Ngày 23 làm kẹo mạch nha, sủi dìn, ngày 24 quét dọn nhà cửa…..

Sắp tới năm mới, trẻ con hát vè to hơn ai hết.

Hôm nay là ngày 28, ngày làm bánh. Từ sáng sớm Thường Hỉ đã làm bánh, Đào Đào nhảy nhót trong sân. Mấy đồng bọn của cô bé cũng ở đây, mọi người náo nhiệt vô cùng. Thường Hỉ để ý thấy Đào Đào quả nhiên không nhắc đến chuyện ngày đó.

Giống như cô bé quên rồi.

Bé con có phải đã quên thật hay không thì Thường Hỉ không biết, nhưng mà cô bé không nhắc đến là tốt rồi.

Thường Hỉ vừa nặn được một ít bánh thì nghe thấy tiếng hét tê tâm liệt phế của thím Quế Hoa: “Giết heo rồi!”

Vừa nghe vậy Thường Hỉ lập tức cầm chậu xông ra ngoài. Mấy đứa trẻ cũng chạy về phía sân phơi lúa. Bọn họ phải chạy đi xem cảnh giết heo!

Đã sớm quyết định là hôm nay giết heo, nhưng mà ông trời không chiều lòng người. Nửa đêm hôm qua lại có tuyết lớn, nếu bông tuyết nhỏ chút còn dễ nói. Nhưng tuyết lớn như vậy thì không thể sáng sớm đã giết heo rồi. Thực sự không tiện.

Thế nên được nửa buổi sáng, tuyết nhỏ đi chút đại đội liền không trì hoãn giết heo.

Thường Hỉ cũng không khóa cửa nhà, chị chỉ khép cổng lại, quay ra một cái thấy mấy đứa nhỏ chạy nhanh như chớp, đừng nói bọn nhỏ, ngay cả Hứa Nhu Nhu mưới rồi còn cho gà ăn trong sân cũng không thấy đâu.

Nguyệt Quý vội vàng chạy ra, nói: “Nhanh lên chị, chia thịt rồi.”

Quanh năm ngày tháng, nếu không phải bọn họ mua ở ngoài thì cơ hội ăn thịt duy nhất là đợt chia thịt heo cuối năm.

Hai người vội vàng chạy qua, tuy có thím Quế Hoa gọi nhưng mà bọn họ cũng không phải người tới sớm nhất, nhưng may có Hứa Nhu Nhu tinh ý, cô đã đứng trong đội ngũ xếp hàng, vừa thấy Thường Hỉ đến liền kêu: “Mẹ, đưa chậu cho con đi.”

Cô không có rời hàng.

Thường Hỉ đưa chậu cho con gái, còn Nguyệt Quý cuống cuồng xếp hàng, miệng lẩm bẩm: “Có con gái nhanh nhẹn tốt thế chứ.”

Sau đó lại thấy con trai mình đi cùng một đám trẻ chen chúc một bên, tò mò xem giết heo thế nào.

“Thằng nhãi vô dụng, chỉ biết chơi thôi.”

Thường Hỉ lại có chút không yên tâm Đào Đào nhà mình, lo cô bé sợ hãi, chị nói lớn: “Đào Đào, nếu con sợ thì đừng nhìn.”

Hứa Đào Đào nói mà không quay đầu lại: “Vâng ạ.”

Cô bé cố gắng nhảy lên, muốn nhìn rõ xem heo chết thế nào.

Thường Hỉ: “………………..” Ừ, chị lo lắng xuông rồi.

Mấy người phụ nữ tuy xếp hàng những cũng không trễ nải việc tán gẫu, đông dài tây ngắn, chuyện gì cũng có. Hình như năm nay mọi người đều vui vẻ vô cùng, mà sao có thể không vui chứ? Dế nhũi mà bọn họ nuôi năm trước đã kiếm được tiền rồi.

5 đồng thật sự không ít, có nhà nhiều người, tới cuối năm cũng được chia tới 20 đồng. Nhưng đa số mọi người đều không được chia nhiều như vậy. Còn một số ít nhà khó khăn, cuối năm còn phải nợ đại đội lương thực kìa.

Mà chỉ một đám dế nhũi đã kiếm được 5 đồng, một năm năm lần là có 25 đồng.

Nếu ở gia đình công nhân trong trấn thì không phải là chuyện to tát gì, nhưng mà dân quê bọn họ cảm thấy quá tốt rồi, ai bảo bọn họ không có nguồn thu nhập nào chứ. Mà nuôi dế nhũi lại không mệt, cơ bản là tiện tay làm. Thế mà đã kiếm được 25 đồng, thực sự là chuyện tốt đến không dám nghĩ đến.

Mà vốn bỏ ra cũng không nhiều, có người một lần đã hồi vốn, có người thì hai lần.

Nhưng mà dù là loại nào thì mọi người đều đã được hồi vốn, lứa tiếp theo là lãi rồi.

Người ấy à, chỉ cần có mục tiêu thì sẽ tinh thần phấn chấn thôi, như thôn họ vậy. Thoắt cái đã không giống trước kia.

“Đại Hỉ này, tôi nghe nói trạm thu mua trong Công Xã ép giá, lão tam nhà cô có nói tình huống thế nào không?” Phụ nữ trong thôn chẳng có chuyện gì là không thể đem ra tán gẫu.

“Đúng thế, tôi cũng nghe chị dâu Vương nói, chị ấy còn bị Hứa lão tam nhà cô mắng một trận đó.”

Lúc ấy không chỉ có một người phụ nữ, chuyện này đã truyền khắp thôn rồi.

Thường Hỉ mỉm cười: “Tôi cũng không rõ, mọi người cũng biết tính lão tam nhà tôi mà, sao anh ấy có thể nói với tôi mấy chuyện này chứ.”

