Ngày thường

1.

Hôm ấy Tần Thời Dụ và Trì Nghiên xem phim ở trong phòng chiếu phim tại nhà.

Thật ra bộ phim rất bình thường, chỉ là Tần Thời Dụ muốn nhân cơ hội này ăn một ít đồ ăn vặt.

Bởi vì dạo gần đây cô cứ đòi giảm béo, còn bảo Trì Nghiên giám sát cô, vậy nên lúc này lòng tự tôn của cô đang quấy phá, tuyệt đối không thể thể hiện ra rằng “em đói quá”, cùng lắm chỉ có thể giả vờ vô ý nói một câu: “Xem phim có phải nên ăn một chút gì đó mới trọn vẹn không?”

Trì Nghiên quay đầu sang, dùng một ánh mắt tế nhị nhìn cô, hình như đang hỏi cô: “Không giảm béo nữa sao?”

Tần Thời Dụ cười gượng hai tiếng, vội vàng giải thích cho bản thân: “Thật sự không phải em muốn ăn, chỉ là em thấy thiếu đi một chút gì đó, thiếu đi bầu không khí khi xem phim.”

Trì Nghiên bật cười: “Bầu không khí khi xem phim là như thế nào?”

“Nên là gà rán, coca, trà sữa, khoai tây chiên…”

Đương nhiên Tần Thời Dụ đang bịa ra, nếu thật sự là ở rạp chiếu phim bên ngoài, chắc chắn sẽ không cho đem những đồ ăn có mùi như gà rán vào, chỉ là đây là nhà mình, Tần Thời Dụ thèm không chịu được mà thôi.

Nhưng tên Trì Nghiên này nghe xong cũng chỉ cười nhạt, sau đó nhìn chằm chằm màn hình, không nói chuyện nữa.

Tần Thời Dụ có hơi tức giận.

Rốt cuộc anh có hiểu không vậy, hay là đang giả vờ không hiểu?

Cũng không thể là vì trong phim xuất hiện một nữ phụ nào đó quá xinh đẹp làm anh bị mê hoặc chứ?



Tần Thời Dụ nghĩ đến đây, càng nghĩ càng tức, cô mở Baidu lên tìm kiếm danh sách diễn viên của bộ phim này, tìm được nữ phụ đó, cô nhấn vào một bài viết.

Cô rất nghiêm túc so sánh diễn viên đó với ảnh của chính mình, chuyên tâm còn hơn khi vẽ bản thiết kế.

Cô cũng không phát hiện Trì Nghiên đứng dậy rời đi từ lúc nào, cũng không phát hiện anh trở lại từ bao giờ, chỉ ghen tuông lải nhải: “Cũng có xinh bằng mình đâu…”

Nhưng một giây sau cô đã ngửi thấy mùi gà rán, còn chưa kịp hỏi Trì Nghiên, anh đã đút một miếng vào miệng cô: “Đúng thế, cô ấy không xinh bằng em.”

Tần Thời Dụ vui mừng nhận lấy gà rán từ tay anh, sau đó mới phát hiện không chỉ có gà rán, trên tay anh còn coca, trà sữa mà cô vừa nhắc đến.

“Anh đi mua từ lúc nào vậy?”

“Khi nãy em nói anh đã đặt đồ bên ngoài rồi.”

Trì Nghiên vừa nói, sợ rằng Tần Thời Dụ sẽ bị nghẹn, anh cắm ống hút vào coca, đưa đến trước mặt Tần Thời Dụ, đút cho cô một miếng.

Tần Thời Dụ giống như một con mèo tham ăn, ăn cũng không gấp gáp, nhưng nhìn thôi cũng thấy ngon miệng.

Chỉ là cô ăn một miếng sẽ nói một câu: “Ôi không phải em đang giảm béo sao? Chỉ ăn một miếng nữa thôi.”

“Không được không được, còn ăn nữa sẽ béo mất.”

“Không thể ăn nữa, không thể ăn nữa…”

“Nếu như em béo lên thì tại anh, Trì Nghiên, ai bảo ngày nào anh cũng mua mấy đồ nhiều calo thế này về ăn chứ…”

Cô nói thì nói như vậy, nhưng động tác trên tay vẫn không dừng lại, vẫn cứ nhét vào trong miệng.

Trì Nghiên bất lực lại buồn cười.

Nhân lúc Tần Thời Dụ không chú ý, anh cướp đi miếng gà trong tay cô, hễ nhắc đến chuyện ăn uống, phản ứng của Tần Thời Dụ trở nên rất nhanh nhạy, thấy cô sắp bùng nổ, Trì Nghiên vội vàng cắm một miếng gà đút vào miệng cô.

“Lần này là anh đang “cưỡng ép” em ăn, không phải tự em muốn ăn, vậy nên em béo lên đều là do lỗi của anh.”

Sắc mặt Tần Thời Dụ bỗng chốc trở nên vui vẻ, ra vẻ nghiêm túc phụ họa: “Em thấy cũng phải, là do anh cứ bắt em ăn, không phải tự em muốn ăn, vậy nên giảm béo thất bại cũng chính là tại anh…”

Có lời giải thích “hợp lý” này, Tần Thời Dụ bắt đầu ăn mà không có một chút cảm giác tội lỗi nào, thành công giải quyết hết túi đồ ăn vặt đó.

2.

Có một buổi tối, Tần Thời Dụ mơ thấy Trì Nghiên làm mình tức giận.

Sáng hôm sau, cô vừa tỉnh dậy đã mở mắt nhìn chằm chằm trần nhà, đợi đến khi Trì Nghiên rửa mặt xong trở lại, cô vẫn nằm trên giường, không hề có ý định muốn rời giường.

Trì Nghiên đi qua đó, ngồi xuống bên cạnh cô, vô thức muốn đụng vào trán Tần Thời Dụ, muốn xem có phải cô phát sốt, khó chịu trong người không.

Ai ngờ vừa vươn tay ra đã bị Tần Thời Dụ đánh một cái.

Cô vẫn ôm chăn, bực tức quay người đi, không để ý đến Trì Nghiên.

Đầu óc Trì Nghiên xoay chuyển rất nhanh, nghĩ kỹ lại xem mình đã làm sai ở đâu, nghĩ đi nghĩ lại cũng không đưa ra được kết luận, nhưng anh vẫn xin lỗi với mong muốn sống sót vô cùng mãnh liệt.

