Phòng bên không lớn, nếu yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng côn trùng không biết tên kêu vang bên ngoài, cạnh cửa sổ có cành hoa hồng mới cắt lúc sáng sớm, nụ hoa dịu dàng nửa kín nửa mở, muốn lắm còn làm điệu, trông hết sức lẳng lơ.

Mắt phượng của Tam công chúa khẽ mở, nốt ruồi lệ ở đuôi mắt càng làm tăng thêm vẻ quyến rũ, ngay cả khi nói chuyện với Nam Dương Vương Phi, dáng vẻ cũng không mấy tập trung, một thân tao nhã, váy đỏ quét đất, tự toát ra nét phú quý uy nghi.

Mặc dù Nam Dương Vương Phi là trưởng bối lại nhiều lần trải qua sóng gió, nhưng lần này biểu cảm vẫn cứng đờ trong giây lát, sau đó khẽ thở dài, dịu dàng nói: “Nha hoàn kia bị dọa tới mức mất trí, miệng toàn những lời xằng bậy, hà cớ gì Tam công chúa phải để trong lòng?”

Xui xẻo thiệt thòi này, e rằng phủ Trấn Quốc Công phải tự mình nhận lấy.

Ai dám vì sự sống chết của một thứ nữ, mà nghi ngờ tiểu công chúa ngang ngược kiêu ngạo được Đế Hậu nâng niu trong tay đặt trên đầu quả tim?

Lần trước Tam công chúa cải trang xuất cung nghe diễn, bị nhị tiểu thư dòng chính nhà Lễ Bộ Thị Lang va chạm, Tam công chúa có tính tình thế nào? Lập tức gọi người bắt giữ vị đích nhị tiểu thư kia đưa về phủ Thị Lang. Nhưng vị đích nhị tiểu thư kia cũng là người không có mắt, không những không thành thật ngược lại còn năm lần bảy lượt xô đẩy thị nữ bên người Tam công chúa, đủ các lời lẽ lăng mạ uy hiếp rất khó nghe.

Tam công chúa hoàn toàn không có tâm tư nghe diễn, đứng dậy cho vị đích nhị tiểu thư kia hai bạt tai, không đợi nhị tiểu thư kia phản ứng lại, Tam công chúa đã ôm ngực hôn mê bất tỉnh trước.

Truyền ra ngoài lại thành Tam công chúa thân thể yếu ớt, bị nhị tiểu thư kia đẩy ngã đụng vào cây cột, thế nên mới giận tới mức hôn mê bất tỉnh.

Đế Hậu tức giận, ra lệnh cưỡng chế Thị Lang hồi phủ quản giáo con cái cẩn thận, từ sau chuyện đó, không ai còn thấy vị đích nhị tiểu thư xui xẻo kia nữa.

Tuy phủ Nam Dương Vương có gia nghiệp lớn, nhưng cũng không muốn chọc vào vị lá ngọc cành vàng thân thể yếu đuối này.

Huống chi việc này, vốn không liên quan gì đến vương phủ.

Lúc này Tam công chúa mới thờ ơ gật đầu, ngón tay thon dài trắng nõn điểm nhẹ giữa mi tâm, cảm giác lười biếng được thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn. Nàng ấy hơi nghiêng đầu, nhìn về phía Trần Loan, nhíu mày: “Nha hoàn kia bôi nhọ bổn cung…”

Trần Loan nhíu mày, có chút bất lực nói: “Công chúa yên tâm, muội đã sai người đưa nàng ta về phủ Quốc Công, giao cho phụ thân và tổ mẫu xử trí.”

“Cũng được, cũng không thể bắt bổn cung nhận thứ nước bẩn hại người vô ích này.”

Trần Loan dở khóc dở cười, thấp giọng đồng ý.

Bên ngoài còn nhiều nữ quyến như vậy, Nam Dương Vương Phi cũng không thể mặc kệ, nhỏ giọng dặn dò Thẩm Giai Giai vài câu, sau đó dẫn người rời đi.

