Editor: Lei Lười & Cơm Nắm Nhỏ

_________

Thôn Hứa gia cũng chẳng hiếm lạ chuyện này.

Mùa hè công việc cũng không nặng, mọi người có nhiều thời gian, liền bàn tán về Hứa Kiến Nghĩa.

Đây chính là người tài giỏi trong thôn, người công nhân đầu tiên được làm việc trong nhà máy ở công xã. Là người tàn nhẫn đến nhẫn tâm trực tiếp đem công tác của mình cho con trai. Đừng nói ở nông thôn, ngay cả ở công xã, nếu không phải bất đắc dĩ cũng không đem công tác nhường cho con trai. Rốt cuộc thì tiền ở trong tay mình mới là ổn thỏa nhất.

Hơn nữa Hứa Kiến Nghĩa đã là đại công, một tháng có thể kiếm được 32 đồng. Nhưng là con của anh ta cũng chỉ là tiểu công, cũng chỉ có 16 đồng. Trong thôn không có gia đình công nhân nào, nhưng thông qua cô bảy bà tám và một số thân thích cũng có thể nghe được một chút.

Ôi! Đây là kém một nửa nha. Ai mà không đau lòng. Nói về việc này, đầu Hứa Kiến Nghĩa đúng là hỏng rồi.

Chẳng qua không được bao lâu mọi người liền thấy được, cuộc sống của nhà người ta không kém đi mà ngược lại càng ngày càng tốt. Bởi vì, nhà họ mua xe.

Là xe đạp đó!

Đây cũng chính là nguyên nhân nhà anh ta gần đây được mọi người nhiệt tình nghị luận.

Con trai cả nhà Kiến Nghĩa lái xe đi làm về.

“Tuyết Giang, Tuyết Giang ơi….” 

Con trai cả nhà Kiến Nghĩa tên là Tuyết Giang.

Hứa Tuyết Giang mới vừa tan tầm quay trở lại trong thôn, liền nghe được có người gọi mình. Cậu ngồi trên xe, quay đầu nhìn lại, thấy đây là bà Vương ở trong thôn. Bà Vương cũng là người buôn chuyện có tiếng trong thôn. Nếu nghe được gì mà không biết rõ ràng thì buổi tối đều ngủ không yên.

Hứa Tuyết Giang: “Bà ạ, có việc gì ạ?”

Bà Vương bước nhanh mấy bước, tiến lên nhẹ nhàng vuốt ve xe đạp Hứa Tuyết Giang, trong mắt tràn đầy khát khao, nói: “Đây là xe đạp à.”

Tuyết Giang gật đầu: “Vâng ạ.”

Bà Vương gọi Hứa Tuyết Giang lại, mọi người cũng xông tới, ngay cả đại đội trưởng cũng không ngoại lệ, nhà anh còn không có một chiếc xe đạp nào đâu, làm sao có thể không hiếu kỳ.

Tính cách Tuyết Giang có phần hướng nội, bị mọi người vây xem thì cảm thấy cả người đều không ổn. Nhưng cậu vẫn cố gắng không có chạy trối chết.

Đây cũng là nguyên nhân vì sao ba cậu nhất quyết nhường công tác lại cho cậu. Con người nếu không đi lang bạt một chút thì càng không được.

“Xe này tốn không ít tiền nhỉ?”

“Trong thôn nhà mẹ đẻ của tôi có người mua hết 180 đồng, còn cần một phiếu xe đạp nữa đó.”

“Trời ạ!” Có người kinh ngạc kêu ra tiếng.

Quý như vậy mọi người đều bị dọa. Bọn họ là dân quê, đừng nói một năm chứ dù sống cả đời, trong nhà có 180 đồng không cũng khó nói. Mọi người lại nhìn về phía Tuyết Giang, ánh mắt càng thêm nóng bỏng. Tuyết Giang rụt rụt cổ, hận không thể tìm cái lỗ chui xuống.

Hu hu hu, cậu muốn về nhà. Nhiều người như vậy nhìn chắm chằm mình, lông tơ của cậu đều dựng hết lên.

“Cháu…..cháu…..cháu……”

“Anh Giang!” Thanh âm của bé nam vang lên, Tuyết Giang vừa thấy như gặp được cứu tinh.

“Tiểu Lâm!!”

Cậu hận không thể chạy như bay đến cạnh Tuyết Lâm.

Hứa Tuyết Lâm mang theo ý cười, nho nhỏ nam hài tử, trên người sạch sẽ thoải mái. Người trong thôn xem cậu nhóc này liền cảm thấy sẽ không hình dung. Ngươi nói hắn là hiện tại đang lưu hành mặt chữ điền? Không phải! Là tô son trát phấn tiểu bạch kiểm? Cũng không phải!

Đứa nhỏ này, làm mọi người cảm thấy khó nói.

Nếu miễn cưỡng muốn nói, bọn họ thật ra có cái từ hình dung tương đối xa hoa đó chính là khí chất.

Tuổi còn nhỏ, đã có thứ này.

“Tiểu Lâm đấy à? Cháu thấy anh Giang của cháu mua xe sao? Thế nào? Không tồi đi?”

Bà Vương: “Tuyết Lâm chắc chắn biết rồi nhỉ. Tuyết Lâm mấy hôm trước mỗi ngày đều đi cùng Kiến Nghĩa. Sao có thể không biết được?” 

Tuyết Lâm cười gật đầu, nói: “Vâng, cháu có biết.”

Cậu nhìn về phía Tuyết Giang, nói:” Anh Giang, em tìm anh có chút việc muốn nhờ.”

Tuyết Giang nghe thấy Tuyết Lâm nói vậy liền nói: “Được được, chú thím ơi cháu đi trước nhé.”

Cậu nói với Tuyết Lâm: “Em ngồi ghế sau đi, anh đèo em.”

Tuyết Lâm: “Vâng.”