“Xin lỗi em yêu, anh sai rồi…”

“Anh còn biết anh sai rồi đấy.”

Tần Thời Dụ hừ lạnh một tiếng, tiếp tục nói: “Tối hôm qua em mơ thấy anh đi xem mắt với ba cô gái khác nhau!”

Trì Nghiên:?

“Em yêu, trong mơ đều tương phản với hiện thực, sao anh lại làm chuyện như vậy được?”

Tần Thời Dụ trầm mặc vài giây mới từ từ nói: “Ồ, mơ đều ngược lại, vậy nên anh xem mắt với một cô gái ba lần liền?”

Trì Nghiên: … Vợ mình đúng thật là thiên tài logic…

“Bà xã, hình như không phải là loại tương phản này…”

Tần Thời Dụ không thèm quan tâm nhiều như vậy, cả ngày hôm nay cô không muốn để ý đến Trì Nghiên.

Thế nhưng buổi tối hôm ấy Tần Thời Dụ lại mơ thấy Trì Nghiên.

Thế là sáng hôm sau lại lặp lại tình cảnh của ngày hôm trước.

Tần Thời Dụ tức tối lên án “tội ác” của Trì Nghiên.

“Em mơ thấy anh muốn chia tay với em, em níu giữ anh nhưng anh lại vô cùng nhẫn tâm, có nói gì cũng phải chia tay với em.”

“Sau đó anh lại hối hận, đến tìm em cầu xin quay lại, kết quả bất cẩn đứng không vững ngã từ trên cầu thang xuống, rơi hết răng…”

“Ha ha ha ha ha buồn cười quá…”

Tần Thời Dụ nghĩ đến dáng vẻ đó của Trì Nghiên ở trong mơ, không nhịn được mà cười lớn thành tiếng.

Sau khi cười xong, cô lại quay về dáng vẻ nghiêm túc, hỏi Trì Nghiên: “Vậy nên tại sao anh nhất định phải chia tay với em?”

Trì Nghiên: Làm sao bây giờ, đề bài này không biết làm, trả lời thế nào mới có thể bảo toàn tính mạng?

Thế nhưng Tần Thời Dụ có việc đột xuất phải bay đến Nam Thành vài ngày, cô đi vội vàng, để lại một mình Trì Nghiên không hiểu ra sao.

Anh vẫn đang nghĩ có phải dạo gần đây áp lực công việc của Tần Thời Dụ lớn quá rồi không, dẫn đến tâm lý cũng xuất hiện một chút vấn đề, mấy ngày liên tiếp đều nằm mơ, cả anh cũng lo lắng cho cô, nghĩ đợi Tần Thời Dụ trở về phải giúp cô thư giãn, giải tỏa áp lực.

Nhưng mấy hôm sau Tần Thời Dụ trở về, khí sắc và tâm trạng đều rất tốt, còn mua một đống đặc sản từ Nam Thành về.

Trì Nghiên nhìn Tần Thời Dụ ngồi trên ghế sô pha vui vẻ bóc đồ ăn vặt đặc sản, trong lòng anh vẫn còn có chút lo lắng, anh cẩn thận biểu đạt nỗi lo của mình.

Ai ngờ Tần Thời Dụ vô cùng thản nhiên nói một câu: “Anh đang nghĩ gì vậy, chỉ là em đang trong kỳ s1nh lý, cảm xúc không được ổn định mà thôi.”

“Nhưng không phải còn mấy ngày nữa mới đến kỳ s1nh lý của em sao?”

“Đâu thể tháng nào cũng đúng ngày như vậy được, sớm mấy ngày muộn mấy ngày là bình thường.”

“Có điều anh không biết cũng dễ hiểu, chúng ta mới ở cùng nhau bao nhiêu lâu, anh có thể nhớ được kỳ s1nh lý của em đã không tồi rồi.”

Trì Nghiên bỗng nhiên hiểu ra.

Hóa ra là như vậy, anh cũng thấy yên tâm.

3.

Trì Nghiên là một người rất coi trọng cảm giác nghi thức.

Ngày hai người đăng ký kết hôn là mùng sáu, vậy nên mùng sáu mỗi tháng Trì Nghiên đều sẽ mua một bó hoa cho Tần Thời Dụ.

Về cơ bản đều là các loại hoa hồng.

Bình thường vào những ngày lễ, chỉ cần không phải có chuyện gì nước sôi lửa bỏng, anh đều sẽ đón lễ cùng Tần Thời Dụ.

Quà cũng không bao giờ thiếu.

Thật ra Tần Thời Dụ không quan tâm đ ến việc quà có đắt tiền hay không, cô cảm thấy trong mối quan hệ này, cảm giác an toàn khi được bảo vệ, được quan tâm tỉ mỉ mới là thứ quý trọng nhất.

4.

Một ngày nào đó vào năm Trì Tư Uyên ba tuổi, Trì Nghiên và Tần Thời Dụ đưa cậu đến nhà bà nội rồi trải qua thế giới hai người.

Ý nghĩ của Tần Thời Dụ rất đơn giản, sau khi bị tên nhóc ma vương đó giày vò nhiều ngày, cô chỉ mong được nằm ở nhà ngủ bù rồi xem phim, để cho tai mình yên tĩnh, như thế là cô rất mãn nguyện rồi.

Sau khi Trì Nghiên về nhà, cô lại kéo Trì Nghiên đi siêu thị, trong siêu thị cô dính lên người anh cả một đường, chỉ huy anh đi lấy đồ.

“Em muốn cái đó, kẹo sữa chua Vượng Tử.”

“Còn có cái đó, thạch hoa quả.”

“Sữa bò trẻ em này, lấy một thùng đi.”

Trì Nghiên nhìn thấy một đống đồ chất đầy trong xe đẩy, bắt đầu cảm thấy không đúng.

“Sao toàn mua đồ mà trẻ con thích ăn thế?”

Có lẽ bản thân cô cũng không phát hiện mình mua toàn đồ ăn vặt cho trẻ nhỏ, cô cũng ngây ra vài giây.

“Có lẽ là vô thức muốn mua cho con trai.”

