Đêm khuya, cả tòa cung điện đều tắt đèn, hoà thành một thể với bóng tối sâu thẳm như muốn cắn nuốt con người, chỉ có thái giám nha hoàn xách đèn đứng chờ bên ngoài cung Dục Khánh.

Trong điện, trên bàn ngọc vẫn còn bày hai vò rượu, hương thơm tinh khiết mê người không ngừng lan toả, quyến rũ vị giác nơi đầu lưỡi, chỉ là bên cạnh vò rượu, chén rượu khéo léo tinh xảo đổ ngã nghiêng lệch, có hai chiếc còn rơi xuống mặt đất.

Không ai bận tâm đến những điều này.

Màn giường bị gió thổi khẽ bay, liên tục dịu dàng đáp lên bộ quần áo xen lẫn màu vàng tươi, Trần Loan cảm thấy đau đớn, từ khóe mắt chảy ra hai giọt nước mắt trong suốt, trong đôi mắt hạnh chứa đầy nước xuân, trong suốt sóng sánh, quyến rũ động lòng người.

Sắc mặt người đàn ông hơi dịu lại, dỗ dành tiểu cô nương say khướt từng chút một, mồ hôi trên trán hắn nhỏ xuống mu bàn tay nõn nà như ngọc của Trần Loan, ẩn nhẫn và kiềm chế, hỏi: “Loan Loan, nói lại những lời vừa rồi một lần nữa.”

Tiểu cô nương uống không ít rượu, men say quá lớn, thân thể mềm mại đến lạ, hơn nữa lại thích quấn lấy hắn, thỉnh thoảng trong miệng còn lẩm bẩm điều gì đó, lảnh lót mềm mại, là đàn ông đều không thể cưỡng lại sự cám dỗ như vậy.

Những lời đó phát ra từ miệng nàng, vốn dĩ người đàn ông cũng không để trong lòng, chỉ cho rằng nàng nói mớ trong lúc nửa tỉnh nửa mơ, nhưng nàng cứ không ngừng lẩm bẩm, tới tới lui lui cũng chỉ có vài câu như vậy, khi nói chuyện biểu cảm còn đau khổ mê mang, ánh mắt trống rỗng.

Thân thể Trần Loan rất nóng, nàng vô cùng khó chịu, muốn nhích người ra xa một chút, nhưng eo lại bị bàn tay to lớn của người đàn ông giam cầm. Nàng không chịu nổi nâng cổ tay lên, chuỗi hạt san hô đỏ thẫm trượt xuống cánh tay, hai mắt đẫm lệ mông lung, run giọng nói: “Ta không muốn chết…”

Ngón trỏ thon dài của Kỷ Hoán khẽ động, lướt qua phần tóc mai đen mượt ướt đẫm mồ hôi của nàng, đôi môi mỏng hơi mím lại, giọng nói trầm thấp hơn vài phần: “Ai muốn hại nàng?”

Trần Loan ngơ ngác nhìn hắn, giống như không nghe thấy câu hỏi của hắn, cánh môi tái nhợt đã khôi phục chút màu sắc, nàng cắn môi dưới, giọng nói mềm mại, mang theo cảm giác làm nũng yếu ớt vô lực: “A Hoán, chàng ôm ta một cái.”

Hít.

Thật là muốn mạng mà.

Nước lũ trào dâng từ đáy lòng, ánh mắt người đàn ông bỗng trở nên thâm thúy, như bị mực đặc nhuộm đẫm, hắn vươn bàn tay ấm áp, che đi cặp mắt trong trẻo xinh đẹp, đẫm nước thu, thở dài một tiếng: “Loan Loan, đừng nhìn ta như vậy.”

Nàng vô hại như thế, ngây thơ nằm trên giường, bên trong tròng mắt tràn đầy hình ảnh phản chiếu của người đàn ông, với ánh mắt chuyên chú như vậy, chỉ cần một cái liếc mắt, tất cả sự thù địch và u ám trong lòng đều lặng lẽ biến mất.

Mặt trăng đêm nay đặc biệt bắt mắt, tựa như một chiếc đĩa bạc khổng lồ, bên trong chứa đựng muôn vàn ánh sáng mềm mại, như tơ như sợi, rủ xuống, sáng ngời xinh đẹp.

Trần Loan rất mệt mỏi, đến cả đầu ngón tay cũng không muốn động, mái tóc đen như mực uốn lượn xoã trên gối mềm, nàng cuộn tròn thành quả bóng nho nhỏ, nép vào khuỷu tay Kỷ Hoán, hàng mi run rẩy, ngón tay mảnh khảnh trên vòng eo cường tráng của người đàn ông, men rượu vẫn chưa tan.

