Editor: Cơm Nắm Nhỏ

_________

Gần đây, mấy cán bộ đại đội đều đi như cưỡi gió.

Tuy là mùa đông, bên ngoài rất lạnh, nhiều người không ra khỏi cửa, nhưng mà dù là trời lạnh cũng có vài người không chịu ngồi yên. Một số người ra ngoài đi lại tản bộ. Bên đại đội cũng không nói thẳng kế hoạch năm mới ra, chỉ nói là ăn tết xong có khả năng sẽ có công việc mới.

Còn lại, một mực không nói.

Buồn cười, nếu sự việc truyền xa, đại đội khác cũng làm theo thì bọn họ còn có lợi lộc gì chứ? Bây giờ cũng chẳng phải là lúc phát huy tinh thần chí công vô tư. Các đại đội còn đang tranh cao thấp với nhau kia kìa.

Tài nguyên chỉ có vậy, anh ăn thì tôi không có nữa.

Bây giờ không phải là lúc khiêm nhường.

Cho nên công tác bảo mật là rất quan trọng.

Tuy rằng người trong đại đại không hiểu biết mấy cái này, nhưng mà cũng hiểu là cán bộ đại đội họ không giống mấy đại đội khác. Bọn họ là thật sự nhiệt tình vì tốt cho thôn dân đại đội, muốn cuộc sống sau này ngày càng tốt hơn, đúng là ngủ cũng phải bật tỉnh vì cười.

Trong bầu không khí nhiệt tình này, rất nhanh liền đến Tết Nguyên Đán, sang năm là năm 1970 hoàn toàn mới.

Tết năm nay muộn hơn chút, là ngày 6 tháng 2 dương. Các nhà cũng dư dả thời gian chuẩn bị, dù vật tư thiếu thốn thì cũng không ảnh hưởng đến tâm tình mọi người chuẩn bị Tết. Phụ nữ nhà nhà đều chuẩn bị kế hoạch đâu ra đó. Nhưng mà phụ nữ có chuẩn bị, trẻ con lại không thể.

Qua Tết Nguyên Đán, các bạn nhỏ liền nghênh đón siêu ác mộng hai lần một năm, đó là thi cuối kỳ.

Đào Đào đá sớm nghẹn đủ, muốn vào kỳ thi cuối kỳ làm mọi người kinh ngạc đến rơi cằm, cho nên mấy ngày nay, mỗi khi đi học về, buổi chiều nào cũng chủ động chăm chỉ học tập, thấy chữ nào chưa biết sẽ tự mở từ điển ra xem.

Nhiệm vụ chính của cô bé là mở rộng vốn từ.

Tất nhiên, toán học cô bé cũng không lơi lỏng, mỗi ngày Tuyết Lâm sẽ cho bọn họ đề, nhóm nhóc con sẽ vật lộn làm bài nhưng mà rất nhanh đã thành thói quen.

Nháy mắt đã đến lần đầu kiểm kiểm tra học kỳ của bạn nhỏ Hứa Đào Đào, nói thật, tiểu cô nương cũng rất khẩn trương, sao có thể không khẩn trương chứ! Đây là lần đầu tiên cô bé thi mà, dù là gan lớn thì cô bé cũng chỉ là bạn nhỏ 6 tuổi thôi.

Dù sai thì cô bé cũng là trẻ con.

Buổi tối hôm trước, tiểu cô nương có chút bồn chồn không ngủ được. Hứa Nhu Nhu rửa chân xong lên giường đất, liền thấy cô bé y như con lừa nhỏ, quay qua quay lại tại chỗ.

Hứa Nhu Nhu: “Em làm cái gì vậy?”

Đôi mắt Hứa Đào Đào mở to nhìn chị mình, nghiêm túc nói: “Chị, chị có khẩn trương không?”

Hứa Nhu Nhu: “…..Em không hỏi thì chị còn thấy bình thường. Em vừa hỏi chị lại thấy có hơi khẩn trương.”

Thực ra, cô cũng là lần đầu thi mà.

Hai chị em ủ rũ ngồi cùng nhau, y như hai quả cà tím héo.

Thường Hỉ vào đi vào phòng thấy bọn họ như thế liền ngạc nhiên hỏi: “Hai đứa sao thế?”

Nhưng cũng đoán được: “Hai đứa lo lắng chuyện thi ngày mai à?”

Hứa Đào Đào nghiêm túc gật đầu, nói: “Vâng ạ, đột nhiên con cảm thấy mình chưa ôn tập tốt.”

Chuyện này Thường Hỉ cũng không hiểu, chị cũng chưa từng học ở thư viện bao giờ, ở thời đại kia, thiếu nữ mỗi nhà đều được mời gia sư về dạy dỗ, nhưng mà cũng không phải dạy mấy cái như hiện nay. Ngoài biết chữ cũng chỉ là mấy cái nữ tắc linh tinh thôi.

Nếu muốn nói học được thứ gì có ích thì chị cảm thấy hoàn toàn không có.

Cho nên, người chưa từng trải qua chuyện thi cử trong thư viện như chị không hiểu được cảm giác buồn phiền của hai đứa con gái. Nhưng làm mẹ, chị biết phải trấn an con nhỏ thế nào. Chị ngồi cạnh hai đứa nhỏ, mỗi tay ôm một đứa, hai người đúng là chị em ruột, động tác ngẩng đầu cũng y hệt nhau.

Thường Hỉ cười, nói: “Nhưng mà mẹ cảm thấy hai đứa đều ôn tập rất tốt rồi, cũng rất siêu.”

Miệng nhỏ Đào Đào chu lên, trong ánh mắt dần dần có nhiều tia sáng hơn.

Thường Hỉ: “Ngày xưa mẹ không có cơ hội đi thư…..trường học, cũng không được tốt như hai đứa, có thể học được rất nhiều thứ, có thể cùng cạnh tranh với con trai. Mẹ rất hâm mộ hai đứa.”

