1

Tôi đã yêu thầm trúc mã mười một năm rồi.

Mỗi lần tôi nhìn thấy dáng vẻ lạnh lùng, vô tình từ chối người khác của cậu ấy, lời tỏ tình vừa định ngỏ sẽ bị dập tắt phũ phàng.

"Cậu có định xông lên hay không? Đi hay không đi? Còn chần chừ nữa là trúc mã của cậu bị người ta hốt đó."

Nhỏ bạn thân nhìn tôi, trách tôi không biết cố gắng, còn tôi chỉ biết im lặng uống nước, không nói năng gì.

Thích Trần Thiệu là bởi vì tôi thấy sắc nảy lòng tham.

Hồi nhỏ, lần đầu tiên tôi nhìn thấy cậu ấy, cậu ấy đang nghịch nước ở ban công trước nhà.

Mặt trời chiếu sáng lên khuôn mặt cậu ấy.

Tôi nhìn thấy nụ cười khó chịu và miễn cưỡng của cậu ấy.

Nước rơi trên da tôi, rồi hoà tan trong trái tim tôi.

Mười năm qua, vì chưa từng nhìn thấy ai đẹp như vậy nên tôi đã thích cậu ấy.

Tất nhiên hôm đó cậu ấy đã bị đánh tơi tả. Tôi sống ở đối diện nhà Trần Thiệu nên có thể nghe thấy tiếng la hét của cậu ấy.

Tính tình ngang ngược, bướng bỉnh của Trần Thiệu rất nổi tiếng trong đám trẻ con chúng tôi. Vì vậy, tuy cậu ấy rất đẹp trai nhưng cũng có nhiều bạn nữ không thích cậu ấy.

Tôi lại không giống vậy. Tôi vẫn luôn cố chấp thích cậu ấy mười một năm trời.

Thật ra, tôi từng dũng cảm một lần.

Năm mười bảy tuổi, tôi đã viết một bức thư tình.

Sau giờ học, tôi nán lại chỗ ngồi của Trần Thiệu rất lâu, nhưng đang định lấy thư ra thì bị một giọng nói cắt ngang.

"Cậu đang làm gì vậy?"

Là Trần Thiệu.

Tôi giật mình hoảng hốt: "Không phải cậu đang đánh bóng rổ hả?"

Cậu ấy không phát hiện chuyện tôi định làm, có điều trên mặt đầy vẻ khó hiểu.

"Tớ về đổi giày."

"Cậu lén lén lút lút trước bàn tớ làm gì? Không lẽ là..."

Cậu ấy sát lại gần tôi. Tôi lùi lại vài bước, căng thẳng đến mức lòng bàn tay đổ cả mồ hôi.

"Muốn ăn trộm album Châu Kiệt Luân của tớ à? Đây là bản đã ngưng phát hành, không còn trên thị trường đâu."

Tôi thở phào nhẹ nhõm.

"Tớ nhìn thấy một con bọ trên bàn cậu nên muốn đuổi nó đi giúp cậu ấy mà."

Trần Thiệu hừ một tiếng rồi nghênh ngang ngồi xuống.

"Lần sau cậu nói dối thì làm ơn đừng đỏ mặt."

Tôi lật đật bỏ chạy.

Sau này mới nghe nói cậu ấy không thích thư tỏ tình. Cậu ấy nói rằng viết thư rất quê nên tôi đã cất lá thư đó vào ngăn kéo tủ, mãi mãi khóa ở đó.

Bạn cùng phòng muốn kéo tôi đến một bữa tiệc xem mắt vào cuối tuần nhưng bị tôi từ chối rồi.

Trước đây, tôi đã viết một cuốn tiểu thuyết về tình yêu đơn phương trúc mã và tuyên bố sẽ tỏ tình khi viết được một trăm nghìn chữ. Giờ độc giả đang hối thúc tôi nhanh ra chương mới, tôi thật sự không có thời gian.

"Ai da~ Đi xem trai đẹp đi mà, nghe nói hot boy Trần Thiệu cũng đi đấy!"

Bạn cùng phòng cứ lắc tay tôi. Tôi không chịu được nên đã đồng ý.