Hai thiếu niên một lớn, một nhỏ cứ như vậy đạp xe đi rồi. Mọi người con đứng đó, trên khuôn mặt cực kỳ hâm mộ: “Ai nha, nếu không thể lái xe thì chết cũng đáng.”

Lời này không phải nói dối, mọi người đều động tâm, ánh mắt càng thêm nóng bỏng.

Nói đến cũng là trùng hợp, Hứa Kiến Nghĩa đang chuẩn bị đi bờ sông đưa quần áo bẩn cho vợ giặt, liền nhìn thấy mọi người đang đứng ở ven đường nghị luận nhà bọn họ. Từ xa, mọi người đã tiếp đón: “Kiến Nghĩa à, nhà anh đúng là giàu lên nha. Xe đạp cũng mua được.”

“ Phiếu xe đạp cũng không dễ tìm đúng không? Tôi nghe nói muốn đổi phiếu xe đạp phải mười lăm cân phiếu gạo đó.”

“ Trời ơi!”

Hứa Kiến Nghĩa nghĩ những người này cả ngày đều đi chỗ nào hỏi thăm được mấy thứ đó không biết. Nhưng anh cũng nói thật: “Tôi không cần phiếu xe.”

Mọi người trợn tròn mắt.

Hứa Kiến Nghĩa nói: “Nhà tôi mua xe cũ nên không cần phiếu.”

Mọi người hiểu ra.

Bà Vương khẳng định: “Nếu vậy chắc cũng không rẻ nhỉ, nhà anh cũng thật là cái này.”

Bà Vương giơ ngón tay cái lên.

Hứa Kiến Nghĩa cười lắc đầu nói: “Làm gì có. Tôi mua cái xe này là xe đạp hỏng nên rẻ  hơn rất nhiều. Cũng nhờ Tuyết Lâm hết đó! Đứa bé này thông minh, ngồi xổm ở tiệm sửa xe nhìn hai lần đã biết. Cái xe này của tôi chính là do thằng bé sửa đấy.”

“Mẹ ơi!”

Lời này đúng là giống như một tiếng sấm. Đánh một tiếng khiến cho mọi người kinh ngạc  không nói nên lời, chỉ biết trợn mắt há hốc miệng.

“Tiểu Lâm lợi hại như vậy à…” Cô hai Vương nói lắp: “Sao….sao lại có thể như vậy?”

Hứa Kiến Nghĩa: “ Đứa nhỏ này từ nhỏ không phải là đứa trẻ thông minh sao?”

Vừa nói như vậy, mọi người lại gật đầu. Giống như ngay lập tức mọi người cảm thấy không có gì ngoài ý muốn. Xác thật nếu đột nhiên trở lên thông minh đó là sẽ khiến mọi người khiếp sợ. Nhưng Tiểu Lâm đẻ ra liền thông minh! Đầu óc thiên tài, thích sửa chữa cái nọ cái kia.

“Thằng bé chỉ cần nhìn một cái liền học được?”

Thật sự làm người ta không thể tin được. 

Hứa Kiến Nghĩa: “Hiểu được bảy tám phần, khi trở về thằng bé vẫn phải nghĩ thêm hai ngày.”

“Có hai ngày!”

“Sao lại có người thông minh như vậy chứ?”

“Người so với người tức chết người mà, cô nhìn xem con nhà người ta…”

“Thằng bé này học sẽ giỏi lắm đây…..”

“Anh đi hỏi thằng bé xem, nó mà đi học thì ai dạy ai chứ.”

Mọi người được một trận cười vang.

Còn có một chút không cam lòng.

Hứa Tuyết Lâm chỉ là một đứa trẻ nhìn hai lần đã học được, bọn họ là người lớn còn không thể chắc. Ngày khác bọn họ cũng đi tiệm sửa xe học trộm. Nếu là học xong tay nghề sửa xe, như vậy sau này chính là một tài nghệ.”

Một khi tiệm sửa xe có cơ hội nhận người, bọn họ không phải là có thể có cơ hội sao.

Nghĩ vậy, mọi người liền nhiệt huyết sôi trào.

Đại đội trưởng thấy bọn họ một đám ánh mắt tinh quang, nhắc nhở bọn họ: “Làm việc vẫn là cần có đầu óc, cẩn thận ngẫm lại chính mình có đầu óc thông minh thích học tập không đã. Mọi người muốn dùng thời gian nghỉ ngơi của mình để khoe khoang thì tôi cũng không quản. Nhưng nếu mọi người làm chậm trễ công việc của đại đội cũng đừng trách tôi không nể tình.”

“Đại đội trưởng, anh yên tâm, sẽ không chậm trễ công việc của đại đội.”

“Đúng đúng đúng, không chậm trễ.”

Đại đội trưởng gật gật đầu, chắp tay sau lưng đi về nhà.

Đầu óc của anh cùng những người này không giống nhau. Những người này chỉ thấy Tuyết Lâm nhìn một cái liền học được. Nhưng lại không nghĩ đầu óc của mình có thể giống đầu óc của người ta sao? Bây giờ anh chỉ muốn biết mua một cái xe đạp hỏng hết bao nhiêu tiền. Nếu không nhiều lắm anh có phải cũng có thể… làm một chiếc.

Không có người đàn ông nào không nghĩ có được một chiếc xe thuộc về chính mình.

Nghĩ như vậy, tinh thần của đại đội trưởng càng thêm phấn chấn. Chuyện này anh cần phải hỏi kĩ Tiểu Lâm mới được.

Haizz, nhà anh tại sao không có người con như vậy.

Hứa lão tam có tài đức gì! 

Hứa lão tam ngáp một cái, tiếp tục tưới vườn. Một ngày của anh thật là quá khổ.

Mà lúc này, Tuyết Giang cùng Tuyết Lâm đã vào sân, bọn trẻ con đều vây quanh ngựa gỗ chơi đùa. Tuy rằng đã gần nửa tháng, nhưng sự nhiệt tình của mọi người vẫn chưa tiêu hao. Đối với ngựa gỗ vẫn cứ yêu thích như ban đầu.