Đào Đào dụi dụi đầu, ngồi quỳ bên cạnh Thường Hỉ, nghiêm túc lắng nghe.

Mà chị gái Hứa Nhu Nhu cũng vậy.

“Bây giờ các con có cơ hội này, cũng nắm chắc cơ hội này, mẹ cảm thấy các con đã là đứa trẻ rất may mắn rồi. Chuyện học tập ấy à, không phải cứ trả giá là có thể đạt được một trăm phần trăm thành quả. Các con nhìn ba ấy, ông ấy cũng từng đi học, nhưng mà cuối cùng thì sao? Không phải ông ấy không thi đậu cấp 3 sao? Ông ấy không nỗ lực sao? Cũng không hẳn là như thế. Mẹ cảm thấy, trong thế giới này, người thông minh như anh con thực sự không nhiều. Các con là chị em với Tuyết Lâm, cũng đâu phải là người ngốc nghếch. Đa số người, dù có nỗ lực cũng không thể đạt được kết quả mình mong muốn. Nhưng mà các con được đi học, có được tri thức, kiến thức tăng dần lên, cứ dùng hết sức là được. Như thế dù kết quả có không tốt thì cũng không ai trách các con cả. Các con phải biết rằng, trong lòng mẹ, các con là giỏi nhất. Hơn nữa còn có kỳ tiếp theo mà! Kỳ tiếp theo sẽ tốt hơn. Thế nên, chúng ta không cần khẩn trương quá, cứ vững tâm thì sẽ tốt thôi.”

Khuôn mặt bé nhỏ của Đào Đào như đang suy tư điều gì đó, một lúc sau, cô bé nghiêm túc gật đầu: “Con hiểu rồi.”

Cô bé nằm xuống, đắp chăn cho mình.

Thường Hỉ cười hỏi: “Con hiểu gì vậy?”

Hứa Đào Đào: “Con không cần khẩn trương.”

Thường Hỉ và Hứa Nhu Nhu đều bật cười, Hứa Nhu Nhu xoa mặt em gái, nói: “Con nhóc nghịch ngợm này.”

Đào Đào cười hì hì: “Chị ơi, nào, cùng nhau nằm xuống đi. Em cảm thấy mẹ nói rất đúng.”

“Chỗ nào đúng?” Nhu Nhu thuận miệng hỏi một câu.

Hứa Đào Đào: “Anh thông minh như vậy, chúng ta sao có thể là đồ ngốc chứ, nhất định chúng ta cũng rất thông minh, sẽ thi tốt thôi!”

Hứa Nhu Nhu: “……….Ờ, em vui là được.”

Hứa Đào Đào vò đầu, ổ chim biến thành Kim Mao Sư Vương, cô bé nói: “Em cảm thấy chị không phải là thật lòng mà đang cười nhạo em.”

Hứa Nhu Nhu: “Không có nhé!”

Hứa Đào Đào lên án: “Chị có, chị là xấu, chị hư quá.”

Hứa Nhu Nhu không nhịn được nữa, bẻ khớp tay: “Con nhóc này, có phải em muốn bị đánh không!”

Hứa Đào Đào một giây liền an tĩnh, giả vờ ngáy ngủ: “Em ngủ rồi.”

Hứa Nhu Nhu: “………………”

Thường Hỉ: “………………”

Con nhóc này sao mà nghịch ngợm thế.

Nhưng mà bảo bọn họ nghiêm túc dạy dỗ bé con này thì dù là người nào trong nhà cũng không nỡ, Thường Hỉ nhìn vào khuôn mặt tròn tròn trắng trẻo của cô bé, nói: “Ngoan, đi ngủ sớm một chút đi.”

Hứa Đào Đào nhắm mắt, lông mi rung rung, nghiêm túc nói: “Con ngủ từ lâu rồi.”

“Ngủ rồi sao có thể nói chuyện thế?”

Hứa Đào Đào: “Con nói mớ.’

Thường Hỉ: “Con bé này đúng là.”

Chị xoay người tắt đèn dầu, cũng chui vào chăn, sau đó duỗi tay nhẹ nhàng vỗ Đào Đào, Đào Đào: “Hi hi.”

Thường Hỉ: “Ngủ!”

Cô nhóc: “Dạ ~~~.”

Một lát sau, liền truyền đến tiếng hít thở sâu đều của cô nhóc, Thường Hỉ cũng chậm rãi khép mắt lại…….

Sáng sớm mùa đông rất lạnh, nhưng mà đồng hồ sinh học của Thường Hỉ đã thành thói quen, cứ 6 giờ sáng sẽ dậy, dù là mùa đông cũng không thay đổi. Chị mặc áo bông quần bông, xuống bếp chuẩn bị nhóm lửa nấu cơm, vừa mở cửa đã thấy Hứa lão tam ngồi trên ghế ở gian ngoài, sắc mặt mệt mỏi.

Thường Hỉ: “???”

Chị bị Hứa lão tam dọa hoảng, ngạc nhiên hỏi: “Anh bị làm sao vậy?”

Hứa lão tam ngẩng đầu: “Hôm nay con gái mình đi thi.”

Thường Hỉ: “Cho nên?”

Hứa lão tam: “Anh lo lắng quá.”

Thường Hỉ: “……”

Chị hít sâu một hơi, nói: “Anh đừng nói với tôi là anh lo lắng đến mức cả đêm không ngủ được nhé?”

Nhìn mắt anh thâm sì một vòng, sắc mặt tái nhợt.

Vừa nhìn vào là biết không ngủ ngon.

Hứa lão tam: “Ai bảo anh không ngủ? Anh có ngủ, nhưng mà…….hai giờ sáng nay anh đã tỉnh, càng nghĩ càng lo, thế nên không ngủ lại được.”

Anh cười khổ: “Không biết hai đứa nó có thi tốt không.”

