Trương Nghị Lâm cười lạnh: “Phương Dương, cậu có thể nghĩ đến thủ đoạn thấp hèn như vậy, đủ thấy đạo đức và nhân phẩm của cậu thật sự có vấn đề.”
“Ha ha, phó giám đốc Trương nói câu này có vẻ hơi trẻ con rồi.

Tục ngữ có câu thương trường như chiến trường, tôi cố gắng hết sức, không từ một thủ đoạn nào để giành dự án về cho công ty, sao qua lời nói của ông lại khó nghe vậy? Huống chi, là Tào Văn Hoài vu oan cho tôi cấu kết với côn đồ địa phương trước, Alava biết rõ rành rành nhưng lại không vạch mặt gã, vậy thì việc gì tôi phải làm chính nhân quân tử.”
Nghe thấy tôi nói vậy, mặt Trương Nghị Lâm hơi biến sắc, hiển nhiên ông ta đang rất tức giận với câu nói “hơi trẻ con” của tôi, nhưng lại không tiện nổi giận.
Các lãnh đạo cấp cao khác đều có biểu cảm khác nhau, người thì cúi đầu nín cười, người thì cũng có vẻ không vui giống Trương Nghị Lâm.
Chu Bỉnh Khôn thì nhìn tôi chằm chằm như có điều suy ngẫm.
Trương Nghị Lâm lấy lại bình tĩnh, lạnh giọng hỏi tiếp: “Phương Dương, thế tôi hỏi cậu, dự án đã giành được rồi, tại sao cậu vẫn công khai đoạn clip đó? Chẳng lẽ cậu không biết làm như vậy sẽ gây tổn hại đến hình tượng của khách hàng, và rất có khả năng điều này sẽ khiến họ hủy hợp tác với công ty chúng ta hay sao? Nếu sự việc phát triển tới mức đó, cậu có gánh vác nổi trách nhiệm này không?”
Tôi hờ hững đáp: “Phó giám đốc Trương, tôi sửa lại một chút, người đăng clip lên mạng không phải là tôi, mà là Cung Chính Văn.

Người này thì các ông đều biết, đó chính là phó tổng giám đốc của phòng kinh doanh tài chính của tập đoàn.”
Nghe thấy tên của Cung Chính Văn, sắc mặt của các vị lãnh đạo cấp cao ngồi phía đối diện tôi đều không được tự nhiên cho lắm, hiển nhiên họ đều biết người tên là Cung Chính Văn này.

Tôi nói tiếp: “Clip là Cung Chính Văn mua chuộc người thuê chung nhà với tôi, để họ sao một bản từ điện thoại của tôi.

Vì tôi với anh ta có xích mích, nên anh ta rất muốn…”
Trương Nghị Lâm đột nhiên cắt ngang lời tôi: “Phương Dương, chuyện gì cũng phải có chứng cứ, cậu có bằng chứng thực chất có thể chứng minh những lời cậu nói là thật không?”
Chu Bỉnh Khôn luôn không nói gì cũng chen lời: “Phương Dương, tôi hỏi cậu một chuyện, sao cậu lại có xích mích với Cung Chính Văn?”
Tôi không vội trả lời ngay, mà ngoảnh sang nhìn Bạch Vi.
Bạch Vi cau mày, lắc đầu một cách kín đáo.
Rõ ràng cô ta không muốn tôi nói ra, dù mọi người ở đây đã nghe nói từ lâu, mối quan hệ của chúng tôi chắc chắn không thể giấu được họ.
Nhưng tôi chỉ mỉm cười với cô ta, nói: “Vì tôi với anh ta là tình địch, tôi thích giám đốc Bạch và Cung Chính Văn cũng vậy.”
Sắc mặt của mọi người trong phòng họp càng trở nên mất tự nhiên hơn, Bạch Vi nghiêm mặt, có vẻ không vui, nhưng gò má lại hơi phiếm hồng.
Tôi nói tiếp: “Cung Chính Văn từng nói sẽ đưa cho tôi hai triệu để tôi rút lui, nhưng tôi đã từ chối.

Vì tôi thích giám đốc Bạch, cô ấy là báu vật vô giá, không thể dùng tiền bạc để đong đếm được, vì thế mà Cung Chính Văn đã ôm hận trong lòng với tôi.

Khi còn ở Chiêng May, anh ta còn đút lót cảnh sát khu vực, để họ bắt tôi vào đồn, nhưng cuối cùng lại không đạt được mục đích.”
“Mấy hôm trước, anh ta còn uy hϊế͙p͙ tôi, bảo nếu tôi không rút lui thì anh ta sẽ xử tôi đến chết.