Nếu là người khác nói câu này thì bọn họ còn hỏi tiếp, nhưng mà Thường Hỉ nói thế thì mọi người đều gật đầu không hỏi lại nữa. Thường Hỉ này không phải người nói nhiều, nhưng thanh danh rất tốt.

Chủ yếu là người này nói một là một, chưa bao giờ gian trá.

Trong thôn có không ít người mời chị làm tiệc nên cũng hiểu tính chị.

“Thím Từ, vẫn là nhà thím quyết đoán nhất, làm lớn như vậy. Bây giờ hồi vốn rồi, chỉ chờ kiếm lời thôi.” Nguyệt Quý hâm mộ thím Từ xếp hàng trước mình. Từ lúc bất đầu đã làm lớn nên tiền vào cũng nhiều.

Thím Từ cười đắc ý: “Nhà thím chẳng phải là thím quyết hay sao, nếu để chồng thím thì không nên chuyện đâu. Ông ấy nhát lắm.”

“Nói chứ, phụ nữ cũng không kém đàn ông, đừng thấy đàn ông đàn ang cứng rắn nói một không hai, Nhưng cháu là đàn ông nên rõ ràng, đôi khi ấy à, trong lòng sợ muốn chết, chỉ không nói ra thôi. Ai bảo cháu là đàn ông, chỉ có thể chịu đựng. Trong lòng yếu mềm lắm, thực sự không có muốn thay đổi, cũng sợ sự phát triển. Nhưng mà phụ nữ thì khác, kỳ thực từ xương cốt phụ nữ đã cứng cỏi hơn, nhất là phụ nữ lớn tuổi, gặp nhiều chuyện đời nên càng bình tĩnh quyết đoán. Nếu không sao lãnh đạo lại nói là phụ nữ có thể gánh nửa bầu trời chứ.” – Không biết Hứa lão tam đi tới đây từ lúc nào, một người đàn ông lại nói ra lời như vậy làm các đồng chí nữ lòng như nở hoa.

Thím Từ cười như gà mái hoa, cười ha ha không dứt.

Những người khác cũng không ngoại lệ, tất cả đều cong khéo miệng.

Người mà hai người chị dâu em chồng Thường Hỉ với Nguyệt Quý hiểu tương đối rõ tính Hứa lão tam lại cảnh giác nhìn nhau.

Thực sự không thể trách họ, mà là Hứa lão tam ấy à, không có lợi thì không dậy sớm, tự nhiên nói chuyện dễ nghe thế không hợp lý chút nào!

“Lão tam, anh nói dễ nghe thật đó.”

Hứa lão tam: “Gì mà nói dễ nghe chứ, là lời thật lòng thôi chứ không tôi nói làm gì. Với lại lãnh đạo nói thế mà. Tôi còn thông minh như người ta chắc? Nếu người ta đã nói vậy thì chắc chắn không sai.”

“Đúng vậy! Đúng vậy!”

“Ra ngoài trải đời nhiều có khác. Thằng ba, mày bây giờ thật tốt.” Thím Từ giơ ngón tay cái lên.

Hứa lão tam: “Thím đừng có khen cháu, cháu sẽ kiêu ngạo đó. Thực ra cũng chẳng phải hiểu việc đời gì, đi ra ngoài ấy à, vừa khổ lại mệt. Nhưng mà nói thế nào nhỉ? Tuy vất vả nhưng mà thấy người ta phát triển lắm. Vừa tới giờ tan tầm, trên đường vô số người đi xe đạp, cuồn cuộn không ngừng. Trong đó có nhiều đồng chí nữ lắm!”

“Có phải các đồng chí nữ trong tỉnh mặc đẹp lắm không?”

Hứa lão tam: “Có thể không chắc! Mọi người thấy mẹ Gia Gia mặc đẹp không? Mỗi lần cô ấy về thôn đều gọn gàng sạch sẽ đúng không? Nhưng mà không thể so được với trong tỉnh đâu. Không phải lần đầu tiên tôi đi tỉnh ư? Cũng muốn nhìn chút xem thế nào. Thế mà vừa đi qua một cái xưởng dệt đúng  giờ tan tầm, đi ra từ xưởng đều là đồng chí nữ, nghe nói xưởng đó không có đàn ông đâu, có một số nhà máy trong tỉnh chỉ nhằm mướn phụ nữ thôi. Đàn ông muốn xin vào người ta còn không thích đâu. Chân tay thô ráp, sao có thể làm tốt mấy việc yêu cầu sự tinh tế tỉ mỉ chứ? Vải dệt tinh tế thế kia bị sờ hỏng thì tính ai bây giờ? Lúc tôi đi ngang qua xưởng đó, hơn nửa đồng chí đều đi xe đạp. Quần áo đều là áo sơ mi sợi tổng hợp, còn đeo huy hiệu, quần dài chỉn chu, đeo túi da nhỏ, tóc còn cột khăn lụa đỏ. Đi xe đạp, gió thổi qua một cái khăn lụa bay bay. Đừng nói đồ nhà quê như tôi, người thành phố cũng xem đến ngây ngốc đó.”

“Trời ạ!”

Mấy cái này các bà các cô nghĩ cũng không dám nghĩ.

Mặc như thế đẹp biết bao chứ!

Ngay cả Nguyệt Quý mới vừa nãy còn nghĩ anh ba mình có phải lại giở trò quỷ gì không cũng bắt đầu ảo tưởng.

“Hứa lão tam, anh ra ngoài liền nhìn chằm chằm vợ người ta à?” Không biết Quản lão tứ tới đây lúc nào, nhưng vĩnh viễn nhằm vào Hứa lão tam.

Hứa lão tam mỉm cười: “Gì mà vợ người ta chứ? Không phải mấy người trẻ tuổi, mấy đồng chí nữ mà tôi nhìn đều không trẻ nữa. Đa số là  4-50 tuổi đó.”