Nhưng bọn nhỏ cũng rất có tâm cơ. Bọn họ cũng không nói ra mình có ngựa gỗ. Nếu các bạn nhỉ khác biết sẽ có càng nhiều người tranh chơi ngựa gỗ, cơ hội chơi của bọn họ càng ít.

Cho đến nay, mặc dù đã qua vài ngày nhưng không có bạn nhỏ nào khác tới chơi.

“Đào Đào.”

Đào Đào vừa quay đầu lại, ngoan ngoãn gọi: “Anh trai, anh Giang ạ.”

Nhà Tuyết Giang không có con gái, đều là con trai, dưới anh có hai em trai. Nhìn thấy em họ bà con xa mềm mại liền khẩn trương ngượng ngùng nói: “Đào Đào ngoan quá.”

Chào xong liền nói nhỏ: “Anh quên mang kẹo rồi.”

Tuyết Lâm bật cười: “Bọn nhỏ cũng  không cần ăn nhiều kẹo vậy đâu.”

Cậu đẩy đẩy Tuyết Giang, lại cùng bọn trẻ nói: “Mấy đứa đều vào trong đi.”

Đào Đào không hiểu chuyện gì gãi gãi đầu hỏi: “Vì sao còn gọi cả bọn em ạ?”

Nhưng lập tức liền nói: “Đi đi đi, anh trai gọi chúng ta nhất định là có chuyện tốt.”

Anh trai bé là người bình thường sao?

Mấy bạn nhỏ gật đầu chạy nhanh, lộc cộc đều theo vào phòng. Cửa sau mở ra, Hứa lão tam liếc mắt một cái liền thấy tất cả bọn trẻ đều vào phòng mình, anh nhướng mày hoài nghi, ngay sau đó rón ra rón rén đuổi kịp, muốn nhìn trộm xem mấy đứa này muốn làm gì.

Các bạn nhỏ còn không biết phía sau có một con sói xám đang đi theo đâu.

Một đám ngoan ngoãn vào phòng. Đừng nhìn bọn họ nghịch ngợm bướng bỉnh, nhưng ở trước mặt người lớn, đều là đứa nhỏ ngoan ngoãn đó.

Tuyết Lâm quét mắt một cái thấy bọn nhỏ đã đến đông đủ, nói: “Chỗ đỉa mấy đứa bắt được, anh nhờ anh Giang mang bán cho hiệu thuốc rồi.”

Ngay lập tức, sống lưng bọn nhỏ thẳng lên, đôi mắt sáng lấp lánh.

Tuyết Giang đối mặt với mấy bạn nhỏ cũng có chút ngượng ngùng, cậu nói: “Hiệu thuốc mua đỉa phơi khô là 5 đồng một cân. Mấy đứa đưa anh một cân hai, nên được 6 đồng.”

Cậu liền ra, nói: “ Đây là tiền của các em.”

Bọn nhỏ: “!!!!!!!!!!”

Đào Đào nuốt nước miếng, cảm thấy mình đã chịu kích thích rất lớn. Bé con nhìn chằm chằm đồng tiền lớn, hỏi: “Đây là…. của bọn em?”

Hứa Lãng: “Đều là của bọn em sao? Tất cả ạ?”

Tuyết Giang nhìn về phía Tuyết Lâm xin giúp đỡ, cậu còn chẳng ứng phó được với bọn nhỏ.

Tuyết Lâm gật đầu: “Là của các em.”

Cậu nói: “Vừa đúng các em có sáu người, mỗi người một đồng tiền.”

Đào Đào che ngực, dựa vào người anh trai, nói: “Mau đỡ em, em không chịu nổi kích thích lớn như vậy.”

Tuyết Lâm xem bé con giả bộ tác quái, duỗi tay ôm bé con, muốn bế cô bé bế lên giường đất ngồi. Cậu dùng sức một cái, ách…. không thành công. Cậu hít một hơi, lại dùng thêm sức lực, bế em gái lên, ôm được rồi. Nhưng là đem bé con đặt ở trên giường đất liền có chút lao lực. Tuyết Lâm liên tiếp để xuống hai lần đều không thành công.

Bọn trẻ yên lặng nhìn cậu. Hứa Lãng trực tiếp nói: “Anh Tiểu Lâm, sao anh yếu vậy?”

Tuyết Lâm: “……”

“Đàn ông phải ăn nhiều cơm!” Hứa Lãng nói: “Chị gái em cũng có thể bế em lên giường đó.”

Tuyết Lâm biện bạch cho chính mình: “Chị cả em cũng đã mười lăm tuổi, chị hai cũng mười hai, còn anh mới mười tuần thôi!”

Cậu còn nhỏ mà!

“Nhưng chị Nhu có thể mà! Chị ấy có thể ôm dễ dàng.”

Nói thế Tuyết Lâm cũng chẳng đồng ý: “Chị của anh sức lớn như trâu, đó là người bình thường chắc?”

Hứa Lãng nói thầm: “Sao anh cứ luôn cãi lý vậy? Rõ ràng là không có sức mà.”

Tuyết Lâm: “…………..” Quá đáng giận, cậu còn bị mấy đứa trẻ con ghét bỏ nữa.

Tuyết Giang thấy bọn họ như vậy thì cười, cậu duỗi tay bế Đào Đào đặt lên giường nói: “Được rồi.”

Hứa Lãng: “Anh Giang bế em với, em cũng muốn lên giường ngồi.”

Tuyết Giang nhìn sắc mặt của Tuyết Lâm, bế cả đám nhóc lên giường đất, mấy đứa nhóc đều nhìn sáu đồng tiền, mắt đứa nào cũng sáng rực lên.

Tuyết Gia cho Tuyết Lâm một ánh mắt.

Tuyết Lâm cầm lấy sáu đồng tiền nói: “Mỗi người một đồng.”