“A Hoán…”

Nàng nâng mí mắt, giọng nói khàn khàn u ám mang theo chút ngọt ngấy, nghiêm túc hỏi: “Chàng có vui không?”

“Hả?” Người đàn ông buồn bực phát ra một tiếng từ trong cổ họng, mày kiếm hơi cau lại, tỏ vẻ khó hiểu.

Trần Loan mở to mắt hơn, che môi ngáp dài, khóe mắt trào ra chút nước mắt, thay đổi cách hỏi: “Ta thắng rồi sao?”

Dáng vẻ say rượu của tiểu cô nương thật khiến người ta trìu mến, tươi sáng lanh lợi, còn vô cùng bướng bỉnh. Kỷ Hoán gật đầu chiều theo ý nàng, đưa tay vuốt ve tấm lưng mảnh khảnh của nàng, nói: “Đã hứa với nàng, ta tự có tính toán, mau ngủ đi, nếu không sáng mai tỉnh dậy sẽ đau đầu.”

Hài lòng với đáp án mình muốn, Trần Loan nhích lại gần người đàn ông, ngoan ngoãn nhắm mắt, tiếng hít thở dần bình ổn lại.

Cứ thế ngủ thiếp đi.

Kỷ Hoán đắp chiếc chăn mỏng lên người tiểu cô nương, bản thân mình cũng nhắm mắt lại, nhưng vẻ mặt lại dần lạnh lẽo như băng.

Bên tai là từng tiếng sợ hãi bất lực của nàng.

“……”

“Vì sao chàng không thích ta?”

“Ta sắp gả cho người khác…”

“A Hoán, chàng đừng không cần ta.”

Bàn tay to đặt trên mép giường chậm rãi nắm lại, ngày càng chặt hơn. Những lời này giống như một thanh kiếm sắc bén, đâm xuyên qua người hắn, cảm giác đau đớn tan đi, mỗi khi nhớ tới tình cảnh vừa rồi, hắn lại cảm thấy trong lòng dâng lên một làn sóng cuồng bạo, khó mà áp chế được.

Khi hắn không biết, rốt cuộc nàng đã gặp phải chuyện gì?

Những lời nói giống thật mà như giả kia, cuối cùng là do nàng say rượu thần chí không rõ ăn nói xằng bậy, hay thực sự, có điều bí ẩn mà người khác không biết?

Vẻ mặt đau đớn và đôi mắt rời rạc xám xịt như thế, chân thật đến đáng sợ, điều này khiến hắn cảm thấy những lời đó không phải thuận miệng nói ra, ít nhất là nó không được đầy đủ.

Hơn nữa, cũng tại hắn quá tự cao, bày mưu lập kế trong suốt một thời gian dài, tất cả mọi việc đều được tính toán, suy xét đến từng biến số, chỉ bỏ sót một mình nàng.

Hắn vốn tưởng rằng tiểu cô nương sẽ theo sau mình mãi mãi, không biết mệt mỏi, lại không biết đã là con người đều sẽ mệt mỏi, âm thầm cống hiến nhiều năm mà không được hồi đáp, để tay lên ngực tự hỏi, hắn có làm được không?

Kỷ Hoán đột nhiên mở mắt ra, dường như tiểu cô nương bên cạnh cảm nhận được cái lạnh ban đêm, mò mẫm tiến lại gần hắn.

Đây là hành động hoàn toàn tin tưởng và ỷ lại vào hắn, cũng chính động tác nhỏ bé không đáng kể này đã khiến Kỷ Hoán cứng họng nghẹn ngào, ôm tiểu cô nương chặt hơn.

Có một số việc, có lẽ hắn nên điều tra lại.

Sáng sớm ngày hôm sau, khi Trần Loan mở mắt ra, cả người như bị tan thành từng mảnh rồi được ráp lại, xê dịch một chút thôi xương cốt cũng đau đớn, nàng dựa nửa người vào chiếc gối mềm, liếc nhìn ra ngoài cửa sổ.

Trời đã sáng trưng.

Nàng hoàn toàn không nhớ nổi chuyện hôm qua, ánh mắt chậm rãi lướt qua hai vò rượu Tang La kia, đầu nhất thời đau đớn.

Bên cạnh không còn ai, canh giờ này, có lẽ hắn đã lên triều từ sớm.

Nàng hơi cử động ngón tay, dưới lớp trung y trắng thuần, trên cổ tay và cánh tay nõn nà đều có vết bầm tím, chạm vào rất đau. Trần Loan khẽ cắn môi, mơ hồ nhớ lại sự u ám xen lẫn trong mắt người đàn ông đêm qua, còn có mồ hôi nhỏ giọt trên người nàng, nóng bỏng tới mức nàng phải co rúm lại.