Thường Hỉ: “Không đúng, Hứa lão tam, trước mặt bọn nhỏ anh bớt bớt đi cho tôi. Anh như thế chỉ làm bọn trẻ khẩn trương hơn thôi! Chuyện học hành này không phải anh cứ nghĩ đến nhiều là tốt.”

Hứa lão tam nghe vậy thì không vui, lập tức bật dậy, sau đó càng thêm nghiêm túc, nói: “Con gái anh sao có thể học không giỏi chứ? Con gái anh thông minh nhất thiên hạ.”

Thường Hỉ: “Anh im lặng cho tôi nhờ, hai đứa nó còn đang ngủ đó. Tóm lại là anh đừng có trưng bộ mặt chết trôi này ra ảnh hưởng tới tinh thần con gái tôi.”

Nháy mắt Hứa lão tam gục đầu xuống, anh nói: “Cái này anh biết, thật ra anh cũng không yêu cầu hai đưa phải thi đạt kết quả tốt, chỉ là anh khẩn trương thôi. Em nói Nhu Nhu ấy? Nha đầu này đầu óc đơn giản tứ chi phát triển, sức lực thì dư thừa, nhưng mà sao bằng học tập được chứ? Nếu nó thi không tốt sẽ buồn thì phải làm sao? Đừng thấy bình thường nó kiên cường hung dữ thế, nhưng nha đầu này lại yếu ớt nhất, còn yếu ớt hơn cả Đào Đào. Không phải là anh nhọc lòng thay nó, sợ nó khóc sao?”

Hứa Nhu Nhu vừa rời giường chuẩn bị ra ngoài: “…………….”

Hứa lão tam tiếp tục nói linh tinh: “Đào Đào tuy rằng thông minh, nhưng mà con bé mới 6 tuổi! Chưa ăn tết thì chưa phải 7 tuổi. Lớp nó còn có đứa nhóc mười mấy tuổi kìa. Mấy đứa không biết xấu hổ, hơn mười tuổi còn không đi học sớm đi, còn muốn học cùng lớp với Tiểu Đào Đào nhà chúng ta, thế chẳng phải là đứa lớn bắt nạt đứa bé ư? Con gái anh thông minh, nhưng mà nó mới 6 tuổi đó! Kém những 4 tuổi liền, sao anh có thể không nhọc lòng chứ? Nếu Đào Đào nhà chúng ta vì tuổi còn nhỏ mà thi không tốt bằng mấy đứa nhãi con đó thì đứa nhỏ nhà chúng ta sẽ buồn lòng biết bao! Con bé bỏ ra bao nhiêu công sức mà.”

Hứa lão tam cảm thấy mình thật sự quá nhọc lòng.

Thường Hỉ nhìn Hứa lão tam ưu sầu, muốn phê bình một chút, nhưng mà cuối cùng cũng không nói ra.

Người đàn ông tồi này tuy rằng hơi khốn nạn chút, nhưng mà lại là một người cha tốt.

Chị ho khan một tiếng, nói: “Bọn nhỏ kiên cường hơn anh nghĩ nhiều, thi tốt hay không còn phải tùy duyên. Chúng ta cứ chăm sóc tốt cho bọn nhỏ là được rồi.”

Chị nhìn Hứa lão tam, nói: “Chúng ta cũng đâu thể đi thi thay hai đứa nó được, với lại chúng ta thi còn không tốt bằng hai đứa nó đâu, Chúng ta làm người lớn trong nhà thì cứ bỏ hết sức mình là được. Ôi, sáng nay chúng ta ăn chút bánh quẩy chiên đi?”

Hứa lão tam: “Bánh quẩy chiên? Cũng đúng, ăn chút dầu mỡ, hai đứa nó chắc chắn sẽ vui vẻ.”

Thường Hỉ: “Chúng ta làm bánh quẩy chiên với luộc trứng gà, mỗi người hai quả. Một cái bánh quẩy với hai quả trứng gà vừa đúng 100 điểm.”

Mắt Hứa lão tam sáng lên, gật đầu: “Ý nghĩa này rất tốt, cứ làm vậy đi!”

Dừng một chút, anh hỏi: “Nhà ta có còn trứng gà không?”

Thường Hỉ: “Còn, trước đó tôi có đổi với người trong đại đội.”

Hứa lão tam giơ ngón tay cái lên: “Thông minh quá!”

Thường Hỉ cười đắc ý: “Thứ tốt khác thì không có, trứng chúng ta cứ cho bọn nhỏ bồi bổ.”

Hứa lão tam gật đầu: “Có đạo lý.”

Anh nói thầm: “Chỗ anh vẫn còn 12 đồng tiền riêng.”

Thường Hỉ: “…… Ha! Biết ngay anh cũng chẳng thành thật mà.

Hứa lão tam cũng không xấu hổ, nói thẳng: “Vậy thì sao chứ? Đàn ông sao có thể không có quỹ đen? nếu không muốn mua gì cũng phải ngửa tay xin vợ.”

Thường Hỉ lườm anh một cái, Hứa lão tam: “Không phải, em cũng đừng lườm anh, chúng ta nói chính sự đi. Anh nghĩ, cuối năm nay không ít nhà thiếu tiền, chắc chắn có người muốn mang trứng gà bán cho trạm thu mua. Bây giờ anh làm cán bộ đại đội, là người tốt vì dân phục vụ, lúc nào sao có thể không giúp đỡ mọi người chứ? Hôm nào đó, anh sẽ nói lên Công Xã, thuận tiện giúp bọn họ bán trứng gà. Mấy cái khác giá cả khó nói, nhưng mà trứng gà có giá cả ổn định cả rồi, không có mấy cái khó nói kia. Đến lúc ấy chắc chắn có thể thu không ít. Chúng ta cứ chọn một ít trứng to, còn lại mang bán cho trạm thu mua, Chúng ta lấy bao nhiêu, cứ theo giá cả của trạm thu mua mà trả. Bọn họ không có hại, chúng ta cũng được lợi, cũng không ai chịu thiệt hay có thể chiếm tiện nghi. Thế được không?”