Cậu chia lần lượt: “Tiểu Lãng, đây là của em; đây là của Mậu Lâm; Hải Phong…….Cuối cùng là của Đào Đào.”

Từng đứa từng đứa đều mơ màng nhìn tiền của mình.

Đào Đào nhéo anh họ một cái, Mậu Lâm: “AAAAAAAA!!!”

Cậu nhóc phẫn nộ: “Sao Đào Đào lại cấu anh?”

Đào Đào nghiêm túc nói: “Em muốn thử xem mình có đang mơ không.”

Mậu Lâm: “Thế em tự cấu mình đi chứ! Hu hu hu, anh là anh họ đáng thương nhất trên đời.”

Cậu nhóc nắm chặt tiền, sướng điên lên.

Cậu nhóc hét lên: “Mình có tiền, mình thật sự có tiền! Có những một đồng!!!!”

Đào Đào cũng nhếch miệng cười, nắm thật chắc tiền của mình. Bọn họ đều chưa nghĩ tới thứ này có thể kiếm được nhiều tiền như vậy.

Tuyết Lâm cười hỏi: “Mấy đứa có tiền rồi, vậy mấy đứa muốn sử dụng tiền vào việc gì?”

Vừa nghe vậy, bọn nhỏ lại mơ hồ.

Nhiều tiền như vậy có thể mua bao nhiêu kẹo chứ.

Mậu Lâm nói: “Em muốn mua kẹo, em muốn mua bánh quy, em muốn….” Cậu gục đầu xuống, thở dài nói: “Nhưng đầu tiên phải bảo đảm không bị mẹ em lấy mất đã.”

Phụt một tiếng, những người khác đều bật cười.

Hải Phong Hải Lãng nhìn nhau nói: “Chúng em muốn đưa tiền cho mẹ, mẹ với bà nội em rất vất vả. Năm nay chúng em phải đi học rồi, tiền này dùng để tích cóp mua sách đóng học.”

Tuy hai người rất nghịch ngợm, nhưng lại là đứa nhỏ có áp lực lớn nhất trong nhóm bạn. Dù sao nhà họ cũng không giống nhà người khác. Hải Phong và Hải Lãng nói xong, mọi người liền yên tĩnh lại.

Đào Đào sờ tiền của mình, nghiêm túc nói: “Em cũng muốn nộp tiền cho mẹ, em cũng đi học nữa.”

Bé con đắc ý nói: “Anh trai em rất thông minh, em nhất định cũng rất thông minh, em sẽ học tập thật tốt, em muốn học rất nhiều nên phải tốn rất nhiều rất nhiều tiền. Cho nên, em phải đưa tiền cho mẹ.”

Hạ Gia nghe Đào Đào nói xong như đang suy nghĩ, cũng nhẹ giọng nỉ non: “Em cũng đưa cho mẹ em.”

Cậu còn nhỏ, không biết có thể xin đi học hay không.

Thấy các bạn mình đều nộp tài sản lên, Hứa Lãng cũng gãi đầu nói: “Vậy…vậy tớ cũng sẽ nộp tiền cho mẹ.”

Mậu Lâm không thể tin được nhìn bạn mình, không tin nổi bọn họ có thể chủ động nộp tiền ra.

Cậu nhóc tủi thân nói: “Sao các cậu có thể như vậy chứ! Làm vậy cũng chỉ dư có mình tớ. Sau này chỉ mình tớ có tiền, các cậu không thương tâm khổ sở hay ghen tức sao?”

Nhóm của bọn họ, chẳng lẽ đã định chỉ có mình mình có tiền?

“Sao các cậu ngốc vậy chứ.”

Đào Đào nghiêm túc nhìn anh họ hỏi: “Anh họ, sao anh ngây thơ vậy?”

Mậu Lâm bị em học dán mác ‘ngây thơ’ thì mê mang nhìn lại bé con, khó hiểu hỏi: “Em thấy anh đơn thuần chỗ nào? Anh nó không đúng sao?”

Đào Đào nhấc tay lên chống mắt, mắt tròn xoe: “Cô sẽ cho anh tự cầm chắc?”

Bé con bẻ ngón tay nói: “Anh thấy đó, từ ăn tết được một xu ra thì cô sẽ không cho anh đâu.”

Bé con chọc chọc tờ tiền nói: “Đây là một đồng đó! Một đồng nhiều như vậy, cô sẽ không cho phép anh tự cầm đâu.”

Hứa lão tam đứng ngoài cửa nghe lén yên lặng gật đầu, em gái ngốc nghếch kia của anh còn không có tiền riêng đâu. Đừng thấy nhà họ sống khá giả, nhưng mẹ chồng làm chủ, em ấy cũng chẳng có tiền trong tay.

Con gái anh quá thông minh!

Nhìn xem, con anh khác hẳn con nhà người khác!

Mậu Lâm: “Anh sẽ trộm tích cóp.”

Đào Đào nghi hoặc: “Nhưng mà, anh cất chỗ nào mẹ anh cũng sẽ biết thôi! Trẻ con làm gì người lớn cũng biết hết đó.”

Mình làm gì mẹ cũng biết.

Bé con nhìn Mậu Lâm nói: “Người lớn sẽ không cho phép trẻ con cầm nhiều hơn một xu đâu.”

Đào Đào nói xong, Hứa Lãng cũng gật đầu đồng ý: “Đúng vậy, đúng vậy, mỗi năm tớ cũng chỉ được cho một xu thôi.

Hải Phong Hải Lãng cũng gật đầu theo.

Nhưng Mậu Lâm cảm thấy có chỗ nào đó sai sai.

Đột nhiên, cậu nghĩ tới liền chỉ vào Hạ Gia nói: “Gia Gia có mấy hào liền mà!”

Hạ Gia tươi cười nói: “Nhưng ba mẹ không có ở cạnh em đâu.”

Mậu Lâm: “………………………………………………..”