“Cài gì cơ!” Mọi người chấn kinh, nói lắp: “4-50 tuổi mà trang điểm vậy á?”

Hứa lão tam nói đương nhiên: “Sao lại không? Đừng nói cái này, mọi người nhớ tới chuyện đường đỏ kia không?”

Sao mọi người không nhớ chứ?

Lần đó khiến cho đại đội trưởng của bọn họ được dịp mở mày mở mặt. Sau này không biết vì sao mà chuyện này lại được truyền tai, có nhiều nhà còn có người thân tới, hận không thể mua một hai túi đâu; lại còn dặn dò mãi là nếu sau này còn gặp được chuyện tốt thế này thì nghĩ đến bạn bè thân thích.

Tóm lại, đây là cơ hội được mát mặt.

“Sao có thể không nhớ được? Mọi người đều ghi tạc trong lòng đó.”

Hứa lão tam: “Nhà máy bọn họ cũng có không ít công nhận là phụ nữ trung niên, lúc ấy tôi còn khó hiểu hỏi người anh em kia một tiếng. Mọi người đoán xem là vì sao?”

Mọi người thi nhau lắc đầu, thực sự không có tưởng tượng được.

Anh làm mọi người nổi lên tò mò một lúc, nói: “Lãnh đạo trong xưởng quá khôn khéo, chỉ muốn phụ nữ trung niên thôi. Người ta cảm thấy tuổi càng lớn càng trầm ổn, làm việc cũng cẩn thận hơn. Trẻ tuổi cũng không phải là không tốt, tuổi trẻ thì có tinh thần phấn chấn. Nhưng mà ai cũng không thể phủ nhận được là người trẻ sẽ bộp chộp hơn chút, gặp phải chuyện lớn cũng dễ bị hoảng loạn. Mà lãnh đạo bọn họ cũng tinh như cú ấy, họ cảm thấy người trẻ trên có mẹ già dưới có con nhỏ, vừa phải chăm lo nhà cửa lại phải gánh vác công việc. Việc nhiều sẽ khó tránh khỏi lơ là. Nhưng mà tuổi lớn chút thì con nhỏ cũng đi học rồi, có thể tự lo ăn lo uống không cần chăm sóc. Mà phụ nữ lớn tuổi hơn chút nữa cũng có con dâu lo liệu việc nhà, không cần quản nữa. Thế chẳng phải sẽ càng chăm chú vào công việc hơn ư? Nghe nói lãnh đạo trong xưởng đó đều khuyên mấy người tuổi không quá lớn là cố gắng đừng có gấp gáp nhường công việc cho con gái. Nếu là nhà nào có con gái lớn tuổi phải xuống nông thôn thì không có cách nào, cũng đâu thể cản trở tiền đồ con nhà người ta chứ. Nhưng mà chỉ cần không đến đường cùng thì đều khuyên là giữ chức.”

Quan điểm này làm mọi người khiếp sợ, như là mở ra một cánh cửa mới cho mọi người.

Đáng ra mọi người còn cảm thấy người càng già càng vô dụng. Nhưng hóa ra trong tỉnh thành không phải vậy ư? Bọn họ chưa từng nghe thấy bao giờ.

Xem ra chỗ bọn họ quá nhỏ, đừng nói bọn họ chỉ biết công nhân trong Công Xã, dù là công nhân trong huyện cũng chẳng so được với tỉnh thành nữa là. Thế nên lão đạo trong tỉnh thật sự là tinh như cú.

Nhìn mà xem, tính toán đến tận xương tủy.

Tính toán khôn khéo quá rồi!

Nhưng mà, hóa ra phụ nữ có thể được như vậy à!

Thím Từ cảm khái: “Nếu thím ở trong tỉnh có bị tranh giành hay không nhỉ?”

Hứa lão tam: “Chắc chắn rồi, các nhà xưởng trong thành lúc cần gấp cũng có mướn công nhân lâm thời. Còn mấy nhà xưởng như lò gạch hau xưởng gỗ cần nhiều sức thì càng muốn tìm đàn ông khỏe mạnh hơn, giống cháu đây này.”

Mọi người không nhịn được mà phì cười.

Hứa lão tam cũng không tức giận mà nói tiếp: “Nhưng mà một số nhà máy yêu cầu sự tinh tế như xưởng dệt, xưởng vải, xưởng đường gì đó thì muốn thuê phụ nữ trung niên tầm 4-50 tuổi, đàn ông tay thô mà. Cơ mà mấy nhà máy như vậy khá ít, đa số là mấy nhà máy cần sức khỏe thôi, thế nên công nhân là đàn ông nhiều hơn. Nhưng mà mọi người nghĩ lại mà xem, dù ở chỗ chúng ta đây, một số nhà máy yêu cầu sự tinh tế có phải lúc mướn người cũng muốn tìm phụ nữ trung niên không? Chẳng qua là quá ít nên mọi người mới không để ý tới thôi.”

Mọi người bừng tỉnh: “Thì ra là thế.”

Bọn họ cũng không tiếp xúc nhiều với công nhân, nhưng mà lúc này cũng đâu thể nói ra là không quen biết người công nhân nào, nên đều gắng sức gật đầu phụ họa.

Tất nhiên, bọn họ cũng cảm thấy Hứa lão tam nói đúng.

Hứa lão tam cười: “Nhưng mà mà tôi cũng không thấy hâm mộ lắm, chúng ta cứ cố gắng, rồi có ngày cũng chẳng kém bọn họ đâu.”

Mấy lời này mọi người cũng chỉ nghe cho vui thôi, đại đội bọn họ sao mà so được với trong trấn, trong tỉnh chứ? Không thể nào, trong trấn họ có khi còn chẳng bằng trong tỉnh đâu. Nhưng mà cảnh tượng Hứa lão tam miêu tả đã đủ làm mọi người suy nghĩ viển vông.