Hứa lão tam càng nói càng hưng phấn, đắc ý: “Bọn họ không những không có hại mà còn chiếm lợi lớn nữa kìa. Dù bọn họ có đi Cung Tiêu Xã cũng là giá này, tự mình không cần chịu lạnh ra đường. Trời lạnh thế này, ở nhà nằm không tốt hay ngồi không tốt chứ? Cuối nay ở nhà chuẩn bị Tết không phải là tốt hơn sao? Làng trên xóm dưới, mang gì cũng có, nhưng mà cũng chẳng ai bán hộ trứng gà, anh như vậy quá trượng nghĩa đúng không?”

Lời này thực sự không giả, trứng gà dễ vỡ. Bình thường, nếu không phải quan hệ thân thiết thì sẽ không cầm giúp lên Công Xã để bán. Vỡ thì tính cho ai chứ!

Mà trời lạnh như vậy, nếu Hứa lão tam tự nguyện, lại chịu gánh vác nguy hiểm này thì tất nhiên có người nguyện ý tìm anh giúp đỡ.

Thường Hỉ: “Ý tưởng này rất tốt.”

Hứa lão tam: “Tất nhiên, đầu óc anh tất nhiên mau lệ. Đến lúc ấy em cứ nhặt 100 quả, anh chi tiền!”

Anh hào phóng nói.

Thường Hỉ bật cười, nói: “Anh chi à! Nếu anh chi thì tôi phải lấy 200 quả.”

Hứa lão tam: “!!!”

Anh trừng mắt: “Ôi không, người phụ nữ này, em là chồn à, nhìn chằm chằm gà như thế.”

Thường Hỉ nhẹ nhàng sửa đúng: “Là trứng gà chứ không phải gà.”

Chị liếc anh: “Sao nào? Anh không nỡ à?”

Hứa lão tam lắp bắp: “Ăn không hết để hỏng thì sao giờ? Với lại, gà nhà mình cũng đẻ trứng mà.”

Thường Hỉ: “Thế không làm trứng gà muối à?”

Chị lại nói: “Với cả, chẳng nhẽ không chuẩn bị lễ Tết cho ba mẹ anh à? Trứng gà là đồ tốt.”

Hứa lão tam xua tay: “Mình à, em ngây thơ quá, sao em đưa lễ có thể đưa trứng gà chứ? Ăn vào bụng, nhìn không thấy sờ không được chỉ còn phân bón thôi. Ai mà biết chứ! Nếu muốn gửi lễ thì phải tặng thứ mọi người đều thấy được, nếu anh bỏ tiền thì phải làm cho mọi người đều biết. Đây mới là tặng lễ.”

Thường Hỉ: “……”

Chị nói: “Thế anh bảo phải gửi lễ gì!”

Hứa lão tam: “Mũ này, khăn này, gang tay này, mấy thứ này mọi người có thể nhìn thấy.”

Thường Hỉ gật đầu: “Cũng đúng, nhưng mà mặc kệ, tôi muốn 200 quả trứng gà.”

Lại quay về đề tài này, Hứa lão tam cười khổ: “Em đúng là Chu Bái Bì mà.”

Thường Hỉ nhẹ nhàng nói: “Không phải vì con anh à? Sao anh có thể nặng bên này nhẹ bên kia chứ? Tất cả đều phải ăn, thế nên chắc chắn sẽ hết nhiều.” Hừ, một tên đàn ông như anh, giữ tiền riêng nhiều như thế làm gì? Để anh mơ tưởng hão huyền à!

Hứa lão tam: “Thế…..cũng được.”

Thường Hỉ bật cười.

Hẳn là giá cả trong Cung Tiêu Xã là 3 xu rưỡi một quả, chị muốn lấy 200 quả, tốn 7 đồng tiền riêng của Hứa lão tam. Còn 5 đồng….. Thường Hỉ cảm thấy, cũng không thể quá tàn nhẫn, rốt cuộc thỉnh thoảng người này lại mua đồ ăn cho bọn nhỏ.

“Thời điểm ăn Tết thế này, trứng gà ở chợ đen không rẻ đâu.”

Hứa lão tam gật đầu: “Còn phải nói nữa à? Năm ngoái đã 5 xu rồi. Đáng tiếc, chúng ta không dám đi bán.”

Thường Hỉ: “Đừng chọc phiền toái, quá nguy hiểm.”

Hứa lão tam gật đầu: “Cũng đúng.”

Cũng phải nói là từ khi anh làm việc trong đại đội, cũng có chỗ tốt. Nếu là năm ngoái, anh vẫn là kẻ lười biếng gì cũng chẳng làm, dù anh có muốn quên mình vì người thì mọi người cũng chẳng tin anh. Nhưng mà năm nay thì khác, anh công tác trong đại đội, lại có chuyện đường đỏ làm nền, giá trị nhân phẩm của anh tăng vùn vụt.

Hứa lão tam vui sướng: “Anh cảm thấy cuộc sống nhà ta sẽ càng ngày càng tốt.”

Thường Hỉ ừ một tiếng, bắt đầu chuẩn bị chiên bánh quẩy.

Thấy ba mẹ rất cuộc thương lượng ‘ý xấu’ xong, Hứa Nhu Nhu xốc mành đi ra, bắt đầu rửa mặt.

Thường Hỉ: “Gọi em con dậy đi.

Hứa Nhu Nhu: “Vâng ạ.”

“À đúng rồi, con mang cả hộp sữa mạch nha ra đây đi.”

Hứa Nhu Nhu: “Vâng ạ.”