“Bình thường chê thằng bé ầm ĩ, ngày nào cũng mong được nghỉ ngơi một ngày, kết quả đến khi được nghỉ thật thì lại không quen, nhớ thằng bé quá.”

Tần Thời Dụ còn đang xúc động đã bị Trì Nghiên kéo đi.

“Vậy nhân buổi tối hôm nay, anh cố gắng để em có ấn tượng sâu một chút, như vậy thì em không còn thời gian nhớ thằng nhóc nữa.”

Tần Thời Dụ:?

Nó còn là con anh không?

5.

Mọi người đều nói sau khi kết hôn người đàn ông đều sẽ béo lên, nhưng Tần Thời Dụ đã tỉ mỉ quan sát vị nhà mình, hình như anh không những không béo lên, dáng người còn được giữ gìn càng ngày càng tốt hơn.

Tần Thời Dụ không nhịn được dùng tay chọc vào cơ bắp của anh, hỏi anh một câu: “Người khác đều nói sau khi kết hôn đàn ông sẽ béo lên rất nhanh như thổi bóng bay, tại sao anh không béo lên?”

Trì Nghiên hỏi ngược lại: “Vậy họ có nói nguyên nhân không?”

“Hình như nói là những thứ vợ không thích ăn hay ăn không hết đều sẽ nhờ chồng giải quyết giúp, tục gọi là máy xử lý đồ ăn thừa.”

Đợi cô nói xong, Trì Nghiên chỉ vào chiếc đ ĩa trên bàn, Tần Thời Dụ hiểu ngay tức khắc.

Hiển nhiên tình huống trong nhà bọn họ không giống với đa số các gia đình khác.

Hôm nay Trì Nghiên làm hai đ ĩa mỳ Ý, cô không những ăn hết phần của mình, còn cướp phần của Trì Nghiên ăn cùng.

Cô nói mà, sao sau khi kết hôn chỉ có một mình cô béo lên chứ.

6.

Chỉ cần Trì Nghiên ở nhà, Tần Thời Dụ sẽ mất đi khả năng tự chăm sóc bản thân.

Trước kia một mình có thể bê thùng dụng cụ gần mười cân, gặp được Trì Nghiên là nắp lon coca cũng không bật được.

Khi hai người ăn cơm, Tần Thời Dụ cố ý không động đậy, ngồi đó chờ xem phản ứng của Trì Nghiên, mà Trì Nghiên vô cùng có kinh nghiệm, nhìn thấy cô như vậy thì lập tức bắt đầu bón cho cô.

Sau khi bón xong, Tần Thời Dụ lại chỉ vào miệng mình, anh lấy một tờ giấy lau giúp cô.

Xong rồi anh còn cong môi cười, hỏi Tần Thời Dụ: “Em biết tại sao độ tuổi kết hôn hợp pháp của con gái là hai mươi tuổi, con trai là hai mươi hai tuổi không?”

Tần Thời Dụ lắc đầu.

“Bởi vì khi hai mươi tuổi, nhiều chàng trai còn chưa chăm sóc được cho mình, sao có thể chăm sóc một nửa còn lại được?”

7.

Tần Thời Dụ là một người có sở thích dễ thay đổi lại cả thèm chóng chán.

Ví dụ dạo gần đây cô đam mê hộp pandora thủ công mà trước đây cô không thể nào hiểu được, cô lọt thẳng xuống hố, điên cuồng đặt hàng.

Trì Nghiên cảm thấy rất bất lực, hình như anh vẫn luôn đi trên con đường ghen tuông không ngừng nghỉ, ghen với người ảo, ghen với con trai mình, lúc này lại ghen với một đống búp bê còn không lớn bằng lòng bàn tay anh.

Anh sắp biến thành hũ giấm nghìn năm rồi.

Nhưng không còn cách nào khác, anh chỉ có thể ôm nỗi oán giận, thu thập hết những bản giới hạn và bản kết hợp khó mua trên thị trường, đưa đến trước mặt Tần Thời Dụ để lấy lòng cô.

Khi nhận được những thứ này Tần Thời Dụ rất kích động, cô ôm Trì Nghiên hôn một hồi lâu mới buông tay.

Nhưng không được mấy ngày anh đã nhìn thấy đống búp bê mình mua đó đã biến thành đồ chơi của Trì Tư Uyên từ lúc nào, lúc đó Trì Tư Uyên đã làm rơi hỏng một con, còn giả vờ vô tội cười ngốc với anh.

Mà Tần Thời Dụ bây giờ lại có một sở thích mới: Kéo đàn violin.

8.

Trình độ kéo đàn violin của Tần Thời Dụ đã không thể dùng từ khó nghe để hình dung.

Có lẽ ánh mắt Trì Nghiên nhìn vợ mình còn mang theo bộ lọc, cảm thấy vợ anh kéo đàn violin quả thực không có thiên phú gì, cùng lắm cũng chỉ là kéo không hay mà thôi.

Cho đến khi dì hàng xóm ở tòa nhà ấy tìm đến, anh mới biết tính nghiêm trọng của việc này.

Khi dì hàng xóm đến Tần Thời Dụ không ở nhà, vậy nên Trì Nghiên đã khẩn cầu dì đừng nói với Tần Thời Dụ những lời như vậy để không đả kích lòng tự tin của cô, anh hứa sẽ khuyên nhủ Tần Thời Dụ.

Vậy nên hôm ấy, đợi đến khi Tần Thời Dụ diễn tấu xong ca khúc ngàn năm không đổi, mà bạn mãi mãi không thể nghe ra là bài gì đó, Trì Nghiên phát biểu lời bình của mình: “Bà xã, anh cảm thấy có những lúc em cũng không cần phải hoàn mỹ như vậy, không cần cái gì cũng phải biết, đi làm về thì nên nghỉ ngơi cho tốt.”

Thế nhưng đúng lúc này Trì Tư Uyên ở bên cạnh lại làm hỏng chuyện, cậu vỗ tay ra sức khen Tần Thời Dụ: “Mẹ! Hay chật đấy! Mẹ, đàn nữa đi!”

Tần Thời Dụ nghe được lời này thì trừng mắt nhìn Trì Nghiên: “Anh đừng ở đấy quái gở nữa, con trai chúng ta đã nói là hay rồi, chỉ có anh không thưởng thức được.”

