Biệt thự này tham khảo qua nhà cửa y hồ ở vùng Giang Nam để xây nên, tổng cộng chia làm hai viện, Đông viện là chủ viện, có ba tầng trên mặt đất, hai tầng hầm, cùng tất cả 14 gian phòng ngủ, khu công năng có bếp trung bếp tây cùng thư phòng và phòng chờ, hai tầng hầm sử dụng làm gara, tổng cộng đỗ 15 chiếc siêu xe.

Mà Tây viện được dùng làm khu vực giải trí, có rạp chiếu phim gia đình, phòng kho, thậm chí là sân bay.

Triệu Hi nghi hoặc: “Đại Bảo, điện nước của biệt thự thì tính như thế nào?”
[Căn cứ vào khu vực diện tích đã được giải khóa, muốn có điện nước thì cần có số điểm tương ứng.

]
Được rồi, đơn giản mà nói, hiện tại vô luận là làm gì đều cần có điểm tích lũy.

Giây lát.


Cả nhà họ Triệu nghiên cứu một lát, ánh mặt trời ngoài cửa sổ đã lên cao, bầu trời xanh thẳm trong vắt, chỉ có vài gợn mây, ngẫu nhiên lại có mấy chú chim bay xẹt qua.

"Đúng là không khí ở cổ đại vẫn tốt hơn, không có sương mù, thuần tự nhiên không ô nhiễm.

"
Mẹ Triệu tìm vui trong đau khổ, lời vừa dứt, ngoài phòng liền truyền đến từng tiếng chó sủa rất quen thuộc.

Đôi mắt hạnh của Triệu Hi sáng lên, vui mừng nói: "Là Vượng Tài!"
Vượng Tài là một chú chó giữ vườn vừa mới một tuổi, rất giỏi trông nhà, đêm qua chuyển nhà cũng thuận đường mang theo chú chó, chỉ là người Triệu gia cũng không nghĩ tới Vượng Tài cũng xuyên qua theo.

Vượng Tài rất hiểu tính người, bình thường cũng không kêu loạn quấy nhiễu mọi người, trừ phi có người ngoài xông vào.

Triệu Hi quyết đoán bước nhanh ra khỏi cửa chính viện đông, liếc mắt một cái liền thấy Vượng Tài chạy quanh một nam đồng đi chân trần người đầy mồ hôi và sủa điên cuồng, nam đồng sợ tới mức thân thể nhỏ bé run lẩy bẩy, khuôn mặt nhỏ nhắn vàng như sáp không có thịt trắng bệch, giọng nói run rẩy nức nở kêu: "Cẩu cẩu đừng cắn Hổ Tử, đừng cắn ta.

"
Nhìn quần áo và đôi chân kia, đoán chừng là cậu bé trong màn hình điện thoại sáng nay, Triệu Hi còn nhớ rõ dáng vẻ cậu bé cầm bát cháo liếm sạch.

Tiểu tử kia gầy như một con khỉ da, chỉ có khuôn mặt tròn trịa mang theo chút mập mạp của trẻ con.

Tâm tư Triệu Hi khẽ động, lập tức tiến lên phía trước vỗ vỗ đầu Vượng Tài, trầm mặt răn dạy: "Vượng Tài, ngồi xuống!"

Vượng Tài ô ô một tiếng, ngoan ngoãn ngồi xổm trên mặt đất, há miệng chảy nước trên mặt đất.

Cả nhà cũng chỉ có con chó Vượng Tài này còn chưa biết tình huống.

Hổ Tử ngây ngốc nhìn mặt Triệu Hi, thì thào hô: "Tiên! ! Tiên nữ.

"
Triệu Hi năm nay đang ở độ tuổi 16 tươi đẹp như hoa, mặc dù từ nhỏ sinh ra trong nhà nông, nhưng lại được vợ chồng Triệu gia cẩn thận nuông chiều trưởng thành, càng là mỹ nhân số một trong thôn Bạch Sa.

Hổ Tử chưa bao giờ gặp qua tỷ tỷ nào xinh đẹp như vậy, da thịt so với tuyết trắng trong ngày đông còn thắng ba phần, không mang theo bất kỳ châu thúy nào nhưng so với cô cô Thúy Thúy còn xinh đẹp hơn.

Còn nữa, xiêm y trên người tỷ tỷ này thật kỳ lạ, bên trên lại thêu một con vật màu lam mà hắn không biết là gì.

Cái đầu tròn màu lam thật to, ngay cả hai tay cũng tròn vo! Không giống như hổ, cũng không giống như mèo, Hổ Tử tạm thời cho rằng đây là một con thần thú.


Chỉ có tiên nữ mới biết về thần thú!
Hổ Tử kích động đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn từ trắng chuyển sang đỏ, đột nhiên quỳ xuống với Triệu Hi, khóc nức nở hô to: "Tiên nữ tỷ tỷ, Hổ Tử van cầu ngươi cứu Thính Vân thúc thúc đi, hắn sắp chết rồi.

"
Tiểu quản gia trí năng - Đại Bảo nhắc nhở, [Thiện cảm đến từ Hổ Tử, điểm tích lũy +1]
Người một nhà nghe được thì hai mắt liền tỏa sáng, cũng bắt đầu sinh ra thiện cảm với đứa nhỏ Hổ Tử này.

Mẹ Triệu - Vương Tuyết Cầm vốn từng sinh dưỡng ba đứa nhỏ, nhìn Hổ Tử gầy gò nhỏ bé tựa như một chú mèo con đáng thương, lòng sinh thương tiếc, kéo hắn từ trên mặt đất dậy, từ ái hỏi: "Hổ Tử, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Thính Vân thúc thúc kia là ai?"
Đây tất nhiên là mẫu thân của tiên nữ tỷ tỷ, vậy cũng là tiên nữ.