Đương nhiên những người khác cũng không ở lại lâu, gian phòng nho nhỏ cuối cùng cũng yên tĩnh.

Kỷ Thiền phất ống tay áo bằng lụa mỏng, cho hạ nhân trái phải lui xuống, sau đó chậm rãi di chuyển, đi tới chỗ cành hoa phía trước cửa sổ, rút ra cành hoa nở đẹp nhất từ chiếc bình ngọc trắng, cầm trong tay, cười hỏi Trần Loan và Thẩm Giai Giai, giọng điệu lười biếng: “Bữa tiệc nhỏ này của vương phủ, sao bổn cung chưa nhìn thấy nửa người hợp mắt nhỉ?”

Lông mày Trần Loan cong cong, bước tới ngửi bông hồng đã hé nở gần hết, một lát sau nói: “Đúng là có chút nhạt nhẽo, nhìn xem, vẫn là Tam công chúa của chúng ta sắc đẹp tuyệt trần, người khác hoàn toàn không lọt vào mắt.”

Thẩm Giai Giai phì một tiếng bật cười: “Lời này không thật.”

Đôi mắt phượng quyến rũ của Kỷ Thiền, lúc này cũng chậm rãi xuất hiện ý cười, chiếc vòng trên tay phát ra ánh nước mượt mà, nàng ấy hơi gật đầu, nói: “Nếu đây là lời Giai Giai nói, ta còn tin vài phần, nhưng từ miệng Loan Nhi nói ra thì thật sự không chân thực.”

“Có Bát hoàng đệ ở đây, trong mắt Loan Nhi nào chứa nổi người khác?”

Ý cười trên mặt Trần Loan tiêu tán từng chút một, nàng né tránh vấn đề đó, ngược lại thay đổi câu chuyện.

“Nhị muội kia của muội…”

Kỷ Thiền cười nhạt, tuỳ ý gật đầu, nói: “Có đi mà không có lại thì quá thất lễ. Lần trước thứ muội kia của muội còn kêu gào muốn ném ta ra khỏi phủ tướng quân. Lần này bị ta bắt gặp, cũng không thể thật sự không để ý tới thể diện của Loan Nhi, đành phải ném nàng ta xuống hồ, để thứ muội kia của muội tỉnh táo lại.”

“Nhắc mới nhớ, bổn cung cũng thật lương thiện.”

Khóe miệng Trần Loan cong lên, tạo thành một độ cong vô cùng tinh tế, lộ ra hai má lúm đồng tiền làm say đắm lòng người, hiển nhiên tâm trạng rất vui vẻ.

Kỷ Thiền đảo mắt nhìn quanh, thu lại dáng vẻ thờ ơ lười biếng, nghiêm túc nói: “Lần này ta tới đây, cũng muốn hỏi một chút giữa Loan Nhi và hoàng đệ của ta, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Sắc mặt Thẩm Giai Giai cũng trở nên nghiêm túc.

“Lại nói, trong lòng ta cũng rất nghi ngờ. Tại sao mới qua một tháng, Loan Nhi và Bát hoàng tử đã ầm ĩ thành như vậy?”

Trong lòng Trần Loan cũng loạn thành một mớ hỗn độn, nàng tìm chiếc ghế mềm ngồi xuống, còn chưa mở miệng, mày đã nhíu lại trước.

“Mấy người chúng ta chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, từ khi còn bé đã theo sau hắn, tính ra cũng sáu bảy năm rồi.”

“Hắn không thèm quay đầu lại liếc mắt lấy một cái, cũng không có nổi một câu hứa hẹn. Con người muội không có kiên nhẫn, cứ chờ đợi vô thời hạn như vậy, muội thật sự chịu không nổi.”

Chờ đợi vô thời hạn là cách dễ nhất để g.iết c.hết hy vọng.

Hơn nữa, nàng cũng không nợ hắn bất cứ thứ gì.

“Muội không còn nhỏ, nhiều cô nương bằng tuổi đều đã lập gia đình. Ngày ấy Trần Diên và di nương trong phủ cùng tới khuyên muội, buổi tối cha muội lại tìm muội nói về việc này. Lúc ấy đầu óc hồ đồ, nên muội đã đồng ý.”