Dù lớn hay nhỏ, mọi người đều tự ảo tưởng một chút mình ăn mặc như vậy, cảm thấy mình đẹp đẽ, gọn gàng hơn nhiều.

Cũng có một số người lớn tuổi ảo tưởng nếu mình sống trong tỉnh, sẽ được các nhà xưởng tranh giành mướn làm công nhân, thế thì sẽ kiếm được bao nhiêu tiền chứ?

“Cuộc sống như thế thì thật sự là quá tốt rồi.”

Hứa lão tam cười cười, không tiếp tục đề tài này mà dạo quanh một chút rồi đi mất.

Lúc anh tới không một tiếng động, lúc anh đi cũng chẳng ai biết, nhưng mà chút tri thức về tỉnh thành ngắn ngủi này lại làm đám phụ nữ có nhiều ảo tưởng. Mà Thường Hỉ thì cúi đầu, suy nghĩ không biết Hứa lão tam muốn làm gì?

Chị cũng chẳng phải là người dễ bị dẫn dụ.

Hứa lão tam nói mấy cái đó đều là nói bừa, lần đó anh đi tỉnh thành, căn bản là không có thời gian đi dạo.

Gì mà ngựa xe như nước, khăn lụa hồng rồi công nhân nữ… đều nó như thật.

Nhưng mà Thường Hỉ cũng không phá đám Hứa lão tam, tóm lại anh cũng đâu thể nói vô nghĩa.

“Phụ nữ với nhau ấy à, không so được, cuộc sống của phụ nữ trong tỉnh thành thật sung sướng.”

“Không phải sao.”

……

Rất nhanh, đề tài của các bà trong đại đội là phụ nữ thành phố thế nào, có vài người lúc đầu không có mặt cũng nhanh chóng được phổ cập kiến thức. Đề tài này lập tức nhảy vọt lên làm đề tài đứng đầu trong đại đội.

Cũng không thể trách mọi người phấn khích như thế.

Dù sao thì trong nhận thức của mọi người không có chuyện lạ như vậy!

Có thể nói chuyện này làm đảo lộn hoàn toàn nhận thức của mọi người, nhưng mà trong lòng mọi người đều cảm thấy không phải là chuyện sai. Bởi nghĩ kỹ lại thì thấy chuyện này rất có đạo lý, chỉ là ngày trước bị mọi người bỏ qua thôi.

Hôm nay, ‘chuyện thành phố’ áp đảo nhiệt độ của chủ đề chia thịt heo, thịt heo thì năm nào cũng được chia, nhưng tỉnh thành thế nào lại nằm ngoài tưởng tượng của mình. Rất nhiều người đều cảm khái, sao lúc Hứa lão tam mới về không hỏi kỹ một chút chứ.

Lúc ấy mọi người đều chỉ nghĩ tới lấy tiền với đường đỏ.

Tuy là chuyện này cũng chẳng liên quan gì tới bọn họ, nhưng ở cái thời đại chẳng có chút giải trí gì như bây giờ thì một ít chuyện bát quái đã đủ để bọn họ bàn qua tán lại, náo nhiệt mấy ngày. Đặc biệt lại còn là đề tài mới lạ như vậy.

Trong thôn náo nhiệt vô cùng, đừng nói là các đồng chí nữ, ngay cả đàn ông tụ tập cũng nói về đề tài này.

Bọn họ đúng là chưa hiểu việc đời nha!

Thường Hỉ cầm thịt heo về nhà thì thấy Hứa lão tam cũng về nhà rồi.

Chị cười nhạo một tiếng, nói: “Hôm nay anh lại giở trò quỷ gì vậy?”

Hứa lão tam chưa kịp nói gì, Tuyết Lâm đã lao ra từ trong phòng, hai mắt sáng lấp lánh: “Mẹ ơi, con làm được giấy rồi.”

Thường Hỉ: “Cái gì cơ!!!”

Nhưng rất nhanh chị đã cười tươi: “Tiểu Lâm sao lại giỏi vậy chứ!”

Tuyết Lâm cũng vui vẻ, vốn dĩ cậu cũng chỉ biết lý luận thôi, thí nghiệm nhiều lần cuối cùng cũng thành công. Lúc đầu cậu cũng cảm thấy mình có thể làm được, nhưng mà cảm giác lúc có thành quả hoàn toàn khác nhau.

Chính cậu cũng khó có thể kiềm chế cảm xúc mừng như điên của mình.

Thường Hỉ cũng vui vẻ vô cùng, chị hận không thể chạy vòng quanh. Chị nói: “Sao có thể giỏi vậy chứ! Con trai mẹ đúng là thiên tài mà.”

Tuyết Lâm bị khen đến đỏ bừng mặt, nhưng vẫn rất vui vẻ: “Thực ra…con cũng không giỏi như mẹ nói đâu.”

Thường Hỉ: “Con tất nhiên là giỏi rồi, đừng nói là thôn chúng ta, mà ngay cả trong Công Xã, trong huyện, thành phố hay tỉnh ta, mẹ nghĩ không có đứa trẻ nào giỏi hơn con đâu. Đứa trẻ mười mấy tuổi nhà ai có thể làm được nhiều chuyện như thế chứ! Con quá trâu bò.”

Khóe miệng Tuyết Lâm cong cong, nói: “Mẹ, đây là sản phẩm đầu tiên, còn thô ráp lắm, nên không thích hợp làm vở. Nhưng mà đã làm được tới đây thì cải tiến rất nhanh thôi. Chờ con hoàn toàn cải tiến tốt thì mẹ có thể làm trong xưởng, không cần làm ruộng nữa.”

Thường Hỉ cười tươi: “Ừ.”

Hứa lão tam cũng vui vẻ, anh nói: “Em nghĩ sao hôm nay anh nói mấy lời đó chứ? Dựa theo tiến độ của con trai, không quá ba tháng nữa là xưởng giấy có thể mở thôi, chẳng phải anh thay đổi trong vô thức tư duy của bọn họ, tẩy não bọn họ sao?”