Nàng đứng dậy khỏi giường, Lưu Nguyệt và Bồ Đào vẫn luôn đợi ngoài cửa nghe thấy động tĩnh, đưa mắt nhìn nhau, rồi vội vàng vén rèm đi vào, thấy thân thể Trần Loan hơi khom, trên mặt tràn ngập ý cười, liên tục nói: “Chúc mừng nương nương, chúc mừng nương nương.”

Trần Loan hơi nhướng mày, ngược lại cũng hơi hứng thú, mỉm cười xoa mi tâm, hỏi: “Đang êm đẹp sao lại đột nhiên nói lời chúc mừng? Hôm nay là ngày lành gì à?”

Bồ Đào nhanh mồm nhanh miệng không giấu được lời nói, vừa sai bảo tiểu cung nữ bưng chậu rửa mặt tiến vào, vừa nói: “Sáng sớm lúc Hoàng Thượng rời đi, cố ý dặn dò bọn nô tỳ, nói sau khi nương nương tỉnh dậy thì thu dọn đồ đạc, chuyển đến cung Minh Lan.”

Chỉ một câu như vậy, đã thể hiện rõ thái độ của đế vương.

Cung Minh Lan là nơi nào? Từ trước đến nay, đó luôn là nơi sinh sống của Hoàng Hậu các triều đại, thường mang ý nghĩa và tượng trưng cho chủ nhân của lục cung, mẫu nghi thiên hạ.

Đó vốn là nơi hiện giờ Trần Loan nên sống, nhưng bởi vì thái độ của phái Tả Tướng tiền triều, cùng mối quan hệ quá mức tế nhị của phủ Quốc Công và người phụ tá kia, nên mới trì hoãn hết lần này đến lần khác.

Cho đến ngày hôm qua, những lời nói đau thấu tâm can của Tả Tướng Tư Mã Nam, dụng ý từ động thái này quá rõ ràng, mọi người đều nghĩ vào thời điểm như vậy, tân đế sẽ có phần thoái nhượng.

Ngay cả Trần Loan cũng cho là như vậy.

Ánh mắt nàng hơi mơ hồ, nhìn cây táo có tán khổng lồ ở sân ngoài cung Dục Khánh, trong giọng nói cũng mang theo ý cười rời rạc, khẽ gật đầu, nói: “Cũng được, ăn sáng xong hãy thu dọn, các ngươi vất vả rồi.”

Chỉ trong vòng một buổi sáng, tin tức vị ở cung Dục Khánh dời đến cung Minh Lan đã lan truyền khắp hậu cung và tiền triều, lại nghĩ tới hôm qua tân đế ở lại cung Dục Khánh, tâm trạng đột nhiên có chút vi diệu.

Thổi gió bên gối như vậy, quá lợi hại đi.

Mà đồng thời, trên triều đình.

Khi nhận được tin tức, tâm trạng Trần Thân rất tốt. Mặc dù ngày ấy Trần Loan tuyên bố cắt đứt quan hệ với phủ Trấn Quốc Công, nhưng sự dây dưa rắc rối phức tạp trong đó, tất nhiên không thể loại bỏ chỉ với một câu nói.

Ít nhất ở trong mắt người ngoài, quan hệ giữa đại cô nương phủ Quốc Công được gả vào hoàng gia và phủ Trấn Quốc Công, vinh cùng vinh, hại cùng hại.

Mà trái ngược hoàn toàn, Tả Tướng Tư Mã Nam sắc mặt rất khó coi, mấy người đứng đầu hàng quan văn cũng nghiêm mặt, tất nhiên bọn họ đều nhận được tin tức.

Hoàng Thượng vẫn chưa tới, Nam Dương Vương vuốt râu đứng đầu hàng võ tướng nhếch miệng cười sang sảng, không giấu được niềm vui trong điệu cười, nghe thấy vậy, ánh mắt Tư Mã Nam trầm xuống, nhẹ nhàng liếc mắt qua.

Chỉ là kẻ mãng phu hữu dũng vô mưu (*)mà thôi, lười chấp nhặt với ông.

(*): Chỉ người dũng cảm, có sức mạnh nhưng lại không có mưu lược, trí tuệ.

“Xem ra Tả Tướng không thể đạt được điều mình muốn? Thiên kim của tướng phủ, nên định hôn sớm đi thôi.” Giọng Nam Dương Vương không nhỏ, rất nhiều người đều nghe thấy.

Tư Mã Nam hừ lạnh một tiếng, không nói lời này.

