mạp, từng bước một tiến lên.
Còn về Tất Túc thì khuôn mặt cực kỳ dữ tợn, nghiến răng nghiến lợi chịu đựng áp lực, cố chống đỡ đau đớn trong người bởi vì áp lực bước nhanh tới trước, đi ra một bậc thì gã không ngừng nhìn thứ hạng trong lệnh bài!
Hạng nhất, Diệp Vọng, bảy trăm nhín mươi mốt bậc.
Hạng hai, Tất Túc, năm trăm năm mươi bốn bậc.
Hạng ba, Thần Xung, năm trăm bốn mươi tám bậc.
Hạng tư, Mặc Tô, năm trăm bốn mươi bảy bậc.
Bốn người, chỉ có mình Tất Túc là luôn nhìn thứ hạng, ba người kia đều không có. Diệp Vọng căn bản không quan tâm bất cứ thay đổi nào. Y vẫn cảm thấy đối thủ của mình chỉ có bản thân.
Thần Xung thì là kiêu ngạo, mơ hồ cảm nhận khí thế đến từ Tô Minh khiến y hơi quan tâm, cho nên không nhìn thứ hạng, sợ lòng rối loạn.
Tô Minh cũng không nhìn, chỉ từng bước một leo lên bậc thang. Mỗi đạp xuống một bước thì cơ thể Tô Minh sẽ run lên, toát ra nhiều mồ hôi, cảm nhận áp lực cực mạnh. Nhưng tính cách kiên cường và sự quyết tâm không thể nói rõ, khiến hắn dưới áp lực như gốc cây nhỏ trong gió mạnh, giãy dụa không ngã!
"Tất cả sinh vật trên mặt đất này, có ai thấy được chân trời…" Tô Minh nhìn bầu trời, bước đi, thì thào….