Vốn khoảng cách giữa Tô Minh và người trung niên còn hơi xa, nhưng không biết vì sao, hắn nghe thanh âm người này rồi, nhìn qua lập tức hiện ra hình dáng người này tựa như nhìn ở khoảng cách gần.
Hình ảnh kỳ lạ này khiến Tô Minh tinh thần chấn động. Cùng lúc đó, khi tiếng cười truyền đến, lực lượng khí huyết trong người hắn chuyển động như không bị khống chế. Dường như đối phương chỉ cần liếc mắt một cái, có thể khiến máu trong người mình trào ra hết, lập tức chết ngay.
Không chỉ mình Tô Minh có cảm giác đó. Giờ phút này Lôi Thần, Ô Lạp, coi như là Bắc Lăng cũng có ảo giác giống vậy. Thân thể Lôi Thần run lên, mắt lộ ra khó tin.
Còn có Ô Lạp, thân thể run lẩy bẩy, tựa như người đàn ông trung niên trước mắt có lực lượng cường đại khiến cô phải quỳ lạy.
Xem như là cha của Bắc Lăng, Tiễn Phủ Ô Sơn bộ lạc, giờ phút này thân thể khẽ run, chậm rãi cúi đầu hướng người trung niên nhấc chân bước trên không khí tiến lên.
Trừ Tiễn Thủ ra, Sơn Ngân khôi thủ đội săn cũng hô hấp dồn dập, mắt lộ ra cuồng nhiệt và khát vọng. Ánh mắt như vậy đặt ở trên người gã luôn im lặng ít nói thì thật cực hiếm hoi.
"Khai Trần cảnh!!!" Trong lòng Tô Minh thét gào. Đầu óc hắn chợt hiện ra ba chữ kia!
"Khai Trần cảnh đạp không, Man văn vu thiên, ngôn động khí huyết, khí phá trời!" Trên sách da thú miêu tả Khai Trần cảnh chính là mười sáu chữ này.
Tô Minh ngơ ngác nhìn người đàn ông áo tím ở bên dưới từng bước một đạp không trung tiến lên. Người này thoạt nhìn khoảng bốn mươi tuổi, hơi gầy, nhưng khuôn mặt cực tuấn tú. Trên người y không nhìn thấy nhiều dấu vết thuộc Man tộc, chỉ có hai bên tai nhiều khuyên tai xương mới lộ ra đôi chút.
Bộ áo tím kia, Tô Minh chưa từng thấy qua đồ đẹp như vậy. Vải thô áo gai còn lâu mới sánh bằng, càng không phải đồ da thú hắn mặc có thể so sánh.
Theo người này đi đến, sau lưng Phong Quyến bộ lạc hơi vặn vẹo, dường như trong chớp mắt này, đất trời biến sắc, trừ y ra, tất cả không còn tồn tại.
Cũng trong nháy mắt này, gió thổi, ngừng, mây trôi, đông lại!
Người đàn ông trung niên tóc dài xõa tung, mặt mỉm cười chậm rãi tới gần. Nụ cười như gió xuân khiến khí huyết trong người đám Tô Minh hơi hòa hoãn. Nhưng theo người trung niên tới gần thì hiện ra loại cảm giác nghẹt thở, như khiến người không dám thở mạnh.
Đặc biệt là ánh mắt người này, tựa như ẩn chứa trời đất, khiến người nhìn đầu óc trống rỗng, giống như bí mật bị đối phương phát hiện, không còn chỗ che giấu.
Con rắn dừng giữa không trung, không dám nhúc nhích chút nào, do đó có thể thấy sự khủng bố của người đàn ông trung niên. A Công chậm rãi đứng dậy, giấu đi đáy mắt phức tạp lóe ra lúc trông thấy người kia.
"Mặc Tang, bái kiến Thượng Man Phong Quyến." A Công mặt già nua, đứng dậy cúi đầu hướng người đàn ông trung niên.
"Mặc Tang, giữa ngươi và ta, không cần như vậy." Ngươi đàn ông thanh âm nhu hòa, nhưng không ngăn cản A Công cúi đầu. Đợi A Công bái xong, y vung lên tay phải, tựa như cách không nâng dậy ông.
Đã thấy A Công thân thể chấn động, nhưng không đứng dậy mà là dưới lực lượng nào đó, lại từ từ cúi đầu! Lần cúi đầu này, thoáng chốc lực lượng bên ngoài thân thể A Công tan vỡ, dần tán đi, thế này A Công mới đứng vững.
Người đàn ông áo tím nhìn chằm chằm A Công, trên mặt lộ ra tươi cười, lắc đầu chỉ vào ông.