Nếu ba mẹ cậu nhóc không ở cạnh cậu thì tốt rồi, cậu sẽ có nhiều tiền. Ngày nào cũng sẽ mua kẹo ăn.

Mậu Lâm gục đầu phiền muộn.

Đào Đào không muốn nhìn thấy bộ dạng đáng thương của anh họ liền nói: “Hay là…anh họ, anh giấu đi?”

Mậu Lâm ngẩng đầu rất nhanh, sau đó lại ỉu xìu nói: “Nhưng nhà anh không có chỗ nào giấu đồ, dù anh có cất chỗ ổ chuột thì mẹ anh cũng có thể tìm được.”

Mẹ cậu chính là chuột. (Câu này trong convert là ‘mẹ nó chính là cái phiên chuột động’ nhưng mình không biết dịch ra sao. Kiểu mình hiểu nghĩa nhưng không biết diễn đạt như thế nào ấy. Bạn nào có câu hay cho mình biết với nha.)

Đào Đào trượng nghĩa: “Vậy anh đưa em đi, em bảo quản giúp anh.”

Mậu Lâm: “???????”

Đào Đào: “Em sẽ nói với mẹ đây là tiền của anh, sẽ không mất đâu.”

Mậu Lâm: “………………………………………………..”

Có gì khác nhau chứ?

Mẹ cậu vẫn biết thôi!

Hơn nữa còn biết nhanh hơn!

Mấy bạn nhỏ vì một sợi lông (*ý nói việc nhỏ ấy)  mà rối rắm mãi không thôi.

Tuyết Giang nhìn một lá liền cười nói: “Không còn sớm nữa, anh về trước đây.”

Tuyết Lâm: “Em tiễn anh.”

Hai người cùng nhau ra cửa, Hứa lão tam nghe thấy động tĩnh liền chạy thẳng ra sân sau. Tuyết Lâm cảm giác được tiếng bước chân của ba mình, nhướng mày không nói gì.

Hai người đi ra cổng cùng nhau, đúng lúc gặp đại đội trưởng, đại đội trưởng tươi cười chào: “Tiểu Giang với Tiểu Lâm đấy à.”

Đại đội trưởng bình thường đều nghiêm túc, đột nhiên cười rộ lên, rất giống chồn chúc tết gà.

Tuyết Gia cũng biết tiếp chuyện gì, chỉ biết nắm chặt tay cầm xe đạp.

Đại đội trưởng: “Sao vậy?” Sao thằng nhóc này lại cứ hay khẩn trương vậy?

Tuyết Lâm: “…….” Người anh họ này đi làm việc ở công xã sao còn nhát hơn trước kia nữa vậy?

Đại đội trưởng nghĩ tới tính tình của Tuyết Giang, bất đắc dĩ nói: “Đi đi, về nhà nhanh đi.”

Tuyết Giang ‘dạ’ một tiếng, nhảy lên xe rồi phóng thật nhanh, biến mất ở cuối ngõ.

Đại đội trưởng: “………….Thằng nhóc này!”

Tuyết Lâm: “Chú ạ, có chuyện gì vậy ạ?”

Đại đội trưởng định trực tiếp hỏi Tuyết Lâm, nhưng nghĩ đến việc mình đã lớn tuổi rồi lại đi hỏi đứa nhỏ mấy chuyện này, lại đề cập tới chuyện nhà Kiến Nghĩa thì không tốt lắm. Anh ta lắc đầu nói: “Cũng không có việc gì.”

Vừa nói xong liền quay đầu gọi: “Tuyết Giang, cháu đi chậm chút, chúc có việc tìm ba cháu.”

Tuyết Giang……..Tuyết Giang sớm đã biến mất ở biển người rồi.

Đại đội trưởng: “……”

Tuyết Lâm cũng không hỏi nhiều, cười cười đi vào sân, vừa vào cửa phòng đã thấy bọn nhỏ giải quyết rõ ràng. Bọn họ quyết định nộp lên, Mậu Lâm tự an ủi mình: “Mình nộp ra, mẹ cũng sẽ mua kẹo cho mình. Nếu mình tự cất cũng không cất được. Dù có cất được cũng chẳng có cơ hội đi Cung Tiêu Xã mua kẹo. Thế nên nộp cho mẹ mới là đúng nhất!”

Cậu nắm chặt nắm tay: “Là đúng đắn!”

An ủi chính mình cũng thật sự rõ ràng.

Tuyết Lâm bật cười nói: “Quyết định xong rồi?”

Bọn nhỏ đều gật đầu, Tuyết Lâm nói: “Vậy mấy đứa có tiếp tục bắt không?”

Búi tóc nhỏ của Đào Đào cũng sắp dựng đứng lên, bé con nói: “Tất nhiên vẫn tiếp tục rồi!”

Tuy chỗ tiền này họ vẫn phải giao cho mẹ, nhưng bọn họ còn nhỏ đã kiếm được nhiều tiền như vậy, tất nhiên phải nỗ lực hơn rồi!

Vừa nói vậy, các bạn nhỏ cũng nghĩ đến, đúng vậy, bọn họ phải đi bắt nhiều đỉa hơn!

Các bạn nhỏ đều nhảy xuống giường, chạy nhanh ra ngoài.

Đào Đào nói: “Anh, anh giữ giúp em trước nhé, tối em sẽ lấy lại.”

Nghe thấy Đào Đào nói vậy, mấy bạn nhỏ khác cũng làm theo, Tuyết Lâm nói: “Được, mấy đưa đi bắt một chút rồi nghỉ, đừng để muộn bữa tối.”

“Vâng ạ!”

Bọn nhỏ hưng phấn chạy đi, đi cuối là Đào Đào.

Nhưng bé con cũng không chậm chút nào.

Có thể kiếm tiền đó.

Ai muốn chậm chạp chứ?

Bọn nhỏ chạy đi, Hứa lão am tới cạnh con trai nói: “Tiểu Lâm, con còn giúp được bọn nhỏ kiếm tiền. Con cũng giúp ba chút được không? Ba kiếm tiền sẽ sớm trả lại con.”