Cũng không hẳn là có ý ép bản thân từ bỏ, nhưng sau khi đập nồi dìm thuyền, nào có ai ngờ được mình lại tiến vào nơi ăn thịt người như vậy?

Trần Loan nhớ lại những chuyện hoang đường mà nàng phải chịu đựng ở Đông Cung trong kiếp trước, ánh mắt dần trở nên lạnh lùng.

Kỷ Thiền hừ lạnh một tiếng: “Bổn cung chưa từng nghe nói có di nương nhà ai lại dám nhúng tay vào chuyện hôn sự của đích nữ, duỗi tay cũng đủ dài, không sợ bị người ta băm nát hay sao?”

“Còn nhị muội kia của muội, trong lòng tồn tại những suy nghĩ đáng xấu hổ gì, chỉ có nàng ta mới biết. Loan Nhi, muội quá lương thiện. Lúc nào cũng nghĩ lòng người rất tốt, chỉ là lương thiện sẽ bị người ta bắt nạt, muội nên đề phòng nhiều hơn.”

“Sớm biết như thế, vừa rồi trước khi xuống tay nên gọi người trùm bao tải đánh một trận cho hả giận.”

Không ai không biết Tam công chúa có tính bênh vực người của mình, trong lòng Trần Loan hơi ấm áp, khẽ gật đầu.

“Loan Nhi, bổn cung nói một câu thật lòng, tính cách Bát hoàng đệ đặt ở đó, còn không phải là đối xử với ai cũng thờ ơ lạnh nhạt hay sao?” Cành hoa trên tay Kỷ Thiền rơi xuống đất, lập tức bị bao phủ một lớp bụi xám xịt, nụ hoa kiều diễm ướt át ban đầu bỗng chốc mất đi màu sắc.

Hơn nữa hắn còn có lòng dạ mưu lược thâm sâu, hiện giờ vây cánh đã cứng cáp, Hoàng Đế tuổi già bệnh nặng, dần dần có ý trao quyền cho hắn.

Trần Loan nhắm mắt lại, thầm nghĩ trong lòng: Đúng rồi, hắn đối xử với ai cũng như vậy, chỉ là nàng không phải ngoại lệ mà thôi.

Mắt phượng của Kỷ Thiền khẽ nhếch, hỏi tiếp: “Vừa rồi hắn nói gì với muội?”

Trần Loan cất giấu tâm sự trong lòng, lơ đãng nói vài câu, đáy mắt chứa những gợn sóng: “Cuộc hôn nhân này quá vội vàng, hiện giờ toàn bộ phủ Quốc Công và Đông Cung đều đang đẩy mạnh công tác chuẩn bị, ngoại trừ cầu xin hắn, muội không còn cách khác.”

Kỷ Thiền mím môi, đi tới vỗ vai nàng, nói: “Dù sao, chỉ cần muội thật sự suy nghĩ rõ ràng, bổn cung và Giai Giai đều hướng về phía muội, không ai có thể bắt nạt muội.”

Khi trở về, đã quá thời gian dùng cơm trưa, bầu trời xám xịt, mắt thấy một cơn mưa lớn sắp trút xuống.

Xe ngựa chạy êm ái suốt chặng đường, hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện nằm ngoài dự đoán của mọi người. Trần Loan cảm thấy mi tâm mơ hồ đau đớn, nàng nhắm hai mắt xoa bóp, thầm nghĩ sau khi trở về chắc chắn lại thêm một trận hỗn loạn nữa.

Không nói tới Khang di nương dịu dàng hiểu ý giỏi thổi gió bên gối, ngay cả người cha lúc nào cũng hướng về thứ nữ kia của nàng, cũng không dễ dàng qua mặt.

Thậm chí nàng còn có thể đoán được sắc mặt những người đó sẽ như thế nào.

Đúng là không được yên tĩnh.