"Ngươi đó, vẫn là tính tình như hồi trẻ, đã bao nhiêu năm rồi, sao lần này lại đây tìm ta?"
"Năm đó Thượng Man đề ra yêu cầu, Mặc Tang phân vân đến nay đã có quyết định." A Công sắc mặt bình thản, chậm rãi mở miệng.
Người đàn ông áo tím nghe thấy lời này, sắc mặt lập tức biến ngưng trọng.
Đám Tô Minh cũng đã sớm đứng dậy, cung kính đứng bên cạnh. Tô Minh cách A Công gần nhất, mơ hồ cảm nhận được tâm tình A Công khi đối diện bạn cũ, cũng có thể hiểu vì sao A Công không đến Phong Quyến.
Thấy khuôn mặt già nua của A Công, tim hắn khẩn trương đập nhanh, liếc trộm người đàn ông trung niên áo tím. Trong đầu Tô Minh bất giác hiện ra lời A Công từng nói với hắn.
"Man Công Phong Quyến bộ lạc, trước năm hai mươi tuổi không bằng ta, mãi đến năm ba mươi bốn tuổi mới có thể miễn cường đấu một trận với ta. Khi ấy A Công trong bộ lạc tám phương này không ai không biết!"
Lòng Tô Minh đau nhói, đang muốn thu lại tầm mắt thì đã thấy người áo tím mỉm cười nhìn hắn một cái. Ánh mắt này, lập tức khiến đầu óc Tô Minh chấn động. Hắn có thể rõ ràng cảm nhận được, A Công thi thuật ẩn trên người mình chớp mắt đã bị người trung niên nhìn thấu.
Đang lúc Tô Minh sắp chịu không nổi, thân thể run rẩy thì người đàn ông dời tầm mắt, nhìn hướng đám Bắc Lăng, cùng với Lôi Thần, Ô Lạp và cả Sơn Ngân khôi thủ, cùng với Tiễn Thủ Ô Sơn bộ lạc.
"Bái kiến Thượng Man Phong Quyến." Sơn Ngân là người thứ nhất khom người cúi đầu, sau đó mấy người khác cũng làm theo.
Tim Lôi Thần đập nhanh, khẩn trương đến nỗi mặt tái nhợt. Ô Lạp cũng giống thế. Coi như là Bắc lăng cũng không còn chút gì lạnh lùng, mà là cung kính. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://nettruyenhay.net
"Ta nhớ ngươi, ngươi tên Bắc Lăng đúng không?" Người trung niên chỉ hướng Bắc Lăng.
Bắc Lăng ngẩn ra, mắt lộ sự vui mừng như điên, giọng run lên vội vàng cung kính nói.
"Thượng…Thượng Man, tôi là Bắc Lăng."
Người đàn ông áo tím mỉm cười, sau đó nhìn A Công, đang muốn mở miệng thì đột nhiên biến sắc, nhìn phương xa. A Công luôn trầm mặc đứng đó, giờ phút này như là phát hiện cái gì, theo sau người trung niên nhìn qua.
Đã thấy phía chân trời như có cuồng phong gào thét, một sợi chỉ đen to lớn bay nhanh đến. Không bao lâu sau, theo sợi chỉ đen đến, có thể rõ ràng thấy sợi chỉ đen là một con rết dài hơn mười trượng.
Con rết đen có trăm chân, bộ dạng cực kỳ dữ tợn đáng sợ, lúc tiến lên xung quanh lượn lờ khói đen, bên trên đứng sáu người!
Tô Minh nhìn con rết dần tới gần, nhìn trong sáu người có một bóng trắng, mặt lộ nụ cười.
Đứng đầu là một bà lão tóc bạc. Bà lão mặc đồ đen, mặc dù nhìn hơi già nhưng có thể thấy tuổi trẻ nhất định là xinh đẹp tuyệt trần, chẳng qua sắc mặt lạnh lùng khiến người xem thấy lạnh lẽo.
Tô Minh phát hiện ánh mắt A Công nhìn bà lão Ô Long bộ lạc khang khác.
Sau lưng bà lão là một người đàn ông tựa như tháp sắc. Người đàn ông này cực kỳ cao to, sắc mặt lạnh lùng, khí huyết trên người mạnh mẽ, thậm chí còn cao hơn Sơn Ngân và Tiễn Thủ chút đỉnh.
Bên người bà lão là một thiếu nữ mặc áo trắng. Thiếu nữ mặt mày xinh đẹp cực kỳ mỹ lệ, trong mắt có tia ưu sầu. Chỉ là nỗi buồn này khi cô nhìn thấy Tô Minh thì thoáng chốc biến mất, còn lại là kinh ngạc và vui mừng, nháy mắt với Tô Minh.