Tuyết Lâm nhướng mày: “Ba nghĩ gì vậy? Một đại lão gia còn muốn dựa vào đứa trẻ con à?”

Hứa lão tam: “………Đứa trẻ nhà khác cũng không phải Trạng Nguyên.”

Tuyết Lâm lạnh băng nhìn Hứa lão tam, Hứa lão tam lập tức làm biểu tình câm miệng, nói: “Nếu ba còn lắm miệng, con cứ đấm ba.”

Ngừng một chút liền nói: “Để Nhu Nhu đấm ba.”

Hứa Tuyết Lâm: “Hừ.”

Hứa lão tam: “Con trai, con xem, ba là một người đàn ông, không kiếm được tiền nuôi gia đình, ba rất đau lòng! Con yên tâm, ba kiếm được tiền sẽ nộp ra hết.”

Nói tới đây lại không nhịn được hỏi: “Con sửa xe đạp cho Kiến Nghĩa, anh ta trả con bao nhiêu?”

Tuyết Lâm: “Liên quan gì tới ba?”

Hứa lão tam: “………..Con xem con, sao không có chút tình cảm cha con nào vậy. Ba không phải người xấu, thật đó, con nhìn xem, ba là người thành thật hiền lành chín chắn mà.”

Khóe miệng Tuyết Lâm run rẩy: “Ai cũng có thể nói câu này, nhưng sao ba còn không biết xấu hổ mà nói được vậy?”

Hứa lão tam: “Lời nói thật có gì khó nói chứ?”

Tuyết Lâm: “Ba đừng có ở đây ba hoa nữa. Bá tưới nước xong chứ? Không có việc ở nhà làm gì? Đi nhặt củi đi.”

Hứa lão tam bị sai xử, hỏi nhỏ: “Con trai, con không giúp ba thật à?”

Tuyết Lâm: “Đến Đào Đào cũng biết là đầu óc phải suy nghĩ đừng có bỏ không. Ba lớn như thế còn không biết à? Cái gì con cũng nói với ba, chỉ cho ba, thế còn cần ba làm ba chắc? Con tự làm ba là được rồi!”

Cậu liếc Hứa lão tam, ghét bỏ nói: “Đi làm việc nhanh lên.”

Hứa lão tam chua xót nhìn cậu, lau mắt, lau đến đỏ cả mắt mình, tủi thân đi ra ngoài.

Con mình y như mấy địa chủ thời cổ đại, vừa hung dữ lại hay sai người.

Anh làm ba cũng chẳng dễ dàng gì.

Hứa lão tam vừa ra cổng, đi không xa đã gặp người quen, người nọ thấy anh cõng sọt liền gật đầu nói: “Cuối cùng anh cũng biết chịu khó.”

Hứa lão tam: “………………………….”

Bà Vương ra sân nhặt củi chuẩn bị nấu cơm, thấy anh liền hâm mộ: “Cái người yếu ớt vô dụng vậy sao sinh được đứa con trai tốt thế chứ.”

Hứa lão tam rầm mặc một chút, một giây sau liền ba hoa chích chòe: “Đương nhiên là di truyền từ cháu rồi, nếu cháu không thông minh thì con trai cháu có thể thông minh chắc? Cháu không thể hiện không có nghĩa là cháu không thông minh.”

Bà Vương: “À…..”

Ai mà không biết anh ta là cái dạng gì?

Hứa lão tam thấy mình bị xem thường, không thể nhịn nữa, anh nói tiếp: “Con người tôi đẹp nội tâm, chứ không thể hiện ra ngoài. Chứ không còn có chuyện của mấy người chắc?”

Bà Vương: “À…..”

Hứa lão tam: “Hừ, cô bị đau răng đấy à? Ha ha, y như bị động kinh.”

Bà Vương: “Cái thằng này nói chuyện kiểu gì vậy!”

Bà chống eo nói: “Nếu không phải thấy anh hiếm có một lần chịu khó, bây giờ tôi muốn đập cho anh một trận nhớ đời.”

Hứa lão tam hừ lạnh: “Tới đi…tới luôn đi, ai biết cô muốn đánh cháu hay đang mơ tưởng sắc đẹp của cháu chứ.”

Bà Vương: “…………………………….”

Bà Vương suýt nữa thì ngã ngửa, cô nhăt cái roi chạy ra: “Cái đồ nói hươu nói vượn kia, xem tôi có đánh chết anh không!”

Hứa lão tam trước nay đều là người có thể gây chuyện nhưng không thể bị đánh, anh vừa thấy bà Vương tức điên liền hét một tiếng chạy đi. Bà Vương là một bà cụ sao có thể là đối thủ của Hứa lão tam chứ. Căn bản là không đuổi kịp.

Bà lão tức điên lên, xoa eo: “Thằng ranh hỗn láo này!”

Mấy người hàng xóm đứng xem náo nhiệt an ủi: “Thôi bà ạ, cái người kia thế nào bà còn không biết sao? Bà chấp nhặt với anh ta làm gì.”

Bà Vương: “Chỉ khổ thân cho vợ con nó! Thằng ranh con ngu ngốc!”

“Nhà anh ta có mấy đứa con đều tốt cả.” Bà cụ cảm khái.

“Còn không phải ư? Con gái lớn thì có sức mạnh, con trai thì thông minh, con gái út cũng hoạt bát đáng yêu làm người ta thích. Chỉ có mỗi nó là không giống ai.” Một bà cụ khác nói.

“Cũng đừng ai như nó, giống nó thì xong đời.”

Lời này vừa nói, mọi người đều đồng ý.

“Con trai anh ta cũng quá giỏi, xe đạp cũng sửa được……….” Lại bắt đầu tán chuyện.