Từ ‘tẩy não’ này là học từ con trai mình.

Nhưng mà Hứa lão tam cảm thấy từ này quá chuẩn.

Thường Hỉ không hiểu lắm: “Đại đội muốn mướn phụ nữ trung niên à?”

Hứa lão tam lắc đầu: “Không phải đại đội muốn mướn phụ nữ trung niên mà là anh muốn mướn phụ nữ trung niên! Anh cũng phân tích cái tốt với đại đội trưởng và kế toán Chương rồi, bọn họ cũng đồng ý. Mấy ngày nay, bọn anh đều nói bâng quơ như thế để mọi người nhen nhóm hy vọng. Đến lúc chuyện thành thì mọi việc cứ thế mà tiến hành thôi.”

Thường Hỉ vẫn không hiểu.

Hứa lão tam: “Sao? Không hiểu à? Chỗ tốt ở đây lớn lắm.”

Hiếm khi thấy Thường Hỉ kinh ngạc, anh nói: “Thứ nhất, phụ nữ thích hợp hơn đàn ông ở chỗ là việc này cần sự tinh tế chứ không cần sức lớn. Thế nên phụ nữ sẽ phù hợp hơn là đàn ông; thứ hai là nếu dùng đàn ông thì chuyện đồng áng trong đại đội ai làm chứ? Đàn ông sức lớn hơn phụ nữ, nếu cho đàn ông đi vào xưởng giấy thì sản lượng giảm ngay. Mà giờ bọn anh chỉ rút một chút sức lao động nhỏ thôi thì hoàn toàn không ảnh hưởng việc đồng áng; thứ ba, nhà bình thường đều là mẹ chồng quán xuyến, kiểu gì cũng xảy ra chuyện mẹ chồng nàng dâu, mà đại đội nào chả thế, cơ bản đều chỉ có là chuyện mẹ chồng nàng dâu với chồng đánh vợ. Mà để mẹ chồng đi là có phải sẽ bớt được chuyện này không? Dù là mẹ chồng ngứa mắt con dâu hay con dâu không ưa mẹ chồng, gặp ít thì bớt chuyện. Với lại, có mấy nhà gia đình bất hòa, nếu phụ nữ kiếm ra tiền thì đàn ông cũng bớt lời đi. Dù muốn động tay động chân cũng phải động não trước. Anh đang giữ chức chủ nhiệm hội phụ nữ mà, việc cũng ít. Anh cũng chẳng muốn lo mấy chuyện lặt vặt kia đâu, bọn họ mà tất bật kiếm tiền thì lấy đâu ra thời gian mà náo loạn chứ; mà thứ tư là nếu thật sự mở xưởng giấy, đại đội khác muốn chen một chân vào thì sao? Trong mắt Công Xã thì chúng ta đều là một tập thể cả, đại đội nào tốt cũng như nhau thôi. Nên không thể tránh được việc xử lý không công bằng. Thế thì lúc này liền thấy ngay tác dụng của phụ nữ. Chúng ta phải chiếm trước cái danh là sáng tạo công ăn việc làm cho phụ nữ; cuối cùng, bình thường gặp mấy chuyện lông gà vỏ tỏi, các bà đánh nhau tốt hơn đàn ông nhiều. Cũng không làm lớn chuyện. Đàn ông mà đánh nhau có khi lại vào tù bóc lịch ngay, nhưng mà đâu có nghe nói phụ nữ đánh nhau phải vào tù. Em xem, nhiều cái tốt như thế, anh không khuyến khích mới lạ. He he, mà nói đi nói lại, đều là phụ nữ, đến lúc ấy bọn em đều công tác cũng không nổi bật.”

“Bọn em?” Thường Hỉ lặp lại.

Hứa lão tam nói ra dự định của mình: “Anh tính để mẹ với chị dâu cả vào xưởng làm, con trai mình mân mê ra, mình lấy chút lợi ích cũng không kỳ lạ đúng không?”

Thường Hỉ gật đầu: “Anh muốn chiếm lợi thì không lạ, nhưng mà anh nghĩ đến bọn họ thì mới là lạ.”

Hứa lão tam cười gian: “Anh định sau này không đưa tiền dưỡng lão nữa.”

Thường Hỉ: “!!!”

Tuyết Lâm: “……”

Động cơ của ba cậu không ngoài ý muốn chút nào.

“Đến lúc ấy anh cho bọn họ 3 xuất công tác, ba mẹ với chị dâu anh, 3 xuất công tác đổi lấy tiền dưỡng lão những năm còn lại. Nhìn đã biết bọn họ chiếm lời rồi. Bọn họ mà không đồng ý mới là đồ thiểu năng trí tuệ.”

Thường Hỉ: “…………. Xưởng còn chưa mở mà anh đã nghĩ đến vậy rồi à?”

Hứa lão tam ưỡn ngực: “Chẳng nhẽ không đúng? Sau này nếu không phải đưa tiền dưỡng lão cho họ thì lương thực nhà ta càng nhiều, không cần đi lần mò bên ngoài nữa.”

Thường Hỉ: “…………………………”

Tôi còn hay xấu hổ vì thấy không đủ nhiều, mà anh thì ngược lại.

“Thế, Nguyệt Quý thì sao? Anh đừng nói với tôi cái gì mà huynh muội tình thâm.”

Đừng nó là một chữ, ngày cả một dấu chấm câu chị cũng không tin.

Hứa lão tam: “Nhìn bọn anh cãi cọ vậy thôi chứ tình cảm tốt lắm.”

Thường Hỉ bị anh làm cho buồn cười, chị! không! tin!