Ngày thi, bữa sáng cực kỳ phong phú, Thường Hỉ chiên một rổ bánh quẩy, cũng hào phóng cho mỗi đứa nhỏ một cốc sữa mạch nha.

Nhu Nhu và Đào Đào mỗi người có 2 quả trứng gà, Tuyết Lâm 1 quả, Thường Hỉ và Hứa lão tam mỗi người một nửa.

Đào Đào thấy mình có 2 quả trứng gà, đang muốn mở miệng thì nghe thấy mẹ mình nói: “Mẹ chia thế nào các con cứ ăn vậy đi, không được nói không ăn. Nhu Nhu với Đào Đào ăn 1 bánh quẩy với 2 quả trứng thì có thể thi được 100 điểm.”

Lúc đầu, Hứa Đào Đào vừa mới tỉnh ngủ nên có chút mơ hồ, nhưng mà cũng nghe lọt được lời này, cô bé nghiêm túc gật đầu, nói: “Vâng ạ.”

Cô bé đặt bánh quẩy và trứng gà cạnh nhau, miệng nhỏ mím chặt: “Đúng là 100 điểm này! Mẹ ơi, sao mẹ thông minh vậy chứ.”

Thường Hỉ cười nói: “Mẹ nghe anh con nói đó.”

Tuyết Lâm: “Ăn 100 điểm, có phải sẽ có rất nhiều tự tin không?”

Đào Đào cảm thấy trong mình bốc cháy lên hùng tâm tráng trí vạn phần tin tưởng, kiêu ngạo gật đầu: “Vâng, em có siêu nhiều tự tin.”

Cô bé há miệng thật to, cắn một miếng bánh quẩy, sau đó nhau nhai: “Bánh quẩy ăn ngon quá.”

Ở phương diện này Thường Hỉ rất tự tin: “Mẹ làm món gì mà không ngon chứ?”

Đào Đào: “Đúng thế, mẹ lợi hại như vậy, làm gì cũng rất ngon.”

Bởi vì 1 chiếc bánh quẩy với 2 quả trứng gà, lúc ra cửa Đào Đào đều ngẩng đầu ưỡn ngực như tiêm màu gà. Mấy bạn nhỏ tập trung ở cổng, Đào Đào kiêu ngạo ngẩng mặt nhỏ lên.

Hạ Gia: “Chị Đào Đào, hình như hôm nay chị rất đắc ý.”

Đào Đào nhấp miệng nhỏ, cười toe toét, bước hình chữ bát, nói: “Bởi vì hôm nay chị có vũ khí bí mật. Nhất định chị có thể thi tốt!”

Các bạn nhỏ: “?????????”

Mậu Lâm nói: “Em họ, không được gian lận đâu! Sẽ bị đánh mông đó!”

Hứa Đào Đào trừng cậu nhóc một cái, nói: “Em đâu phải đứa trẻ hư như thế.”

Cô bé nói nhỏ, cười hắc hắc: “Sáng nay em ăn 100 điểm đó!”

Các bạn nhỏ: “?????????”

Đào Đào thấy bọn họ hoàn toàn không hiểu gì thì cảm thấy chắc chắn bọn họ sẽ thi không tốt, thật đáng thương!

Cô bé vẫy tay, bảo các bạn nhỏ ghé lại bên người mình, nói thầm: “Sáng nay em ăn bánh quẩy chiên.”

“Đó là cái gì?”

Hứa Đào Đào: “Chính là……”

Cô bé suy nghĩ một chút rồi nói: “Ăn ngon hơn màn thầu, chiên trong chảo dầu, có màu vàng, cắn một cái thì giòn tan, bên trong rất mềm. Vừa thơm lại vừa ngon ấy.”

Mấy bạn nhỏ nuốt nước miếng, Hạ Gia cảm thấy nhà mình ăn nhờ hai bữa cơm hình như chưa đủ, hẳn là ba bữa đều phải cùng nhà Đào Đào ăn mới phải. Mấy bạn nhỏ khác thì suy nghĩ mãi mà không ra, nhưng mà không tưởng tượng được cũng biết chắc chắn nó rất ngon.

Đó là bột mì đí.

Lại còn chiên qua dầu.

Chắc chắn rất ngon.

“Ăn ngon thì có thể thi tốt sao?”

Hứa Đào Đào vươn ngón tay trỏ ra lắc lắc: “Không không, ăn ngon tất nhiên không thể! Nhưng mà em ăn 1 cái bánh quẩy với 2 quả trứng gà nha.”

Mấy bạn nhỏ vẫn không hiểu lắm.

Hứa Đào Đào ngồi xổm xuống, lấy một cái quê vẽ ra mặt đất số 100.

Cô bé nói: “Mọi người nhìn xem, đây là 1 cái bánh quẩy với 2 quả trứng gà. Em với chị đều ăn, ăn xong bọn em có thể thi tốt, được 100 điểm.”

Các bạn nhỏ chấn kinh rồi, đúng là 100 điểm thật.

Mậu Lâm càng khiếp sợ hơn: “Thế mà em ăn những 2 quả trứng gà.”

Hứa Đào Đào: “Bởi vì em cũng muốn thi được 100 điểm mà. Mẹ em nói là ngụ ý tốt, có thể phù hộ em.”

Hứa Lãng ưu sầu: “Thế phải làm sao giờ! Anh không ăn rồi!”

Bình thường đi học cậu nhóc cũng không lười, nhưng mà cậu nhóc không có ăn 1 bánh quẩy với 2 trứng gà, có thể sẽ không tốt hay không nhỉ!

Nhất thời, trên đỉnh đầu các bạn nhỏ đầy mây đen bao phủ. Hứa Nhu Nhu thấy khí thế mọi người đều đi xuống thì cảm thấy bé con nhà mình thật sự biết mê hoặc nhân tâm. Cô an ủi: “Mấy đứa đừng nghe Đào Đào, chỉ cần mấy đứa ôn tập tốt thì nhất định có thể thi tốt. Đào Đào là không an tâm thì mới cần an ủi.”