Mà lúc này, đại đội trưởng đã tới nhà Kiến Nghĩa, Kiến Nghĩa đang ngồi làm ghế trong sân, thấy đại đội trưởng tới thì đứng dậy nói: “Đại đội trưởng vào nhà ngồi uống nước.”

Đại đội trưởng cũng không vào nhà mà nói: “Cũng không có việc gì, tôi cũng không muốn phiền anh làm việc, tôi đứng đây được rồi.”

Kiến Nghĩa: “?????”

Đại đội trưởng ngồi dưới tàng cây, ở quê họ nhà nào cũng có vài cây trong sân, lớn bé đều có. Ngày hè ngồi dưới tàng cây nói chuyện cũng tốt. Đại đội trưởng nói: “Ngồi ngoài sân cũng mát mẻ.”

Hứa Kiến Nghĩa cũng không phản đối mà hỏi: “Anh tới đây có việc đúng không? Chúng ta cũng đâu phải người lạ! Từ nhỏ đã chơi cùng nhau, có việc gì anh cứ nói đi! Còn lòng vòng với tôi làm gì?

Câu này cũng không sai, Hứa Kiến Nghĩa và đại đội trưởng quan hệ cũng không tồi.

Đại đội trưởng nghĩ một lát rồi nói nhỏ: “Không phải anh mới mua xe đạp sao? Tôi tới đây là muốn hỏi anh xem có đắt hay không.”

Hứa Kiến Nghĩa cũng đoán anh ta tối vì chuyện này, không nghĩ tới đúng thật.

Nhưng cũng đúng, đồ quý như vậy làm gì có ai không thích chứ!

Hứa Kiến Nghĩa hỏi: “Anh cũng muốn làm một chiếc à?”

Đại đội trưởng gật đầu nói: “Trong mấy đại đội trưởng của công xã mình cũng chỉ có tôi không có xe. Nhưng anh cũng biết tình huống nhà tôi đấy. Còn phải để dành của hồi môn cho đứa lớn. Còn có thằng con trai nhỏ nữa. Cũng không thể không tính toán cho nó được, nếu mua mới thì tôi không đủ. Nên nghĩ nếu có một cái xe cũ ổn ổn thì tôi cũng muốn làm một chiếc.”

Hứa Kiến Nghĩa nói: “Thực ra tôi mua cái này cũng chẳng tính là xe đạp, chỉ xem như mua sắt vụn thôi. Tôi cũng quen người trong trạm thu mua, nên mua được xe này 18 đồng. Sau đó tôi mua mấy dụng cụ với thiết bị như Tiểu Lâm bảo hết 9 đồng. Xe cũng quá cũ nên tôi mua thêm sơn hết 3 đồng. Chi phí là 30 đồng. Tôi cũng cho Tiểu Lâm 15 đồng tiền công. Xe của tôi tổng cộng hết 45 đồng.”

Hứa Kiến Nghĩa đứng dậy dắt xe tới nói: “Anh nhìn thử xem, mấy chỗ cần thiết, Tiểu Lâm đểu tra dầu vào. Cũng không hỏng hóc gì, tôi đi thử thấy cũng chẳng khác gì mấy cái xe cũ hơn trăm đồng. Lúc trước tôi vì muốn xe nhìn mới hơn chút nên sơn xe tận hai lớp. Nếu anh không bắt bẻ thì chỉ một lần là được cũng tiết kiệm được đồng rưỡi.”

Đại đội trưởng nheo mắt tính toán thử.

Kiến Nghĩa nói: “Chúng ta cũng chẳng phải người ngoài, tôi cũng nói luôn, giá này rất tốt rồi. Bây giờ xe mới mà rẻ nhất là hãng Song Lợi của nước mình, 160 đồng. Đất nhất là xe Phượng Hoàng 230 đồng. Mà xe mới cũng phải phiếu nữa. Nếu anh muốn mua xe cũ có thể sử dụng luôn ấy, thì loại tốt cũng phải 140, 150 đồng, rẻ hơn thì 100 đồng. Theo tôi thấy có xe đạp như của tôi, hết 45 đồng cũng chẳng phải rẻ. Nhưng mà bây giờ tôi giao bán thì không thiếu người tranh cướp mua đấy!”

Nói vậy, Hứa Kiến Nghĩa càng đắc ý.

Anh ta cũng đã trộm dạo qua chợ đen rồi nên mới hạ quyết tâm.

Tất nhiên, cũng là do anh ta tín nhiệm Tuyết Lâm, tin rằng cậu nhóc có thể sửa.

Đại đội trưởng đương nhiên cũng biết giá xe, dù không mua được nhưng ai cấm bọn họ nghien cứu chứ! Nếu đàn ông không muốn mua xe, đó còn là đàn ông sao?

“Mấy nguyên liệu này có dễ mua không?” Đại đội trưởng hỏi.

Kiến Nghĩa lắc đầu nói thật: “Không dễ đâu, nếu anh cần tôi sẽ nhờ người bên trạm thu mua để ý, nếu có sẽ bắt lấy. Nhưng anh cũng đừng gấp, vì anh cũng biết đấy, giờ nếu không phải xe không thể dùng nữa thì làm gì có ai bán như sắt vụn cho trạm thu mua đâu! Cũng phải dựa vào vận khí mới được.”

Đại đội trưởng: “Vấn đề này tôi hiểu được.”

Anh ta lại hỏi: “Còn mấy đồ dùng kia…..”

Kiến Nghĩa nói: “Đây là đồ của tôi từ khi làm ở nhà máy đã mua, chứ không có xe mà không có đồ nghề thì bọn tôi cũng chẳng dám ôm về làm.”

Nói tới cùng thì dù anh là người hay sửa xe cũng chưa chắc chiếm được cái lợi này.

Vì đồ nghề, nguyên liệu thay chẳng phải muốn là có.

Đầu tiên phải để ý trạm thu mua có xe cũ không đã.

Sau đấy mới tính mua dầu máy, dây xích, sơn xe với mấy thứ linh tinh. Mấy thứ này cũng khó khăn lắm mới mua được.