Dưới ánh mắt của Thường Hỉ, Hứa lão tam nói nhỏ: “Không phải nó có bà mẹ chồng tốt ư? Nhà mẹ đẻ thím ấy ở biển, chúng ta cũng chẳng phải chỉ muốn đổi hải sản hai năm một lần.”

Thường Hỉ: “…….. Tôi biết anh mà.”

Hứa lão tam ngẩng cổ: “Bọn họ cũng đâu có thiệt.”

Đúng là không thiệt, nhưng mà chưa thấy nhà ai nói lấy công việc để đổi lấy tiền dưỡng lão bao giờ.

Rốt cuộc thì trên đời này hiếu thuận là lẽ dĩ nhiên.

Nhưng Thường Hỉ cũng không quan tâm: “Được rồi, nếu anh đã nghĩ kỹ thì cũng không cần nói thêm gì nữa.”

Chị cảm khái từ đáy lòng: “Cuộc sống của chúng ta cái gì cũng đều nhờ Tiểu Lâm cả.”

Tuyết Lâm cười khẽ: “Bây giờ dựa vào con, sau này dựa vào ba con.”

Hứa lão tam lập tức đắc ý: “Em xem, vẫn là Tiểu Lâm nhà mình nói chính xác, em cũng đừng chỉ nghĩ ăn bánh đậu chứ không lấy lương khô, anh cũng đang phải là vô dụng. Ngay cả Tuyết Lâm đều thấy anh tốt đó.”

Nhưng vừa nói tới đây, đột nhiên trong lòng anh lạnh toát: “Ôi không đúng, con trai, không phải con lại bẫy ba chứ? Bình thường con cũng đâu có nói dễ nghe thế.”

Tuyết Lâm: “Không, con nói thật mà.”

Thực sự là nói thật trăm phần trăm.

Đừng thấy bây giờ cậu dựa vào kỹ thuật mà kiếm được tiền, nhưng tới khi cải cách mở cửa cho phép buôn bán gì đó thì cậu cảm thấy da mặt dày như ba mình thích hợp hơn nhiều. Như cậu thực ra chỉ là điển hình dân kỹ thuật thôi. Hơn nữa, dù có không làm gì, chỉ dựa vào ‘ánh mắt’ của ba cậu, mấy thứ đồ cổ kia cũng giúp nhà họ có cuộc sống sung túc.

Thế mới nói, dù thời đại nào đi nữa, chỉ cần có kỹ năng thì cuộc sống sẽ dễ dàng hơn nhiều.

Tuyết Lâm nghiêm túc như thế làm Hứa lão tam hơi hoảng.

Chẳng lẽ là vì gần đây anh thể hiện tốt quá nên Tuyết Lâm mới sinh ra kỳ vọng không thực tế với anh?

Hứa lão tam nghĩ: Quả nhiên là trẻ con! Dù có thông minh thì cũng vẫn là trẻ con thôi.

“Mẹ ơi, mẹ ơi con về rồi.” Bé con gãy răng chạy thịch thịch về nhà, người còn chưa vào nhưng đã nghe thấy tiếng: “Mẹ có rán tóp mỡ không ạ?”

Hôm nay chia thịt heo, nhà người khác cũng rán tóp.

Thường Hỉ bật cười: “Con nhóc này.”

Đào Đào chạy vào nhà, thở hồng hộc, cô bé nói: “Con muốn ăn tóp mỡ.”

Thường Hỉ: “Chờ chút nữa rán cho con ăn.”

Đào Đào vui vẻ, khuôn mặt tươi tắn: “Thế thì quá tốt rồi.”

Hứa lão tam bế con gái lên, tếu táo: “Đào Đào này, có phải con lại tăng cân đúng không?”

Mùa đông ít chạy loăng quăng bên ngoài, ở nhà ăn lại ngủ, ngủ lại ăn, biến thành con heo con.

Heo con gật đầu: “Con mập lên một chút, nhưng anh nói con là trẻ con nên mũm mĩm.”

Hứa lão tam: “………Con gái ba mũm mĩm đáng yêu nhất.”

Tuyết Lâm lắc đầu: “Em ấy không béo chút nào, em ấy chỉ là da da có thịt chút thôi.”

Còn lâu mới bằng cái kiểu mập mạp ở hiện đại.

Hứa lão tam cũng đồng ý: “Đúng thế.”

Đời trước, hai đứa con của ca ca* anh đều bụ bẫm, đấy mới là bụ bẫm thật, chứ con gái mình là trình độ bình thường thôi.

(*Do đời trước Hứa lão tam ở cổ đại nên mình để nguyên là ‘ca ca’ nha.)

Hứa lão tam: “Không phải Đào Đào bụ bẫm mà là mấy đứa trẻ trong thôn chúng ta quá gầy.”

Hai cha con suy nghĩ một chút rồi gật đầu, đồng ý với ý kiến của đối phương.

Hứa Đào Đào bóp bóp thịt của mình, nói: “Con…..không mập thật ạ?”

Bé con hoài nghi.

Hai cha con kiên định: “Tất nhiên là không mập.”

Hứa Đào Đào vui vẻ: “Con biết con đáng yêu nhất mà.”

Tuyết Lâm: “Đào Đào dễ thương nhất, trẻ con phải trắng trẻo mũm mĩm một chút mới đáng yêu. Nhưng mà Đào Đào, bình thường chơi đùa trong thôn cũng phải cẩn thận nhé. Đừng đi một mình, mà nên đi theo mấy anh, Đào Đào nhà chúng ta đáng yêu như vậy, nếu gặp phải mẹ mìn thì chắc chắn sẽ bắt em đầu tiên đó. Phải cẩn thận nghe không.”

Đào Đào nhanh chóng gật đầu: “Em biết mà.”