Trong ba người này Tô Minh cũng thấy người quen, chính là Tư Không. Y đứng trên lưng con rết đen, hung ác trừng Tô Minh, mắt lộ hận thù.
Còn lại hai người tuổi không lớn, gần bằng Tô Minh, một nam một nữ. Nhìn khuôn mặt thì hai người này là anh trai em gái, đều yên lặng. Chẳng qua cô gái thể hình cao to, thoạt nhìn rất đầy đặn nhưng diện mạo thanh tú.
Khi con rết tới gần, bên trên bà lão và mọi người đều cúi đầu hướng người áo tím, sắc mặt cung kính. Ngay cả con rết dưới thân họ cũng run rẩy, dường như khá sợ người áo tím.
Người áo tím luôn luôn mỉm cười, gật đầu nhận Ô Long bộ lạc bái xong có một bóng người từ bên dưới Phong Quyến bộ lạc chạy vội đến. Dưới chân bóng người có khói tím lượn lờ, xuất hiện giữa không trung, cung kính cúi đầu với người áo tím.
Bóng người ấy chính là một ông lão áo trắng, là hôm đó lấy đi đan dược của Tô Minh, Thạch Hải!
"Thạch Hải, chiêu đãi khách quý." Người áo tím nói xong, nghe Thạch Hải cung kính đáp liền nhìn hướng Ô Sơn bộ lạc A Công Mặc Tang.
"Mặc Tang, có bộ lạc dâng lên một ít Tang Vân Diệp, ta biết ngươi năm đó thích vật ấy, đợi ngươi đến gặp ta rồi sẽ cùng ngươi nhấm nháp."
A Công Ô Sơn bộ lạc nhẹ gật đầu, ngoái lại nói vài câu phân phó với Tiễn Thủ, cất bước. Dưới ánh nhìn sửng sốt của Tô Minh, hắn thấy A Công cũng như là bước trên không khí đi hướng người áo tím, cùng nhau bay về phía thành đá.
Nhìn bóng lưng người áo tím, trong mắt Tô Minh có tia khao khát.
"Khai Trần cảnh…không biết đến khi nào mình mới có thể đạt được cảnh giới như vậy!"
Khi Tô Minh âm thầm mơ ước trông theo, thì Thạch Hải vẻ mặt tươi cười nhìn mọi người.
"Trừ đám thanh niên tuổi trẻ ra thì mọi người đều là bạn cũ, các người đến sớm, mấy bộ lạc khác còn chưa đến. Đợt này do lão phu tiếp đãi, mời vào Phong Quyến thành!" Thạch Hải còn có việc khác phải làm, cố làm bộ mặt tươi cười khách sáo vài câu, dẫn mọi người bay hướng thành đá.
Lúc này Lôi Thần đi tới bên cạnh Tô Minh, gặp Bạch Linh rồi gã nhớ tới lúc ở bộ phường, hơi lo lo. Dường như đứng cạnh Tô Minh thì có thể đẩy mọi chuyện lên đầu hắn.
Tô Minh thỉnh thoảng liếc Bạch Linh. Bạch Linh cũng là mỉm cười, đôi khi va chạm ánh mắt với Tô Minh. Mắt giao nhau, Tô Minh nghe tiếng tim mình đập nhanh.
Rất nhanh, người của hai bộ lạc đã tiến vào trong Phong Quyến thành, đáp xuống một quảng trường cực lớn. Con rết tán đi, hóa thành khói đen mau chóng nhập vào người Man Công Ô Long bộ lạc.
Còn về con rắn thì hóa thành đụn mây bay lên trời, biến mất không thấy.
Quảng trường to lớn giờ phút này đã có tộc nhân Phong Quyến bộ lạc chờ sẵn. Thạch Hải sắp xếp, họ chia nhau tiến đến, rất là lễ phép dẫn đường, sắp đặt chỗ ở mấy ngày nay cho bọn họ.
Chẳng qua loại lễ phép này chỉ là bề ngoài, ẩn dưới thái độ vẫn là sự kiêu ngạo.
Dưới sự dẫn dắt của Sơn Ngân và Tiễn Thủ, đám Tô Minh đang muốn rời đi, nhưng lúc này chợt truyền đến thanh âm từ phía Ô Long bộ lạc.
"Ngươi chính là Tô Minh?"
Tô Minh khựng bước chân, xoay người nhìn thấy Man Công Ô Long bộ lạc âm trầm nhìn mình.