“Nhưng mà em cũng không an tâm ạ.” Hứa Lãng nói nghiêm túc.

“Em cũng thấy mình không ôn tập tốt ạ.” Hải Phong Hải Lãng nói.

Hạ Gia: “Em ôn tập tốt rồi, nhưng mà em muốn ăn bánh quẩy ạ.”

Mậu Lâm: “Gia Gia, anh cũng thế! Anh không ôn tập tốt, nhưng không sao, quan trọng là anh không được ăn bánh quẩy!”

Hứa Nhu Nhu: “……”

Cô đen mặt: “Đều đừng có lảm nhảm nữa, tập trung thi tốt đi!”

Mấy bạn nhỏ vừa nãy còn lải nhải, lập tức hai chân thẳng tắp, ngoan ngoãn nghiêm túc: “Vâng ạ!”

Hứa Nhu Nhu: “…………………………”

Cô có chút cảm nhận được tâm tình cô giáo Chương.

Đối phó với mấy đứa nhóc này, có kiên nhẫn mấy cũng hóa thành hư ảo.

Đây là một đám nhãi ranh không hiểu chuyện.

Các bạn nhỏ bàn tán sôi nổi, rất nhanh đã đến trường học. Hứa Nhu Nhu tự mình tới lớp 2, đám nhóc 5 người bọn Đào Đào đi tới phòng học lớp 1. Lý Thúy Thúy thấy Đào Đào ngẩng đầu ưỡn ngực, kiêu ngạo bước đi thì ‘hừ’ một tiếng.

Bọn họ muốn so thành tích cuối kỳ.

Cô bé rất nghiêm túc học tập.

“Hôm nay tôi nhất định có thể thi được 100 điểm.” Giọng Lý Thúy Thúy rất lớn.

Hứa Đào Đào liếc cậu ta một cái, có vài phần tư thế ngạo thị quần hùng, đi thẳng về chỗ ngồi của mình. Thấy thế, Lý Thúy Thúy phụng phịu.

Mậu Lâm đồng tình nhìn Lý Thúy Thúy, nói: “Cậu không thể thi tốt hơn em họ tôi đâu.”

Lý Thúy Thúy: “Ai nói vậy? Tôi học rất nghiêm túc!”

Mậu Lâm: “Cậu học nghiêm túc, em họ tôi cũng học nghiêm túc nhé! Em họ tôi tuy còn nhỏ nhưng mà không kém chút nào. Với lại, em họ tôi còn có vũ khí bí mật.”

“Vũ khí bí mật?” Các bạn nhỏ có mặt ở đây đều dựng lỗ tai lên.

Mậu Lâm miệng rộng: “Sáng nay em họ tôi ăn 1 bánh quẩy với 2 quả trứng gà, ngụ ý là 100 điểm đó!”

“Bánh quẩy là cái gì?”

“Tớ biết, tớ ăn ở đơn vị ba tớ một lần. Ăn rất ngon, là…………”

“Thế mà Hứa Đào Đào được ăn 2 quả trứng gà!”

“Ôi, đúng này, đúng là 100 điểm này. Cậu xem, một số 1, hai số 0.”

“Chết rồi, ba mẹ chưa có tớ ăn!”

“Nhà tớ cũng không có……”

“Phải làm sao bây giờ!”

Lý Thúy Thúy bị chọ tức đến khóc, nói to: “Hứa Đào Đào, cậu gian lận, thế mà cậu ăn 100 điểm.”

Mắt Hứa Đào Đào vô tội: “Tự mình muốn ăn gì thì ăn, cậu còn có thể quản người khác à? Quản trời quản đất quản người đánh rắm ị phân, cậu rảnh quá nhỉ.”

Lý Thúy Thúy: “Chúng ta phải cạnh tranh công bằng! Cậu…cậu…cậu….tôi còn chưa ăn! Làm sao bây giờ!”

“Tớ cũng chưa ăn!”

Phòng học ồn ào lộn xộn, bạn học Hứa Đào Đào khởi xướng chuyện này thì yên vị một chỗ, nhìn các bạn nhỏ khác, nói: “Bọn họ chẳng có định lực gì cả, chỉ là không ăn 100 điểm thôi đã thành như vậy. Tố chất tâm lý quá kém.”

Hứa Lãng: “Thấy bọn họ không tốt thì anh yên tâm rồi.”

Hạ Gia: “Đào Đào, chị bảo mẹ chị trưa nay cũng làm được không? Lâu rồi em cũng không ăn bánh quẩy.”

Cậu không giống các bạn mình, cậu biết cái này.

Lúc cô giáo Chương ôm bài thi vào cửa thì nghe được lớp họ lộn xộn hết cả lên, cô nhíu mày: “Yên tĩnh cho cô, các con muốn lật trời à? Một đám nói bậy gì vậy?”

Mặt đứa nào cũng cười khổ.

“Làm sao thế này? Cô đã dặn các con bình thường học tập cho tốt mà các con không nghe. Bây giờ cuối kỳ mới biết sốt ruột à? Cô nói cho các con biết nhé, muộn rồi! Vô dụng thôi!” Cô giáo Chương cho rằng bọn nhỏ vì sắp thi mà lo lắng.

Cô nói tiếp: “Bây giờ dù là lừa hay ngựa thì đều lấy ra mà chạy. Nhưng mà dù thi tốt hay không, chỉ cần các con khi đi học nghiêm túc học tập, thì cô tin rằng lần tới các con sẽ đạt được thành tích tốt thôi.”

Cô mỉm cười cổ vũ các bạn nhỏ.

Ừ, cô là cô giáo có kiên nhẫn nhất.

Lý Thúy Thúy giơ tay: “Cô ơi, nhưng mà bọn con chưa ăn bánh quẩy trứng gà ạ?”