Thực ra những năm 60 – 70, mẹ mìn gì đó cực kỳ ít. Tóm lại ăn còn không đủ no, thêm một đứa trẻ thì nuôi làm sao! Chẳng nhẽ bọn trẻ không ăn cơm sao? Bắt về còn lãng phí lương thực. Hơn nữa, thời kỳ này đi đâu cũng phải có thư giới thiệu, chẳng chút dễ dàng. Nhưng dù là vậy, loại mẹ mìn chuyên lừa phụ nữ trẻ nhỏ vẫn bị mọi người cảnh giác. Nếu bắt được đều hận không thể chém thành 180 mảnh vứt cho chó ăn.

“Đào Đào ngoan quá.”

Hứa Đào Đào: “Em rất cẩn thận.”

Từ nhỏ cô bé đã nghe được các loại truyện xưa, cô bé nói: “Nếu gặp phải mẹ mìn, em sẽ cho chị đánh bọn họ thành heo.”

Dừng một chút, cô bé lắc đầu: “Không được, heo tốt như vậy, thịt vừa thơm lại ngon, bọn họ không xứng làm heo.”

Đánh thành chó cũng không được, chó con cũng rất đáng yêu.

Cũng không thể đánh thành dế nhũi hay con đỉa, vì chúng có thể đổi tiền. Mẹ mìn ấy à, không xứng!

Thế xem ra chỉ có dòi bọ mới là thích hợp nhất.

“Đánh bọn họ thành dòi!”

Thường Hỉ: “……”

Chị ngẩng đầu nhìn về nắm tay nhỏ múa may quay cuồng của Hứa Đào Đào, nói: “Mẹ còn đang rán tóp mỡ đó, con có thể đừng nói mấy lời ghê tởm vậy không?”

Hứa Đào Đào: “Có thể nha.”

Thường Hỉ gắp một miếng tóp mỡ thơm ngào ngạt ra, nói: “Há miệng nào.”

Đào Đào lập tức há miệng như chim sẻ gào khóc đòi ăn.

Đồ ăn ngon khiến người ta vui sướng, nhà bọn họ nhanh chóng vui vẻ sung sướng, cuộc sống thế này thật tốt!

Mà sau khi được chia thịt heo, mọi nhà vội vàng đón tân niên.

Tập tục chỗ họ, dù có chia nhà thì bữa cơm trưa ngày 30 tết với cơm trưa ngày mùng 1 tết đều phải ăn cùng người nhà. Nếu nhà ai không thế thì đúng là không hiếu thuận, sẽ bị người ta chọc cột sống.

Làm dâu nhiều năm cũng thành mẹ chồng, tuy nói đa số người già đều tương đối mạnh mẽ, nhưng mà con trai không hiếu thuận cũng có. Nhưng dù có vậy thì đa số cũng sẽ không thể không hiểu chuyện vào dịp tân niên.

Bình thường có thế nào thì cũng đóng cửa lại là chuyện trong nhà, năm mới mà không chúc tết người lớn trong nhà thì sẽ bị cả thôn khinh thường.

Như Hứa lão nhị công tác ở Công Xã vậy, tuy không nói thẳng nhưng cũng là ở rể một nửa nhà vợ, dù vậy thì 30 với mùng 1 tết cũng đều sẽ trở về, trăm ngàn lần không thể làm hỏng quy củ.

Còn nhà Hứa lão tam ở trong thôn thì cũng qua hỗ trợ từ sáng sớm.

Tuy nói là hỗ trợ, thực ra cũng chỉ có Thường Hỉ bận bịu, nhưng mà Thường Hỉ cũng không cảm thấy bận bịu gì, chị thích nấu cơm mà. Hơn nữa chị cảm thấy vậy cũng tốt, dù có là nghề gì cũng phải rèn luyện thôi.

Mà nấu ăn càng phải vậy.

Vì là ăn tết nên trừ mang theo vài món ăn tới, Thường Hỉ còn mang theo một hũ rượu, đây là rượu anh đào mà Thường Hỉ ủ, năm mới uống chút rượu mới có không khí vui mừng. Cả nhà hòa thuận vui vẻ, dù mấy đứa trẻ có nghịch ngợm chút cũng có câu nói ‘năm mới cát tường’ mà được tha thứ. Mỗi dịp tết đều là thiên đường của bọn trẻ.

Mùng 1 năm mới, nhóm trẻ con từng đám từng đám đi khắp hang cùng ngõ hẻm chúc tết, Đào Đào lăn lộn vài vàng đã kiếm được đầy một túi đồ ăn vặt về, lấy hết ra đặt trên giường đất. Đồ ăn vặt mỗi năm của rất nhiều bạn nhỏ đều đến từ đây.

Bình thường thật ra Đào Đào cũng ăn không ít, nhưng không ít đi nữa thì trẻ con mà, vẫn sẽ thèm.

Nhóc con có đồ ăn vặt liền không có không vui, cô bé vui vẻ đếm tiền mừng tuổi trước, ông bà nội cho một xu, ba mẹ mỗi người cho một xu, Đào Đào đặt ba phần tiền vào túi, túi tiền hình thỏ con của cô bé rất xinh đẹp.

Nửa năm này Đào Đào đã tích được 8 xu, cô bé cảm thấy mình thật giỏi.

Những đứa trẻ khác sẽ không được tích tiền giống cô bé.

À, tất nhiên là trừ Hạ Gia.

Hứa Đào Đào lại vui vẻ chia kẹo ở một chỗ, động phộng với hạt dưa một chỗ, phân chia rõ ràng. Hứa Nhu Nhu chúc tết về thấy em gái bận rộn nghiêm túc như vậy, cô cũng lấy hết đồ ăn vặt trong túi màu đỏ tím của mình ra, nói: “Cho em này!”

Đào Đào trợn tròn mắt hỏi: “Sao lại cho em?”

Hứa Nhu Nhu: “Chị không thích ăn.”

Hứa Đào Đào lập tức nhìn thấu chị mình thật ra là thương mình, cô bé nói: “Em biết chị nói dối, không phải chị không thích ăn mà là chị yêu thương em.”