Trì Nghiên: Tôi khổ mà không thể nói.

9.

Hôm ấy Tần Thời Dụ nhận được điện thoại của Hứa Trầm.

“Chị dâu, cậu ấy uống say rồi, cô có thể đến đón không?”

Tần Thời Dụ cúp điện thoại, mơ hồ một lúc.

Kể ra từ sau khi kết hôn, rất lâu rồi cô không nhận được những cuộc điện thoại như vậy nữa.

Chuyện gì có thể làm Trì Nghiên uống say như vậy?



Đến khi đón được anh cô mới phát hiện, mình đã đánh giá thấp sự tương phản của Trì Nghiên trước và sau khi uống say rồi.

Anh cứ dính lên người cô như keo 502, sắc mặt hơi đỏ, mắt khép hờ lại, thỉnh thoảng còn cọ lên hõm cổ cô, ra sức làm nũng: “Bà xã, cuối cùng em cũng đến rồi… Anh đợi em lâu quá…”

Trì Nghiên nặng muốn chết, Tần Thời Dụ nhịn xúc động muốn vứt anh ra ngoài đường xuống, gồng người kéo anh lên xe, ngay cả cơ mặt cũng dùng sức.

Nhưng tên này thỉnh thoảng lại cọ đầu lên người cô, đáng thương nói: “Anh đợi em một lúc lâu, sao bây giờ mới đến đón anh…”

Tần Thời Dụ cảm thấy vừa buồn cười vừa bất lực, khẽ gõ lên đầu anh một cái: “Trì Nghiên, anh tỉnh táo lại đi.”

“Đừng mà, anh chỉ muốn ôm em…”

“Chỉ muốn dính em…”

“Anh muốn ăn kem…”

Sao ăn vạ mãi rồi lại muốn ăn kem thế này?

“Tối muộn rồi đừng ăn, mai lại ăn…”

“Không được, anh cứ muốn ăn… Muốn ăn mà…”

Trì Nghiên lúc này như một đứa trẻ dùng mọi chiêu trò, Tần Thời Dụ không còn cách nào khác, chỉ có thể đưa anh đi mua.

May mà đằng sau hai người có một siêu thị, Tần Thời Dụ đưa anh vào, hai người đi đến trước tủ đông, anh nhất quyết muốn tự mình bới đống kem đó lên.

Anh chọn ra một cây, lắc lắc trước mặt Tần Thời Dụ: “Anh muốn ăn cái này, Thật Đáng Yêu…”

“Cái đó là Đáng Yêu Thật…”

Cơ thể Trì Nghiên lắc lư, Tần Thời Dụ vội vàng đỡ anh, nhưng lại nhìn thấy anh cười ngốc với mình: “Anh biết, Thật Đáng Yêu mà…”

Xong rồi xong rồi, ngốc hẳn rồi.



Sáng hôm sau Trì Nghiên tỉnh lại đã hoàn toàn quên mất tối hôm qua xảy ra chuyện gì.

Tần Thời Dụ kể lại một lượt cho anh, anh còn vô cùng kiêu ngạo nói một câu: “Sao anh có thể như vậy được.”

Tần Thời Dụ vô cùng hối hận, hối hận lúc đó không quay cả quá trình lại.

10.

Khi ra ngoài cùng Trì Nghiên, chỉ cần không phải là cô đi vệ sinh, phần lớn thời gian còn lại Trì Nghiên đều sẽ cầm tay cô không buông.

Ngay cả khi ăn cơm ở bên ngoài cũng sẽ cầm một tay cô, ngồi trên sô pha chơi game cũng phải cầm tay cô.

Có những lúc thật sự bất tiện, Tần Thời Dụ sẽ bất lực nói anh vài câu: “Anh có thể buông ra trước được không, như vậy em bất tiện lắm…”

Nếu như là ở bên ngoài, Trì Nghiên sẽ lập tức diễn kịch: “Ra ngoài là em lại không cho anh nắm tay, rõ ràng ở nhà đều cho nắm mà.”

“Có phải em chê anh không!”

Anh còn giả vờ khóc: “Hu hu hu, anh biết anh xấu, nhưng anh cũng không muốn làm em mất mặt hu hu hu, anh đi là được chứ gì…”

Tần Thời Dụ quả thực không chịu được anh lảm nhảm diễn trò, chỉ có thể chủ động cầm tay anh: “Được rồi được rồi, cho anh nắm là được chứ gì.”

“Đúng là phiền phức.”

11.

Gần đây chú Husky nhỏ Bính Bính trong nhà bị bệnh, phải truyền dịch ở bệnh viện, mỗi lần đến bệnh viện thăm nó cô đều sẽ nấp ở một chỗ xa nhìn trước một hồi.

Lúc đó Bính Bính vẫn còn suy nhược, nhưng Tần Thời Dụ vừa lại gần nó đã lập tức ngồi lên, kéo cái lồng sắt muốn chơi với Tần Thời Dụ.

Mỗi lần như vậy Tần Thời Dụ đều vô cùng đau lòng.

“Bính Bính đáng thương quá, khi nào Bính Bính mới có thể khỏe lại…”

Tần Thời Dụ cứ nghĩ đến dáng vẻ đáng thương của Bính Bính là lại rơi lệ, Trì Nghiên vẫn luôn an ủi cô: “Bác sĩ nói tình hình chuyển biến tốt rồi, sẽ được xuất viện sớm thôi.”

Vốn dĩ khoảng thời gian này Trì Nghiên không cho Tần Thời Dụ đến bệnh viện thăm Bính Bính, sợ cô buồn, vậy nên mỗi ngày đều là anh đi thăm.

Chỉ là Tần Thời Dụ vẫn không thể yên tâm, lần nào cũng lén chạy đến: “Bính Bính nhìn thấy em sẽ rất vui, biết em không bỏ rơi nó, nói không chừng sẽ nhanh khỏe lại hơn.”

May là cuối cùng Bính Bính đã khỏi bệnh và được xuất viện.

Hôm nó xuất viện, Tần Thời Dụ còn tổ chức tiệc mừng, treo biểu ngữ ở trong nhà: “Chúc mừng Bính Bính khỏe mạnh xuất viện!”