Cô giáo Chương: “??????????”

Các bạn nhỏ khác cũng vô cùng náo nhiệt: “Làm sao bây giờ, không ăn chắc chắn sẽ thi không tốt.”

“Nhà tớ cũng không được ăn! Nếu có 2 quả trứng, chắc chắn mẹ tớ muốn mang qua trạm thu mua.”

“Trời ơi.”

Cô giáo Chương: “Bánh quẩy? Trứng gà?”

Cô nhìn bọn nhỏ mà hồ đồ, lúc này các bạn nhỏ cũng bất chấp sợ hãi giáo viên, nhanh chóng ríu rít nói rõ sự việc.

Cô giáo Chương cảm thấy huyệt thái dương mình nhảy thình thịch, nhịn không được nữa, cô giáo Chương đè lại huyệt thái dương của mình.

Cô nhìn về phía Đào Đào, tiểu cô nương ngây thơ vô tội, gương mặt nhỏ trần đầy tự tin. Ừ, không thể nói gì được, tiểu cô nương cũng không phải là sai, hơn nữa cũng không thể đả kích sự tự tin của cô bé trước khi thi.

Cô lại nhìn mấy bạn nhỏ khác, mỗi người lại khác nhau, có người muốn ăn bánh quẩy, có người muốn ăn trứng gà, cũng có người thực sự cảm thấy mình không được ăn nên lo lắng sẽ không thi tốt…. Ừ, mấy người này cũng không thể nói gì được.

Tâm trạng trước khi thi rất quan trọng.

Cô nói: “Dù có ăn gì thì cũng đều là ngủ ý tốt thôi, cũng không phải là nhất định sẽ có kết quả như vậy. Các con học hành có tốt không mới là trọng điểm. Bánh quẩy hay trứng gà đều chỉ là vật bên ngoài, chỉ là an ủi tâm lý thôi. Ngụ ý tốt nhưng mà không ảnh hưởng tới thành tích thi của các con. Thành tích của các con phải nhìn vào sự nỗ lực của các con cơ.”

“An ủi trong lòng là gì ạ?”

Cô giáo Chương: “……………………”

“Nếu đã gọi là an ủi thì chắc chắn là hữu dụng!”

“Tớ cũng thấy vậy!”

Cô giáo Chương hít thở sâu vài lần, ‘rầm’ một cái, ném bài thi đập xuống bàn giáo viên: “Đều im lặng lại cho cô, thi thố cho thật tốt vào!”

Cô giáo ôn nhu lần nữa bị lật xe.

Các bạn nhỏ một giây an tĩnh.

Nếu Hứa Nhu Nhu ở đây thì chắc hẳn sẽ tràn đầy đồng cảm. Đối mặt với mấy đứa nhóc con này, khó mà ôn nhu được.

“Tiết thứ nhất chúng ta sẽ thi môn toán, các con nhận được bài thi thì chưa viết gì vội, sau khi nghe được khẩu lệnh của cô thì mới viết. Khi nào cô nói ‘bắt đầu’ thì trước tiên các con viết tên mình lên góc trái bài thi trước. Bất kể thế nào cũng phải viết tên đầu tiên. Sau đó mới bắt đầu giải đề.”

Nói xong, cô phát bài thi, Đào Đào ngồi ở bàn thứ hai nên là đối tượng được thấy bài trước, rất nhanh cô bé nhận được đề thi, cô bé bé nhăn mặt nghiêm túc nhìn đề.

“Các con, bây giờ bắt đầu làm bài.”

Hứa Đào Đào trước tiên viết tên mình: một nét, hai nét, ba nét….

Tuy rằng viết chữ nguệch ngoạc xiên vẹo, nhưng mà Hứa Đào Đào cảm thấy mình đã rất cẩn thận rồi. Ai bảo ba mẹ không đặt tên cho mình là Hứa Nhất* chứ.

(*Chữ Nhất trong tiếng Trung có duy nhất một nét ‘一’ như thế này nha các cậu)

Cô bé viết tên xong thì nhìn xuống đề bài. Bình thường Đào Đào đều rất nghiêm túc luyện tập cho nên tốc độ làm bài cũng rất nhanh, bài đầu tiên là tính nhẩm.

4+5=

7+8=

……

Hứa Đào Đào nghiêm túc điền đáp án, chỉ một lát sau liền chìm đắm trong đó, múa bút thành văn.

Cô giáo Chương đứng trên bục giảng, nhìn biểu hiện của các bạn nhỏ, khẽ gật đầu. Cô đi xuống bục giảng, đi ngang qua Hạ Gia, thấy cậu nhóc đã làm đến phần bài áp dụng, nhìn lướt qua đề bài, ừ, đều đúng hết.

Cậu nhóc này học toán rất tốt.

Lại nhìn sang Hứa Lãng ngồi cùng bàn cậu nhóc cũng làm không tồi.

Cô là con gái kế toán Chương nên cũng có hiểu biết một chút về nhóm bạn nhỏ này, biết được mấy bạn nhỏ này chiều nào cũng học 2, 3 giờ rồi mới đi chơi. Thế nên với bọn họ cô rất yên tâm.

Quả nhiên, thấy Hứa Đào Đào làm cũng rất không tồi.

Cô giáo Chương đi lại trong phòng học, các bạn nhỏ không cả dám thở mạnh, một đám ngoan ngoãn múa bút thành văn, dù không biết làm thì cũng im lặng không dám phát ra tiếng nào. Chỉ sợ chọc giận cô giáo Chương.

Một tiết học, thời gian không ngắn cũng không dài.

Nhưng mà lúc thi có vẻ trôi qua rất nhanh, các bạn nhỏ còn chưa có cảm giác gì đã thấy cô giáo Chương đúng trên bục giảng.

“Được rồi, đã hết giờ, các bạn học đặt bút xuống, cô bắt đầu thu bài.”