Cô bé bóc một viên kẹo nhét vào miệng Hứa Nhu Nhu, nói: “Chúng ta cùng ăn.”

Vừa nói xong liền thấy Tuyết Lâm đi vào, ba anh chị em nhìn nhau cười, bỏ đồ ăn vặt cùng nhau.

Hứa Đào Đào kinh ngạc, đồ ăn vặt của anh mình thật ngon.

Khác hẳn của bọn họ.

Hứa Đào Đào chỉ vào gói kẹo trong suốt, có thể nhìn được mấy quả táo to bên trong, Hứa Đào Đào chấn kinh: “Sao anh lại có cái này.”

Cô bé nhìn kỹ, nói: “Cái này không với táo chúng ta ăn.”

Bọn họ chỉ từng ăn qua táo vừa hái xuống, sau đó phơi khô, loại này thỉnh lúc ăn tết sẽ thỉnh thoảng chưng với màn thầu, nhưng mà loại táo này không giống, nhìn qua có chút dính nhớp.

Hứa Tuyết Lâm nói: “Đây là mứt táo, có tẩm đường ở trên.”

Thực ra lúc nhận được cái này cậu cũng giật mình, cậu cho răng phải 10 năm sau mới có loại đồ thế này cơ, nhưng hóa ra bây giờ đã có rồi. Nhưng cái này cũng chứng minh rằng nơi bọn họ ở có nền kinh tế khá phát triển.

Nhưng cũng không ngoài ý muốn, vào thập niên 70 xí nghiệp quốc gia thịnh hành, mà tỉnh họ rất nhiều xí nghiệp quốc gia, nên tất nhiên kinh tế cũng tốt.

Cậu nói: “Hai người chia nhau đi.”

Hứa Đào Đào trợn tròn mắt: “Anh không ăn ạ?”

Hứa Tuyết Lâm: “Anh ăn một viên rồi, rất ngọt, anh cảm thấy hơi ngấy.”

Hứa Đào Đào bừng tỉnh: “Người lớn nó không thích ăn đều là nói dối, chỉ là muốn nhường cho trẻ con ăn thôi. Nhưng năm nay em đã 7 tuổi rồi, đã không phải là trẻ con rồi.”

Cô bé vui vẻ nói: “Chúng ta cùng ăn nhé.”

Đào Đào không ăn mảnh, Tuyết Lâm xoa đầu cô bé nói: “Dù em có trưởng thành cũng là em gái nhỏ của anh.”

Đào Đào cười hì hì: “Anh ơi, ai cho anh vậy, em với chị đều không có.”

“Thím Kiến Nghĩa cho.”

Hứa Đào Đào hét lên một tiếng, nói: “Em cũng sang đó chúc tết mà, chỉ có kẹo với đậu phộng thôi.”

Tuyết Lâm bật cười, nói: “Vì anh đi một mình, mấy đứa đi qua một đám như thế, nếu mỗi người đều cho thì bọn họ sao mà đủ? Dù sao cái này không rẻ đâu, em nói đúng không?”

Đào Đào gật đầu: “Đúng thế.”

Cô bé suy tư: “Thế sang năm em cũng muốn đi chúc tết một mình.”

Lúc ít người có thể được cho thứ tốt.

Hai chị em Hứa Tuyết Lâm và Hứa Nhu Nhu liếc nhau rồi bật cười, nói: “Được, sang năm em tự đi.”

Hứa Đào Đào nắm chặt tay giật cùi trỏ: “Như thế em sẽ có mứt táo ăn!”

Cô bé lại tò mò cúi đầu, nói: “Em muốn ăn một viên.”

Hứa Tuyết Lâm: “Ừ em ăn đi.”

Đào Đào: “Chúng ta mỗi người một viên nhé.”

Hai chị em đều gật đầu nói ‘được’.

Trước kia Tuyết Lâm thực sự không thích ăn đồ ngọt, cảm thấy quá ngấy, nhưng mà trải qua những ngày tháng khổ cực, cậu mới phát hiện rằng người ta thích đồ ngọt cũng là có nguyên nhân cả.  Lúc quá khổ, nếm được chút vị ngọt thực sự có thể thấm tận ruột gan, tâm tình thoải mái.

Vốn cảm thấy ngấy nhưng lúc này đều không tồn tại.

Chút vị ngọt này có thể làm người ta vui sướng.

Ba người mỗi người ăn một viên, Đào Đào lần đầu ăn mứt táo, cô bé kinh ngạc gật đầu liên tục, bím tóc quét lên quét xuống như cái chổi nhỏ: “Ăn ngon quá, thực sự quá ngon, sao có thể ngon vậy chứ.”

Hứa Nhu Nhu cũng thích, cô cảm thấy mứt táo này giống mứt hoa quả ở cổ đại bọn họ.

Tuyết Lâm nhìn biểu tình sung sướng của hai chị em, nói: “Chờ một thời gian nữa đi đi lên tỉnh, em sẽ bảo ba mua về cho hai người.”

Đào Đào: “Ôi!!!”

Hứa Nhu Nhu chần chừ: “Nhưng cái này không rẻ đúng không?”

Tuyết Lâm mỉm cười: “Thực ra vẫn ổn, với lại còn có xe đạp mà.”

Xe đạp kia, bọn họ vẫn chưa bán.

Hứa Nhu Nhu hiểu rõ, cũng an tâm, cô nói: “Cuộc sống càng ngày càng tốt.”

Đào Đào cũng vội gật đầu: “Đúng vậy, đúng vậy.”

Hai chị em cười nói: “Em trẻ con biết gì chứ.”

Hứa Đào Đào: “Cái gì em cũng biết hết, em thông minh nhất.”

Nhóc con kiêu ngạo nâng cằm, trong lòng nói thầm: mình cái gì cũng biết hết nhé!

Nhưng mà mình không nói đâu!