Cô làm cho Bính Bính bánh gato mà chó có thể ăn, thưởng cho chú chó đồ ăn vặt bình thường không cho nó ăn, còn hát cho chú nghe một bài hát về chó mà cô vừa nghĩ ra.

Buổi tối đi ngủ, Tần Thời Dụ hỏi Trì Nghiên: “Anh có thấy em tổ chức tiệc mừng cho Bính Bính phô trương quá rồi không?”

Trì Nghiên xoa đầu cô: “Sao lại thế được, như em nói, Bính Bính là một thành viên của gia đình chúng ta, em có làm gì cho nó cũng không phô trương.”

Tần Thời Dụ thở dài một hơi: “Trong thế giới của chúng ta còn có quá nhiều điều phải suy nghĩ, nhưng những chú nhóc này chỉ có chúng ta thôi.”

Tần Thời Dụ vẫn luôn muốn nuôi thú cưng, nhưng đến khi có năng lực nuôi thú cưng, cô vẫn không dám thực hiện ước mơ của mình.

Vậy nên khi Trì Nghiên đưa Bính Bính và mèo nhỏ Bình Sữa của họ về nhà cô đã rất bất ngờ, sau đó lại bắt đầu lo lắng.

Sợ chúng bị bệnh, sợ chúng sẽ rời đi, những điều này cô đều không chịu được.

Trì Nghiên dịu dàng dỗ cô: “Sao chúng lại nỡ rời bỏ em được.”

“Chúng đều sẽ bầu bạn với em thật lâu thật lâu.”

12.

Hôm đó Tần Thời Dụ và Trì Nghiên chuẩn bị thử thách trốn thoát khỏi mật thất một lần nữa, chỉ là hai người quyết định có hơi muộn, đến nơi thì không còn suất nữa, thế là đổi thành trò chơi giết người bí ẩn*.

(*Trò chơi giết người bí ẩn: Quy tắc trò chơi là người chơi sẽ đóng vai một nhân vật trong kịch bản, giải quyết những câu đố trong kịch bản, lần theo manh mối tìm kiếm hung thủ thật sự.)

Một bàn khác còn thiếu hai người, Tần Thời Dụ vừa nghe họ chơi kịch bản tình cảm thì làm ra vẻ không thèm: “Kịch bản tình cảm có gì vui chứ, em muốn chơi kiểu kinh dị.”

Trì Nghiên lại vô cùng hứng thú: “Thử đi mà, nhỡ đâu lại hay thì sao.”

Tần Thời Dụ mang vẻ mặt “Được thôi ai bảo anh là chồng em chứ chỉ có thể chiều anh thôi”, tham gia cùng anh.

Hai người còn đánh cược, ai vạch trần người còn lại trước thì phải đáp ứng một điều kiện của đối phương.



Cuối cùng Tần Thời Dụ thua cuộc.

Từ khi chơi đến nửa đường cô đã bắt đầu khóc, khóc mãi cho đến cuối, những người chơi khác đều đã rời đi rồi, cô vẫn ôm Trì Nghiên ở đó khóc.

“Hu hu bọn họ thảm quá đi mất, đúng là đôi uyên ương mệnh khổ…”

“Đã nói không chơi kịch bản tình cảm rồi, không bao giờ chơi nữa…”

Đợi sau khi cô hòa hoãn lại Trì Nghiên mới nói với cô một tin tức có thể làm cô càng buồn hơn.

“Nhớ lời em nói đấy nhé, không được chơi xấu.”

“Vậy anh muốn điều kiện như thế nào?”

Trì Nghiên cười không có ý tốt: “Anh nhớ trước đây có một lần cũng vậy, người nào đó hứa rằng sẽ nhảy vũ đạo của nhóm nhạc nữ, lần này không thể nuốt lời rồi nhỉ?”

Tần Thời Dụ:?

Sao anh vẫn nhớ chuyện này vậy?



Dám cược thì dám nhận thua.

Tần Thời Dụ có thể nói là dốc hết tâm huyết chỉ vì một bài nhảy của nhóm nhạc nữ, cuối cùng cô cảm thấy mình đã luyện đến mức chỉ cần âm nhạc vang lên là cô có thể bắt đầu nhảy.

Cứ tiếp tục như vậy cô có thể tham gia show sống còn tuyển chọn nhóm nhạc nữ mất.

Nhưng đến ngày phải biểu diễn thành quả cho Trì Nghiên xem, cô mới nhảy được vài động tác đã bị Trì Nghiên ôm ngang lên.

Chuẩn bị tập thể dục buổi đêm.

Tần Thời Dụ vùng vẫy mấy cái, miệng còn oán giận vài câu: “Anh làm gì đấy, em khổ cực tập lâu như vậy, còn chưa nhảy được mấy bước! Anh để em nhảy xong đã.”

“Em như thế là nhảy sao, rõ ràng là đang đùa với lửa.”

“Nghe lời, đợi một lúc nữa rồi nhảy.”

Trì Nghiên nói lời dỗ dành cô, thế nhưng anh không hề tin một lúc nữa cô còn sức đứng lên để nhảy.

Thế nhưng anh đã đánh giá thấp năng lực của Tần Thời Dụ rồi.

Sau khi xong việc, cô thật sự bò lên nhảy xong cả bài dựa vào nghị lực quyết tâm đó.

Trì Nghiên nhìn mà trợn mắt há mồm.

Sau khi nhảy xong, Tần Thời Dụ thở hồng hộc vì mệt, còn gắng sức hỏi anh: “Thế nào thế nào? Em nhảy không tồi chứ?”

Trì Nghiên gật đầu: “Nhảy vô cùng tốt.”

Thật ra trong lòng đang nghĩ: Xem ra vừa nãy anh vẫn dịu dàng quá rồi.

13.

Mùa hè đã đến, mỗi ngày sau khi ăn tối xong, Trì Nghiên và Tần Thời Dụ sẽ đi dạo một vòng quanh khu dân cư, có lúc còn đưa Trì Tư Uyên theo.

Có lúc hai người sẽ đi đến rất xa, mua dưa hấu đã cắt sẵn ở sạp hoa quả, ngồi trên ghế dài chậm rãi ăn, chậm rãi nhìn ráng mây hồng cuối cùng nơi chân trời biến mất.

Đợi đến khi trời tối hai người sẽ nắm tay dạo bước dưới ánh đèn vàng tỏa quầng sáng.