Tranh cãi với loại mãng phu này chỉ lãng phí nước bọt, chờ tân đế tới, tự nhiên mọi người sẽ nhìn thấy quyết tâm của ông ta.

Chẳng qua chỉ dời cung mà thôi, có thể dời cung đương nhiên cũng có thể chuyển cung, chỉ cần đại điển phong hậu chưa bắt đầu, Tư Mã gia của ông ta thề sẽ không buông tay với hậu vị.

Giữa văn thần võ tướng của Đại Yến, trước nay luôn nhìn nhau không vừa mắt.

Trong lòng văn thần đều có một sự kiêu ngạo, tự cho mình là thanh cao bất phàm, khinh thường võ tướng hữu dũng vô mưu, uổng cho một thân sức mạnh. Mà trong lòng những võ tướng đó tự nhiên cũng không phục, cho rằng đàn ông nên đội trời đạp đất bảo vệ quốc gia, mấy tên giá bút ra vẻ nho nhã kia không có bản lĩnh nào khác, cả ngày chỉ biết chơi chữ, giỏi ra vẻ thần bí.

Trong số đó, Nam Dương Vương và Tư Mã là những gương mặt tiêu biểu. Mỗi khi hai người chạm mặt nhau, thường xuyên tràn ngập mùi mùi thuốc súng, chiến tranh thầm lặng hết sức căng thẳng.

“Vương gia nói có lý, dù nói thế nào, bệ hạ và nương nương cũng là bạn từ thuở nhỏ, không giả được, tất nhiên không phải người tuỳ tiện nào cũng có thể thay thế.” Người lên tiếng là Kiến Uy tướng quân, từ đầu đến cuối hắn đều đứng về phe dòng chính của Kỷ Hoán, đương nhiên mọi việc cũng tuân theo ý muốn của Kỷ Hoán.

Tư Mã Nam lạnh lùng nhìn qua, không khỏi cười nhạt một tiếng, nói: “Dù thế nào cũng phải hợp lễ nghĩa, thuận theo ý trời.”

Nam Dương Vương: “Sao lúc tiên đế tứ hôn, Tả Tướng đại nhân không đứng ra nói lời chính nghĩa với mọi người như vậy? Hiện giờ tân đế đăng cơ, ngài lại nói một đống lời mê sảng.”

Ngực Tư Mã Nam phập phồng vài cái, ông ta nheo mắt, lần đầu tiên sinh ra chút cảm giác mệt mỏi, không có sức.

Quả thực ông nói gà bà nói vịt, đàn gảy tai trâu.

Kỷ Hoán ngồi trên long ỷ, tua rua bằng ngọc trên mũ miện rủ trước mắt, phía dưới vẫn đang tranh cãi khí thế ngất trời, hắn hơi nghiêng đầu, ánh mắt lạnh lùng rơi xuống tay trái.

Phía trên hổ khẩu, một vết đỏ hình dấu răng bất chợt nằm ở đó, có thể thấy được khi cắn tiểu cô nương dùng sức tàn nhẫn thế nào.

Hắn vươn tay vuốt ve vết tích mờ nhạt kia, mặt mày dịu dàng hơn rất nhiều.

Sao hắn có thể không cần nàng.

Tiểu ngốc khờ khạo.

===

Ngày ấy khi lâm triều, tân đế lạnh lùng nhìn đám người tranh cãi, không thèm nói nửa lời, trực tiếp bãi triều.

Không đợi mọi người lấy lại tinh thần, phía Đại Lý Tự đã truyền ra tin tức mới. Tên phụ tá trong tay giữ thuốc cấm căn bản không liên quan gì tới di nương phủ Quốc Công, thậm chí người của Đại Lý Tự còn dẫn theo mấy người hàng xóm dưới quê nhà của Khang Thiền, bọn họ đều nói mình nhìn Khang Thiền ra đời, chưa từng nghe nói nhà kia còn sinh thêm một trưởng nữ.

Tin tức như vậy lan truyền, khiến cho đủ loại quan lại xôn xao.

Hoàng Đế tức giận, hạ lệnh điều tra nghiêm ngặt, bất cứ ai ở phía sau quạt gió thêm củi, khuyến khích lời đồn đều bị bắt giam, lần này nhất định phải điều tra ra manh mối.

Chưa đầy một ngày, Hình Bộ đã giam giữ mấy chục người.

Nhậm chức ở Đại Lý Tự, đặc biệt khó khăn.

Lúc trước chính Đại Lý Tự nói Khang Thiền và Khang di nương là quan hệ tỷ đệ, hiện tại vẫn là Đại Lý Tự đứng ra làm sáng tỏ.

Bọn họ định chơi đùa với phe Tả Tướng hay sao?