===

Tại tửu lầu lớn nhất kinh thành, Kỷ Tiêu dẫn đầu uống hết một chén rượu lá trúc, từ đầu đến cuối gương mặt tuấn tú đều mang ý cười, gã sai vặt hầu hạ phía sau rất có ánh mắt, tiến lên rót đầy cho hắn ta. Nam Dương Vương cùng vài vị tướng quân, bao gồm cả Trần Thân đều có mặt.

“Bát hoàng đệ, hôm nay huynh đệ chúng ta phải uống thật vui vẻ.” Kỷ Tiêu đứng dậy, nâng chén về phía Kỷ Hoán.

Khoác hoàn toàn với Kỷ Tiêu, mỗi một chỗ trên người Kỷ Hoán đều như bị bao phủ bởi những gờ băng vô hình, cố tình lại có được một bộ da tốt, mày kiếm mắt sắc, phong thái nổi bật. Lúc này người đàn ông nâng mí mắt, tầm mắt dừng trên mặt Kỷ Tiêu.

Bầu không khí bỗng chốc ngưng đọng, tiếng ồn ào ầm ĩ trong tửu lầu cũng biến mất.

Một lúc lâu sau, Kỷ Hoán lười biếng nhếch khóe miệng, giọng nói vững vàng chầm chậm phát ra: “Lần trước bị thương, thái y dặn, không được uống rượu.”

Ý nghĩa của câu này rất rõ ràng.

Ai dám hành thích hoàng tử đương triều?

Trong nháy mắt, nụ cười của các đại thần lập tức biến mấy, hai mặt nhìn nhau, rồi lại nhìn sắc mặt bỗng chốc âm u của Thái Tử, nơm nớp lo sợ không dám nhiều lời.

Kỷ Tiêu hừ lạnh một tiếng trong lòng. Hắn ta ngồi xuống, cũng không hỏi han gì nữa, mà uống cực kỳ vui vẻ cùng mấy vị tướng quân.

Những người có mặt ngày hôm nay, không thật sự thuộc đảng phái của Thái Tử, mà thuộc phái trung lập không ngừng dao động, hiện giờ thần phật đánh nhau, chỉ sợ tai họa rơi xuống đầu mình.

Trần Thân cũng là người khôn khéo, từ lâu đã đứng cùng một chỗ với Nam Dương Vương, có thể uống rượu, nhưng lại không muốn nhiều lời.

Nhưng thế cục ngày hôm nay, vốn được thiết lập riêng cho phủ Trấn Quốc Công, sao có thể để ông dễ dàng lừa gạt cho qua chuyện như vậy?

Nếu muốn làm ngọn cỏ đầu đường đung đưa trái phải, chi bằng cắt đứt hoàn toàn đường lui của ông, để ông thể hiện thái độ trước mặt Kỷ Hoán.

Kỷ Tiêu uống rất nhiều, ý thức vẫn còn tỉnh táo. Hắn ta giả vờ say rượu đứng dậy, đặt tay lên vai Trần Thân, cả người ông lập tức cứng đờ, nhưng lại không có can đảm để gạt ra.

“Quốc Công gia, còn hơn một tháng nữa, Cô phải sửa miệng gọi ngài là nhạc phụ rồi, chúng ta nên uống một chén.”

Lời này giống như sấm sét trên mặt đất, Trần Thân bị nổ tới mức lông tơ trên người dựng ngược, cười khổ uống cạn chén rượu cùng Thái Tử, khi ngẩng đầu lên nhìn Kỷ Hoán lần nữa, ánh mắt người đàn ông lạnh băng, ngắm nghía chén rượu tinh xảo trong tay, vẻ mặt hờ hững nhưng lại hung ác nham hiểm, khiến người ta sợ hãi đến tột cùng.

Kỷ Hoán uống một hơi cạn sạch chén rượu trong tay, sau đó nhìn bầu trời xám xịt, mày kiếm nhíu thật sâu, buộc bản thân phải nhẫn nại và tự dặn lòng mình.

Hiện giờ chưa phải lúc.

Cho tiểu cô nương một chút thời gian.