Có lúc Tần Thời Dụ sẽ giả vờ không đi nổi nữa, làm nũng bảo Trì Nghiên cõng cô về, Trì Nghiên cõng cô cũng làm ra vẻ cô rất nặng, vừa đi vừa loạng choạng, thỉnh thoảng còn hơi buông tay cố ý dọa cô, đợi đến khi cô nghiêng ngả sắp rơi anh lại kéo cô lên.



Những tình tiết như vậy gần như là xảy ra hàng ngày, nhưng hai người vẫn vui vẻ không biết mệt.

Khoảnh khắc ấy hai người có thể hoàn toàn chậm lại hưởng thụ cuộc sống, cảm nhận đối phương.

Nhưng cuộc sống không bao giờ hoàn mỹ như trong phim hay tiểu thuyết.

Ví dụ như buổi tối hai người trở về nhà, phần lớn sẽ bị muỗi cắn cả người.

Tần Thời Dụ sẽ oán giận: “Sao xịt dầu thơm rồi cũng không có tác dụng vậy…”

Lúc này Trì Nghiên sẽ cầm tay cô lên, tỉ mỉ bôi cao cỏ xanh lên cho cô, còn bấm một hình trái tim trên vết muỗi đốt nổi lên đó.

“Nhìn thấy chưa, ngay cả vết muỗi đốt cũng là hình dáng yêu em.”

Tần Thời Dụ sẽ cười anh: “Ha ha ha ha ha ấu trĩ.”

“Sến súa.”

Nhưng trong lòng vẫn sẽ cảm thấy rất ngọt ngào.

Cuộc sống nên là dáng vẻ như vậy.

14.

Ngày của mẹ vào năm Trì Tư Uyên bốn tuổi, Trì Nghiên và cậu cùng nhau chuẩn bị một bất ngờ cho Tần Thời Dụ.

Trước đây bởi vì Trì Tư Uyên còn nhỏ, bảo cậu đi làm một chuyện gì đó nếu không làm hỏng đã là tốt lắm rồi, vậy nên ngày của mẹ những năm trước đều là Trì Nghiên tự mình chuẩn bị.

Hiện tại Trì Tư Uyên đã học được một chút năng khiếu ở trường mẫu giáo, vẽ tranh cũng khá tốt, Trì Nghiên chỉ đạo cậu vẽ một bức tranh cả nhà, hai người còn chuẩn bị một bài hát phối hợp với vũ đạo.

Hôm ấy Trì Nghiên trang trí ngôi nhà của họ, ngay cả Bính Bính và Bình Sữa cũng được treo dòng chữ “Chúc mừng ngày của mẹ” lên cổ.

Chuẩn bị xong tất cả, chỉ còn đợi Tần Thời Dụ về nhà thôi.



Thật ra Tần Thời Dụ đã đoán được Trì Nghiên sẽ chuẩn bị bất ngờ cho mình, chỉ là khi cô mở cửa ra, đúng là kinh ngạc đến nỗi phải nhảy lên.

Một lớn một nhỏ mặc đồ mascot, vừa hát vừa nhảy giữa phòng khách.

Bé Tư Uyên không theo kịp, bị chậm một nhịp, hai người phối hợp trông không được ăn ý cho lắm, nhưng lại vô cùng đáng yêu.

Nhảy xong, hai người chạy đến bên cạnh Tần Thời Dụ, Trì Nghiên ôm cô vào lòng.

“Bà xã, chúc mừng ngày của mẹ.”

Bé Tư Uyên chỉ có thể ôm chân của Tần Thời Dụ, cũng non nớt nói một câu: “Mẹ, chúc mừng ngày của mẹ.”

Trì Nghiên ở bên cạnh nhắc nhở cậu: “Bạn nhỏ Trì Tư Uyên, có phải con quên mất gì rồi không?”

Lúc này Trì Tư Uyên mới nhớ ra, chạy đến phòng khách, đôi chân ngắn dồn sức chạy đi giống như một quả cầu thịt nhỏ.

Qua một lúc cậu quay trở lại, trong tay còn cầm một bức tranh, cậu đưa nó cho Tần Thời Dụ: “Mẹ, mẹ vất vả rồi, cảm ơn mẹ.”

Tần Thời Dụ nhìn bức tranh đó, nước mắt lưng tròng.

“Cảm ơn con, cục cưng.”

“Cảm ơn anh, ông xã.”

May mắn làm sao, chúng ta có thể trở thành người nhà.

15.

Lâu lắm rồi Tần Thời Dụ không lên app hỏi đáp nào đó, hôm nay cô tâm huyết dâng trào đăng nhập vào tài khoản của mình, phát hiện có một câu hỏi thế này gợi ý mình trả lời.

“Có câu chuyện cuộc sống ngọt ngào sau khi kết hôn nào có thể chia sẻ không?”

Tần Thời Dụ cũng không biết tại sao cô lại ngẫu nhiên nhìn thấy câu hỏi này, có điều cô khá muốn đưa ra câu trả lời, coi như là ghi lại cuộc sống thường nhật của cô và Trì Nghiên đi.

Cô trả lời nặc danh, câu nào cũng dựa vào nguyên mẫu Trì Nghiên.

Anh ấy vô cùng coi trọng nghi thức, ngày lễ nào cũng không quên tặng quà, không bao giờ quên các ngày kỷ niệm, có những lúc người quên lại là tôi.

Anh ấy luôn trả lời mọi việc, cho dù là đang họp, không kịp trả lời tin nhắn của tôi, sau khi họp xong anh ấy sẽ trả lời từng tin nhắn một, để tôi đăng nhật ký một cuộc trò chuyện.

(Avatar và ID dưới đây đều đã được làm mờ.)

[Tần Thời Dụ: Đang làm gì đấy.]

[Tần Thời Dụ: Vừa nãy em ăn canh tê cay, cay quá đi mất.]

[Tần Thời Dụ: Lâu lắm rồi không ăn bánh ngọt của tiệm đó, thèm quá, nhưng lại sợ béo.]

[Tần Thời Dụ: Sao không trả lời tin nhắn vậy.]

[Ăn muối: Vừa nãy đang họp em yêu.]

[Ăn muối: Em đang đến kỳ không được ăn cay, anh không ở đó là em không nghe lời.]