Tuyệt đối không phải vì Trần Thiệu đâu nhé!

Vì viết tiểu thuyết nên cuối tuần tôi thường ở trong ký túc xá. Tham gia vào loại hoạt động tụ tập nhiều người như thế này khiến toàn thân tôi cảm thấy khó chịu.

Tôi thu mình, rúc vào một góc, nhấp một ngụm đồ uống trên tay và quan sát xung quanh.

"Tìm gì vậy?" Nghe thấy một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai, tôi bỗng giật mình.

Không biết từ lúc nào, Trần Thiệu đã xuất hiện bên cạnh tôi.

Cậu ấy hơi chống tay, nghiêng người về phía tôi.

Tôi phớt lờ cảm giác ngứa ngáy trong tai, cố tỏ ra bình tĩnh và trả lời:

"Tìm trai đẹp."

"Ở đây này."

Tôi không khỏi nghiêng đầu nhìn cậu ấy. Vẻ mặt cậu ấy như đang cười, ánh mắt nóng như thiêu như đốt.

Gần quá rồi.

Tôi không nhịn nổi, nhích ra ngoài.

"Làm người thì đừng quá tự mãn."

Cậu ấy cười khẽ một tiếng, đặt hai tay ra sau đầu, tư thế ngồi rất tùy tiện.

"Nhan sắc của ông đây nổi tiếng lắm đấy."

"Đó là do bọn họ nói thôi. "Tôi không nhịn nổi, phản bác cậu ấy.

Cậu ấy đột nhiên ngồi thẳng dậy và nhìn tôi chằm chằm:

"Vậy còn cậu?"

Bóng tối che khuất gương mặt cậu ấy, khiến tôi không cách nào nhìn rõ thần sắc lúc đó của cậu ấy.

Không biết có phải là do tôi gặp ảo giác không, nhưng ngữ điệu cậu ấy có vẻ căng thẳng, làm tôi nhớ lại khoảnh khắc nào đó trước đây.

Cậu ấy cúi đầu nhìn tôi và nói với giọng đùa giỡn: "Kiều Giai, cậu không thích tớ đấy chứ?"

2

Cuối cùng, tôi vẫn không trả lời câu hỏi của Trần Thiệu.

Giữa chừng, có mấy đàn em tới tìm, nhưng tôi chưa kịp mở miệng thì đã bị Trần Thiệu khuyên ngăn lôi đi.

"Mày nhất quyết muốn phương thức liên lạc của cô ấy à?"

"Mày có thấy ánh mắt dại ra của cô ấy không? Cô ấy vẫn còn là trẻ con, sao mày có thể xuống tay được hả?

"Tao là ai á? Tao là anh trai cô ấy. Vậy đã đủ rõ ràng chưa?”

Cuối cùng, tôi không thể nhẫn nhịn được nữa:

"Trần Thiệu, cậu phát điên cái gì đó?"

"Nhìn thấy con trai là lại phát điên."

Chàng trai lơ đãng lắc nhẹ ly rượu trong tay.

"Có đi hay không? Cậu sắp say rồi."

Đầu óc tôi đờ đẫn, sau hai ba giây mới nhận ra sự giễu cợt trong lời nói của cậu ấy.

"Cậu nói ai say cơ? Tớ còn uống được cả đêm đấy!"

Giọng điệu thẹn quá hóa giận như một con nhím nhỏ xù lông.

Cậu ấy nhìn tôi, cười ra tiếng:

"Nhóc lừa đảo, mặt mày đỏ au rồi còn mạnh miệng."

Tôi lập tức sờ mặt, than thầm trong lòng.

Tại sao cứ mỗi lần nói dối là mặt tôi lại đỏ bừng vậy chứ?

Cuối cùng, tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc ủ rũ đi theo cậu ấy về trước.

Hai chúng tôi đứng ở ngoài cửa đợi xe. Gió đêm hè không hề lạnh, trái lại còn hơi mát mẻ.

Tôi nhìn mái tóc bị thổi rối tung của Trần Thiệu, suy nghĩ trong lòng mỗi lúc một bay xa.