Cuối cùng là dụng cụ, Kiến Nghĩa làm thợ mộc nên cũng có vài thứ dùng được.

Đây là điều kiện, phải có thiên thời địa lợi nhân hòa thì mới có kết quả tốt đẹp được.

Đại đội trưởng cũng hiểu được, anh vỗ tay Kiến Nghĩa nói: “Anh giúp tôi để ý chút nhé, tôi cũng sẽ không để anh hỗ trợ không công đâu.”

Đến anh em cũng phải tính toán rõ ràng.

Kiến Nghĩa nói: “Chúng ta cũng đâu phải người ngoài, anh nói với Tiểu Lâm một câu đi.” Anh ta nói: “Anh với tôi là chỗ quen cũ nên không cần anh trả công lao gì đâu! Nhưng mà chỗ Tiểu Lâm thì phải trả công đầy đủ, anh cũng đừng mặc cả, thằng nhóc này nể tôi là chỗ quen biết nên mới lấy cái giá ấy. Tôi có được xe đã là gặp may rồi, nếu không dùng mà bán cũng kiếm được gấp đôi gấp ba. Cũng đừng cắt xén của đứa nhỏ.”

Đại đội trưởng liếc trắng anh ta: “Anh nghĩ tôi là người thiếu đạo đức vậy à?”

Kiến Nghĩa: “Tôi biết anh không phải người như vậy, nhưng cũng phải nói rõ ràng.”

Đại đội trưởng: “Tôi hiểu.”

Nói chính sự xong đại đội trưởng liền về nhà, bước chân cũng nhẹ nhàng hơn nhiều, tuy chẳng phải ngay lập tức sẽ có xe nhưng mà nghĩ cũng sắp có nên trong lòng cũng trần đầy hưng phấn.

“Mình ơi! Mình ơi tôi về rồi đây!”

Thím Quế Hoa đang nấu cơm, nghe được giọng của chồng liền nói: “Anh đi đâu vậy, sao hôm nay về muộn thế.”

Đại đội trưởng nói: “Anh sang nhà Kiến Nghĩa, chẳng phải anh………Sao em khóc?

Anh ta nhìn vợ, lập tức hét lên: “Tiểu Lãng, có phải con lại làm mẹ con tức giận không???”

Hứa Lãng: “…………???”

Trời giáng một cái nồi to rồi! (*Nồi: Ngôn ngữ mạng của TQ. Nói ‘đội nồi’ kiểu như bị oan ấy.)

Vừa nói xong, Hứa Lãng còn chưa phản bác, anh đã bị vợ kéo lại cấu một cái.

“Mẹ ơi, em cấu mạnh thế.”

Thím Quế Hoa nói: “Anh b1ớt bắt nạt con trai em đi, nó làm em tức giận chỗ nào chứ? Hiếm ai có thể hiểu chuyện hơn đứa nhỏ này đó! Em là đang cảm động, có hiểu không? Là cảm động đó!”

Đại đội trưởng: “???”

Thím Quế Hoa lấy một xu từ trong túi ra nói: “Anh nhìn này.”

Đại đội trưởng: “Một xu, sao vậy?”

Chẳng nhẽ một xu này bằng một đồng à?

Thím Quế Hoa: “Sao anh chẳng quan tâm con trai chút nào vậy? Đây là do con trai tự kiếm được đấy!”

Chị lau mắt nói: “Nó đều đưa em hết, anh xem sao đứa nhỏ này có thể hiểu chuyện vậy chứ!”

Đại đội trưởng kinh ngạc nhìn một xu này, nói lắp: “Nó….nó….nó, sao nó kiếm được tiền? Nó nhỏ như vậy kiếm đâu ra tiền? Tiền này từ đâu ra?”

Thím Quế Hoa nổi giận: “Anh có biết nói chuyện hay không vậy! Muốn chết à! Sao có thể nói con em như vậy chứ! Sao con em lại không thể? Anh tưởng ngày nào nó cũng chơi ở bờ sông à? Không đâu!Nó đi bắt đỉa đấy, mấy đứa nhỏ ngày nào cũng đi bắt đỉa rồi phơi khô nhờ Tuyết Giang bán cho hiệu thuốc. Chia nhau mỗi người được một xu đấy.”

Đại đội trưởng: “!!!”

Việc tương tự cũng xảy ra ở những nhà khác.

Quả phụ Vương cầm hai xu của hai đứa con trai, cùng mẹ chồng ngồi lau nước mắt, sao đứa nhỏ này có thể hiểu chuyện như vậy chứ.

Nguyệt Quý cũng đang nắm chặt một xu này, không biết làm sao cho phải. Con trai vậy mà lại cho mình tiền. Con trai mình còn nhỏ vậy mà mình đã có thể được con trai cho tiền. Sao số nàng may mắn vậy chứ!

Hạ Gia thì không đưa tiền cho ba mẹ, ba mẹ cậu cũng không ở nhà. Nhưng mà cậu nhóc đưa tiền cho ông nội nói: “Ông ơi, cháu cho ông tiền mua kẹo ăn này.”

Ông Hạ cảm động, hận không thể khóc lớn một trận.

Nhà nào cũng thế, chưa nói đến cái khác mà chỉ có hai chữ: CẢM ĐỘNG!

Thường Hỉ càng cảm động hơn, chị ôm Đào Đào, nước mắt lưng tròng nói: “Con cho mẹ một xu còn khiến mẹ vui hơn anh con cho mẹ 15 đồng. Đào Đào của mẹ quá hiểu chuyện rồi!”

Đào Đào: “!!!!!!!!!!!”

Bé con ngây ngô nói: “Anh con có những 15 đồng!!!!”

Thường Hỉ: “……”

Không cần chú ý đến cái này!

Cài này, con không cần biết!

Đào Đào mắt ngập nước hỏi: “Anh có có nhiều tiền vậy ạ?”

Thường Hỉ: “……”

____