[Ăn muối: Khi nào về anh sẽ mua, hôm nay ăn gì, vẫn là bánh sầu riêng ngàn lớp sao?]

[Ăn muối: Xin lỗi em yêu, anh về muộn, để em đợi lâu rồi.]



Ở trước mặt tôi, có những lúc anh ấy sẽ trở nên rất trẻ con, sẽ làm nũng sẽ chịu thua, ghen tuông lung tung, thói quen này vẫn luôn không thay đổi sau khi kết hôn.

Đi ngoài đường dây giày bị tuột, anh ấy sẽ lập tức ngồi xuống buộc giúp tôi. Có rất nhiều chuyện, chỉ cần có anh ấy ở đó, tôi sẽ không cần động tay, anh ấy sẽ chuẩn bị hết tất cả trước tôi một bước.

Anh ấy sẽ nhớ tôi thích nhất bánh ngọt của tiệm nào, đi công tác sẽ chuẩn bị hết tất cả cho tôi rồi mới đi. Anh ấy không ở nhà, tôi thấy sợ, anh ấy sẽ gọi điện thoại với tôi cả đêm cho đến khi nào tôi ngủ.

Đến kỳ s1nh lý, anh ấy sẽ kiên trì nấu nước đường đỏ cho tôi, tuy rằng tôi nói tôi không đau, không cần uống, nhưng anh ấy vẫn không bỏ sót một lần nào.

Tôi biết những chuyện này đều là chuyện nhỏ, nhưng nếu như có người nguyện ý làm vì bạn hết lần này đến lần khác, chưa bao giờ mất kiên nhẫn, cho đến khi biến thành một loại thói quen, vậy thì bạn nhất định chiếm một vị trí rất quan trọng trong lòng anh ấy.

Anh ấy vô cùng tôn trọng ý kiến của tôi, chưa bao giờ cưỡng ép tôi làm chuyện mình không thích.

Tất cả tiền của anh ấy đều giao cho tôi giữ.

Anh ấy thích chơi game, đến bây giờ tuổi tác cũng không nhỏ nữa nhưng vẫn thích chơi. Nhưng cho dù chơi game anh ấy cũng trả lời tôi ngay lập tức, cũng sẽ nhận điện thoại của tôi, hơn nữa rất biết chừng mực, sẽ không chơi đến nỗi trời đất tối đen rồi không biết về nhà.

Anh ấy vô cùng biết cách an ủi người khác, mỗi lần tôi nghi ngờ bản thân mình, anh ấy đều sẽ khen tôi một cách chân thành, không phải là kiểu an ủi đơn giản như vậy, là thật sự giúp tôi phân tích, không phải là khen một cách mù quáng và an ủi một cách qua loa có lệ.

Chúng tôi cũng sẽ cãi nhau, nhưng anh ấy không tức giận một cách bừa bãi, hơn nữa tuyệt đối sẽ không để tôi ôm cảm xúc ấy qua đêm, khi nhận lỗi cũng vô cùng ngoan.

Đừng thấy anh ấy nghe lời như vậy thì là một người vô vị, anh ấy cũng có tế bào hài hước, hơn nữa khi nói đùa cũng không làm tôi thấy phản cảm, luôn có thể điều tiết bầu không khí rất tốt.

Mỗi khi có ý kiến bất đồng với trưởng bối, anh ấy sẽ chủ động đứng ra, dẫn lửa lên người mình, sẽ không để tôi khó xử.

Vì tôi mà cai thuốc hoàn toàn.

Thật ra tính tình của anh ấy không quá tốt, nhưng ở trước mặt tôi luôn vô cùng ngoan.

Anh ấy sẽ khiến cho tất cả mọi người xung quanh biết rằng, trời đất bao la vợ là lớn nhất, không sợ người khác châm chọc mình quá nghe lời vợ, ngược lại còn kiêu ngạo nói rằng mình thích như vậy.

Anh ấy sẽ có sổ ghi chép về tôi.

Có lúc anh ấy lại vô cùng đáng ghét, nhất định phải chọc cho tôi tức giận, chọc cho tôi xù lông, người chịu tội lại chính là anh ấy.

Bạn có tin được không! Anh ấy lại không có bạn gái cũ!

Anh ấy sẽ cùng tôi làm rất nhiều chuyện trẻ con.

Tôi cũng dám tin, người trước đây có thể làm nổ nhà bếp đó, bây giờ lại biết làm cả bánh ngọt, không biết nên khen anh quá dụng tâm hay là năng lực học tập quá tốt nữa.

Anh ấy thường bịt mũi nấu bún ốc cho tôi ha ha ha.

Thật ra tôi cảm thấy ở cùng anh ấy lâu rồi tôi càng ngày càng làm dáng, nhưng hình như anh ấy chỉ nhớ những điều nhỏ bé không đáng kể khi đối tốt với anh ấy, nói một cách không biết xấu hổ thì, có những lúc tôi cũng bị anh ấy khen mà ngại ngùng.

Thật ra vẫn còn rất nhiều, nhưng bây giờ tôi buồn ngủ quá, có thời gian thì sẽ bổ sung thêm.



Sau khi câu trả lời này của cô được đăng lên, ngày hôm sau đã nhận được rất nhiều lượt thích và bình luận.

[Trời ạ người đàn ông như vậy thật sự tồn tại sao?]

[Hu hu hu hu hu ngọt quá rồi, xin hãy đăng thêm.]

[Không biết tại sao tôi cảm giác như đang bịa ra, làm gì có người đàn ông nào tốt như vậy, trong truyện chưa chắc đã tồn tại.]

[Không quan tâm có phải thật hay không, tôi cảm ngọt muốn chết rồi, trước khi mãn kinh có thể đá cho tôi một người đàn ông như vậy không?]

[Giả quá rồi. Đường hóa học còn thật hơn cái này.]



Tần Thời Dụ biết sẽ có người nói rằng cô bịa ra, không phải điều ấy đã chứng minh người đàn ông như Trì Nghiên vô cùng khó tìm sao?

Tối hôm ấy cô thấy Trì Nghiên vô cùng thuận mắt, ánh mắt nhìn anh cũng trở nên dịu dàng hơn nhiều, tình yêu trong đó không thể giấu được.