Sau khi làm xong, Hứa Đào Đào kiểm tra lại một lần, cô bé thở phải nhẹ nhõm, vẻ mặt buông lỏng.

Tất nhiên, có người buông lỏng cũng có người càng không tốt.

Cô giáo Chương: “Các bạn nghỉ ngơi 15 phút, tiết cuối cùng chúng ta sẽ thi ngữ văn.”

Nhắc tới ngữ văn, cô giáo Chương không nhịn được nhìn về phía Hạ Gia, ưu sầu thở dài một hơi.

Cô giáo Chương thu bài thi rời đi, các bạn nhỏ lập tức ồn ào lên, Hứa Đào quay đầu lại hỏi: “Đào Đào, câu đầu tiên bài áp dụng em ra bao nhiêu?”

Hứa Đào Đào: “18.”

Hứa Lãng búng tay một cái, vui vẻ: “Anh cũng ra 18.”

Hạ Gia: “Em cũng vậy.”

Mậu Lâm: “18 á? Chết rồi, mọi người đều ra 18 thì tớ sai rồi. Tớ ra 7 cơ.”

Hứa Đào Đào nghiêm túc: “Chúng ta đừng đối đề, anh em bảo là mặc kệ bài thi đầu tiên làm thế nào cũng không được đối đề. Như thế sẽ ảnh hưởng đến trạng thái làm bài thi tiếp theo.”

“Đúng đúng, anh Tiểu Lâm nói vậy.”

Chuyện thi cử này đối với người lớn cũng chẳng phải chuyện đại sự gì, nhưng mà đối với bọn nhỏ thì đúng là chuyện lớn. Thi xong môn toán rồi, tiếp theo là môn ngữ văn, tuy rằng Đào Đào viết được rất nhiều chữ, nhưng mà mỗi bài sẽ khác nhau nha.

Cô bé cảm thấy bài thi lần này đơn giản thật đấy.

Quả nhiên, không cần khẩn trương.

Nhất định sẽ được 100 điểm.

Bây giờ chỉ yếu là học hai môn này, chờ thu bài thi môn ngữ văn xong, cô giáo Chương mỉm cười: “Các bạn học, hôm nay thi xong rồi sẽ nghỉ luôn. Ngày mai các con tới trường nhận kết quả bài thi của mình nhé.”

“Vâng ạ!” Âm thanh vang dội.

“Vậy trên đường về nhà nhớ chú ý an toàn nhé các con, thời gian nghỉ học càng phải chú ý hơn nhé, các con biết chưa?”

“Biết rồi ạ!”

Hứa Đào Đào đi học nửa năm, cảm thấy mình là một đứa trẻ lớn rồi. Cô bé cảm thấy cô giáo nói cái này quá vô dụng!

Chẳng nhẽ cô bé là người không đáng tin cậy như vậy sao?

Chắc chắn không phải nha!

Mấy bạn nhỏ lập tức tan học, Lý Thúy Thúy đi tới bên cạnh Hứa Đào Đào.

Hứa Đào Đào: “Cậu làm cái gì vậy?”

Đôi mắt đen to tròn của cô bé nhìn thẳng Lý Thúy Thúy, hỏi: “Cậu muốn đánh nhau à?”

Lý Thúy Thúy nhìn Hứa Đào Đào, nói rất nghiêm túc: “Hứa Đào Đào, dù lần này cậu có thi tốt hơn tôi thì tôi cũng không phục. Bởi vì sáng nay tôi không ăn bánh quẩy với trứng gà. Nếu có bản lĩnh thì tới học kỳ sau chúng ta lại cạnh tranh.”

Hứa Đào Đào: “……?”

Cô bé một lời khó nói hỏi: “Thế nên hôm nay cậu làm bài không tốt đúng không?”

Cô bé nhìn ngay ra được trọng điểm.

Lý Thúy thúy thẹn quá hóa giận: “Không phải!”

Hứa Đào Đào: “…… À?”

Cô bé không phải thực sự tin tưởng điều này.

Lý Thúy Thúy: “Tôi chỉ là nói trước như vậy! Học kỳ sau tiếp tục so, cậu có dám không!”

Hứa Đào Đảo ngẩng đầu, phóng khoáng nói: “Dám! Tôi thông minh vậy thì có gì mà không dám chứ?”

Cô bé cũng chẳng phải bạn nhỏ sợ phiền phức.

Cô bé nghiêm túc nói: “Vậy đi, học kỳ sau thì học kỳ sau! Học kỳ sau cậu không thể lại tìm lý do đâu đấy!”

Lý Thúy Thúy: “Hừ! Tất nhiên tôi sẽ không!”

Nói xong thì vung cặp nghênh ngang bước đi cùng mấy người bạn thân.

Đào Đào quay đầu ‘thì thầm’ với bọn Gia Gia: “Chắc chắn cậu ta không thi tốt rồi, nếu thi tốt sẽ không nói thế. Em hiểu hết.”

Mấy bạn nhỏ ý vị thâm trường gật đầu: “Ừ, em đoán đúng.”

Hứa Đào Đào: “Tất nhiên, em là người thông minh mà.”

Thi xong cô bé rất vui vẻ.

Hứa Đào Đào: “Chiều nay chúng ta đi trượt băng ở đầu làng đi?”

Đã lâu bọn họ chưa đi chơi.

Hứa Lãng kích động: “Đi đi, anh cũng muốn đi!”

Các năm trước, bọn họ đều đi trượt băng ở trên sông, Hứa Lãng: “Đào Đào ơi, nhà em còn xe trượt băng không?”

Hứa Đào Đào: “Tất nhiên là còn! Ai không có việc gì cũng không thể chặt ra làm củi nha! He he!”

Nhà cô bé ấy à, đồ chơi gì cũng có.

Hứa Lãng nắm tay giật lại: “Hay quá, buổi chiều đi đi!”

Oh yeah!

______