Thôn trưởng Trương Đại Tiến ho khan một tiếng, "Ta biết các ngươi đang lo lắng cái gì," dưới ánh lửa trại, mặt thôn trưởng hiện rõ bất mãn, hét lớn một tiếng, "Tiên nhân làm sao lại tục tằng như vậy được? Đến nỗi phải đòi tiền các ngươi để xây miếu?”
"Tiên nhân tặng cho thôn chúng ta thần vật cày cong để cày bừa vụ xuân, chúng ta chỉ cần bỏ công lao động giúp tiên nhân cày ra ba mẫu đất hoang là được!"
Tất cả thôn dân tỏ vẻ không thể tưởng tượng nổi, đơn giản như vậy? Chỉ cần bỏ chút sức là được?
Thôn trưởng hừ một tiếng: "Tiên nhân từ bi, cần vàng bạc để làm gì? Nếu chúng ta làm tốt việc này, tiên nhân còn có khen thưởng.

" Về phần thần vật khoai lang khoai tây, thôn trưởng suy nghĩ một chút, không công bố ngay bây giờ.

Thôn trưởng suy nghĩ một hồi, nói: "Để không ảnh hưởng cày bừa vụ xuân, mỗi nhà cử ra một tráng hán, mỗi ngày luân phiên qua đó khai hoang.


Thời buổi này ai mà không muốn gặp thần tiên? Toàn bộ thôn Đào Hoa tức thì trở nên cuồng nhiệt.


"Thôn trưởng, ta muốn tham gia, sức ta đủ khỏe!" Một tráng hán ngay lập tức giơ tay.

Lão già bên cạnh không vui: "Tiểu tử thúi, còn dám cướp của cha ngươi? Ta đi! Ta đại diện Chu gia tham gia.


Đại nhi tử Vương gia Vương Đại Cường biết tiên nhân cứu đứa con duy nhất nhà hắn, cũng ầm ĩ muốn đi báo ân.

“Mỗi hộ nhiều nhất một người.

" Thôn trưởng đi tới, nghiêm túc đánh giá đám thanh niên trai tráng đang kích động không thôi, còn đưa tay nhéo nhéo bắp tay đám thanh niên trai tráng kia.

Nếu là đi khai hoang cho tiên nhân, bọn họ liền thành đại diện của thôn Đào Hoa, nếu cử một ít khỉ gầy đi, chẳng phải là không xứng với ơn huệ của tiên nhân sao? Thôn trưởng rất quan tâm chuyện này, chỉ chọn thanh niên khỏe mạnh, thoạt nhìn cũng cường tráng.

Đám thanh niên trai tráng muốn xung phong thấy thôn trưởng nhìn mình chăm chú cũng khẩn trương, sợ mất cơ hội này.

Mấy thanh niên được chọn đi khai hoang vui vẻ ra mặt, đám tiểu tử bị thôn trưởng vô tình loại bỏ cúi đầu ủ rũ, đấm ngực dậm chân!
Chọn xong người, thôn trưởng lại nhìn về phía thợ mộc duy nhất trong thôn Lý A Quý, nói: "A Quý, từ ngày mai ngươi bắt đầu nhanh chóng chế tạo vài cái cày cong, nếu không đủ người cũng nên tìm thêm hai cái tiểu đồ đệ giúp đỡ.

Nhớ kỹ, tạm thời không thể truyền ra khỏi thôn.


Lý A Quý hoàn toàn không nghĩ tới, mình vừa mới xuất sư, chưa hành nghề được bao lâu, thần khí của tiên nhân liền xuất hiện, toàn bộ các hộ trong thôn đều tới tìm hắn đặt hàng, hiện giờ thôn trưởng đều khuyên hắn thu đồ đệ! Đây là may mắn tới cỡ nào a.


Lý A Quý gật đầu lia lịa, đồng ý.

Thôn trưởng lại dặn dò vài câu, bảo mấy tiểu tử này đừng để mất lễ nghĩa, sau đó tuyên bố tan họp, ngày mai dậy sớm đi khai hoang cho tiên nhân.

Trời tờ mờ sáng.

Trong tiếng gà gáy, thôn Đào Hoa bắt đầu lượn lờ khói bếp, giống như ráng chiều mờ mịt trên không trung.

30 thanh niên trai tráng được chọn đặc biệt ăn sáng thật no, sau đó đi theo thôn trưởng và Vương Đại Trụ tới phía sau núi, không bao lâu liền nhìn thấy biệt thự lâm viên sơn thủy dưới làn mây khói lượn lờ.

Tòa nhà lớn như vậy muốn xây cũng phải mất mấy năm đi? Vậy mà lại đột nhiên xuất hiện? Nhất định là tiên nhân.

Đám hán tử càng âm thầm kích động, lại càng không dám lỗ mãng.

Thôn trưởng bắt chước Vương Đại Trụ ngày hôm qua, tiến lên ấn chuông cửa.


Đám người Triệu Chí Dân đang ngủ say, Tiêu Thính Vân vẫn có thói quen dậy sớm, liền gõ cửa đánh thức bọn họ.

Triệu Hi tóc rối bù đứng ở bệ cửa sổ mê mang nhìn ra ngoài, thấy một đám người nhốn nháo đứng ở cửa!
Triệu Hi kêu rên một tiếng: "Mới năm giờ sáng, sao lại tới sớm như vậy?"
Tiêu Thính Vân không hiểu nổi giờ giấc làm việc nghỉ ngơi của người nhà này, đêm khuya mới ngủ, sáng sớm gà trống gáy còn chưa tỉnh, mỗi người đều phải ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao.

Người Triệu gia nhanh chóng đi toilet rửa mặt, Triệu Chí Dân đi đầu ra cửa đón đám người thôn trưởng.

Những thanh niên trai tráng kia vừa nhìn thấy tiên nhân liền quỳ xuống dập đầu, trong lòng cực kỳ khẩn trương, lại không nghĩ thì ra người Triệu gia thập phần hoà thuận.