“Sao hôm nay lại nhìn anh như vậy?”

“Trì Nghiên, anh tốt thật đấy.”

Trì Nghiên dịu dàng xoa đầu cô: “Là bởi vì em quá tốt, mới khiến anh trở nên tốt hơn.”

16

Vào ngày kỷ niệm hai năm của họ, Trì Nghiên đưa cô đến Ireland.

Trước khi xuất phát, Tần Thời Dụ hỏi Trì Nghiên: “Ireland thật sự không cho vợ chồng ly hôn sao?”

“Thật ra cách nói này không chính xác, điều luật này đã từng tồn tại, có điều đã bị xóa đi từ lâu rồi.”

“Có điều khi đăng ký kết hôn họ sẽ chọn kỳ hạn kết hôn, kỳ hạn kết hôn càng ngắn thì phải nộp càng nhiều phí đăng ký, chọn một trăm năm không những phải nộp tiền một số tiền không đáng kể, họ còn nhận được lời chúc phúc của chánh án.”

Tần Thời Dụ cười: “Đúng là thú vị thật.”

“Đối với anh mà nói, thật ra anh không quá thích chế độ này.”

“Khi kết hôn sao còn phải nghĩ đến kỳ hạn chứ, như vậy không phải là có chút… Làm màu rồi sao?”

“Anh nói cũng có lý.”

Hai người ở trên máy bay, Tần Thời Dụ bắt đầu nói chuyện với Trì Nghiên: “Trước đây em có một giáo viên ngoại ngữ là người Ireland, thầy ấy rất thú vị, đặt cho mình một cái tên Trung Quốc là Vương Phát Tài.”

“Sau đó cảm thấy không được hay, lại đổi thành Vương Hữu Tài.”

“Anh có tưởng tượng được không, một thanh niên đẹp trai mắt xanh da trắng lại đặt cho mình một cái tên th ô tục như vậy.”

“Tiếc là sau này thầy có việc phải quay về nước rồi, thế là không dạy bọn em nữa…”

Tần Thời Dụ nói gì Trì Nghiên đều nghiêm túc nghe, thỉnh thoảng lại phụ họa vài câu.

Đợi cô nói mệt rồi, cô làm ổ trong lòng Trì Nghiên, bất giác chìm vào giấc ngủ.



Ireland có rất nhiều khu thành cổ, vậy nên lần này Tần Thời Dụ đặc biệt mang theo rất nhiều bộ váy có phong cách trung cổ, khi mặc lên cảm giác mình lập tức biến thành một phu nhân nhà giàu.

Mà Trì Nghiên sau khi bị chê rất nhiều lần, kỹ thuật chụp ảnh của anh đã tiến bộ một cách rõ ràng, ngay cả khi chụp chính diện cũng rất đẹp.

Tần Thời Dụ hài lòng vỗ vai anh: “Không tồi nhé Tiểu Trì Tử, tiến bộ rất nhiều.”

Tần Thời Dụ lưu ảnh vào album chung của hai người, sáng ngày hôm sau tỉnh lại, phát hiện tên album bị Trì Nghiên đổi thành “Công chúa và nhiếp ảnh gia chuyên dụng của cô”.



Tần Thời Dụ là kiểu người điển hình chỉ ăn được đồ ăn Trung Quốc, hai ngày đầu ở Ireland còn khá ổn, đến ngày thứ ba là cô bắt đầu nhớ các loại đồ ăn Trung như lẩu, xiên nướng, canh tê cay rồi.

Không ngờ Trì Nghiên đã dự liệu được trước điều này, anh đã tìm hiểu từ trước, một quán ăn Trung nhỏ ẩn náu ở trong góc cũng bị anh tìm ra.

Ông chủ của quán ăn Trung là một chú lớn tuổi rất hòa nhã giỏi ăn nói, tự mình làm đồ ăn cho hai người.

“Nhìn thấy người mình, cảm giác thân thiết thật đấy.”

Khi ông chủ nói đến chuyện này còn khá ngại ngùng.

Tần Thời Dụ và Trì Nghiên cảm thấy thân thiết, mời ông ngồi xuống nói chuyện, ông chủ cũng không khách khí, ngồi xuống theo, còn bảo nhân viên phục vụ đưa rượu lên.

Sau khi uống vài chén, ông chủ bắt đầu có cảm xúc, kể cho hai người nghe về những gì mình đã trải qua.

Ông nói, vì theo đuổi một cô gái đã yêu thầm nhiều năm, ông mới đi theo người ta đến Ireland, cô ấy không quen đồ ăn Ireland, vậy nên ông chủ mới mở quán ăn này.

Lúc đó cô gái ngày nào cũng đến quán ăn để ăn cơm, cho đến một ngày cô nói mình sắp phải kết hôn rồi, thế là không bao giờ trở lại nữa.

Ông chủ đã từng nghĩ đến việc rời đi, nhưng những đồng bào Trung Quốc đến quán ăn càng ngày càng đông, họ thường nói với ông chủ, đồ ăn của ông làm họ nhớ gia đình.

Vậy nên ông chủ đã ở lại.

Mới đầu vẫn luôn tưởng rằng bản thân là vì tưởng nhớ cô gái đời này không có duyên ấy.

Sau đó mới phát hiện thứ ông không thể buông bỏ được thật ra là tình cảm ấy, cảm giác thỏa mãn khi có thể đem lại niềm an ủi cho những đồng bào tha hương như mình.



Trì Nghiên và Tần Thời Dụ nghe mà vô cùng cảm động, một hồi lâu cũng không nói nên lời.

Ông chủ cũng không nói chuyện, chỉ đứng dậy đi lấy một chiếc kèn tây Ireland.

Tiếng kèn có hơi bi thương, đến đoạn cuối hình như lại trở nên du dương, vang vọng trong cả quán ăn.

Tần Thời Dụ cảm thấy trong tiếng kèn này ẩn chứa rất nhiều câu chuyện, rất nhiều cảm xúc, nhất thời trước mắt cô trở nên mịt mù.



Khi hai người chuẩn bị về nước còn mua riêng một chiếc kèn tây Ireland.

Giống như đang tưởng nhớ câu chuyện này.

Hoặc là đang tưởng nhớ người nào đó, một người không biết tên họ, cũng có thể sẽ không bao giờ gặp lại.