Tôi vẫn từ chối, vì tôi có thể trả giá bằng mọi thứ vì giám đốc Bạch, kể cả tính mạng.”
Nghe đến đây, ngoài Trương Nghị Lâm, các lãnh đạo cấp cao khác đều không bình tĩnh được nữa, ai nấy đều cúi đầu hoặc giả vờ xoa trán, dụi mắt, nói chung đều đang nhịn cười.
Đến Chu Bỉnh Khôn cũng sờ mũi để che giấu ý cười trêи môi.
Mặt Bạch Vi đỏ lên, cô ta vừa xấu hổ vừa tức giận lườm tôi.
“Giám đốc Bạch, lời tôi nói đều là thật lòng.” Tôi lại bổ sung thêm một câu.
“Anh đừng nói nhăng nói cuội nữa!” Bạch Vi tức tối đứng dậy lườm tôi.
Chu Bỉnh Khôn vội xua tay hòa giải: “Được rồi được rồi, công ty không khuyến khích chuyện yêu đương tại nơi làm việc.

Chuyện này cho qua, nói và chủ đề chính đi.


Phương Dương, cậu nói tiếp đi, nhưng không được nhắc đến mấy chuyện không liên quan như vừa nãy nữa.”
Tôi gật đầu, không nhìn Bạch Vi nữa, bắt đầu kể đến chuyện tối qua Ngô Thừa Chí đã mượn máy tôi để gọi điện như thế nào.
Lúc này, chiếc điện thoại để trêи bàn của Bạch Vi đột nhiên rung lên, cô ta cầm lấy máy, nói: “Tôi đi nghe điện thoại”, sau đó đi ra khỏi phòng họp.
Hình như sau khi lại bị tôi bày tỏ trước mặt nhiều người, cô ta không nán lại thêm được nữa nên mượn cái cớ này bỏ đi ngay.
Tôi nói xong, Trương Nghị Lâm lại hỏi tôi có chứng cứ hay không.

Đương nhiên là tôi không có chứng cứ, chỉ có thể nói rằng Ngô Thừa Chí đã chuồn từ lâu rồi, chỉ có một người thuê chung nhà khác của tôi nhìn thấy Ngô Thừa Chí sao chép clip thôi.
Trương Nghị Lâm cứ nhằm vào việc không có bằng chứng này để hỏi và phản bác lại tôi liên tục, như thể không muốn để tôi có bất kỳ cơ hội trở mình nào.
Sự thật đúng là vậy, tôi không thể đưa ra bằng chứng nào được.
Sau một hồi tranh luận, Trương Nghị Lâm hừ lạnh một tiếng, nói: “Là người phụ trách hành chính của bộ phận nhân sự kiêm bổ nhiệm và miễn nhiệm, sáng nay, tôi đã đưa ra quyết định đuổi việc Phương Dương, đồng thời xuất trình biên bản hủy hợp đồng lao động.

Nhưng giám đốc Bạch của bộ phận tiêu thụ không ký tên đồng ý.

Trong tình huống bất đắc dĩ, tôi mới phải tổ chức cuộc họp này.

Mục đích chỉ có một, công ty chúng ta không thể chứa chấp một người có phẩm chất không đứng đắn và bại hoại như Phương Dương.”
“Bây giờ, tôi đề nghị trực tiếp vượt quyền bộ phận của giám đốc Bạch, đuổi việc Phương Dương, dùng cách bỏ phiếu để quyết định.

Nếu mọi người đồng ý, mời giơ tay biểu quyết.”
Nói rồi, Trương Nghị Lâm giơ tay lên đầu tiên, một sếp nữ bên cạnh ông ta cũng giơ tay lên theo.
Sau đó, những người khác liếc mắt nhìn nhau một lúc, cũng lần lượt giơ tay.

Trong sáu người, chỉ có Chu Bỉnh Khôn và một lãnh đạo khá cao tuổi khác là chưa giơ tay.
Bốn đấu hai, hay thậm chí là bốn đấu một.


Vì Chu Bỉnh Khôn là tổng giám đốc, nên thường sẽ không trực tiếp tỏ thái độ, mà sẽ nhìn thái độ của cấp dưới để quyết định.
Xem ra Trương Nghị Lâm thắng rồi, tôi vẫn phải rời đi thôi.
Khi Trương Nghị Lâm vừa định lên tiếng như đang lạnh lùng liếc nhìn tôi, cửa phòng hội nghị lại bị đẩy ra, Bạch Vi đi vào, theo sau cô ta còn có một cô gái rất xinh đẹp, đó chính là Chung Lâm.
“Chung Lâm? Sao cô lại đến đây?” Tôi vô thức buột miệng hỏi.
Đối diện với tình cảnh này, Chung Lâm có vẻ hơi căng thẳng.

Đầu tiên, cô ấy lịch sự gật đầu chào hỏi với đám Chu Bỉnh Khôn, sau đó mới lên tiếng: “Tôi lo anh bị đuổi, nên mới đến đây.

Dẫu sao, tối hôm đó anh cũng đã cứu tôi, tôi không thể nhắm mắt làm ngơ được.”
Nói đến đây, Chung Lâm đột nhiên lấy điện thoại ra, chĩa màn hình về phía tôi, nói: “Phương Dương, đây có phải là người giàu có mà anh đắc tội đó không?”
Tôi ngẩn ra, híp mắt nhìn không rõ, Chung Lâm vội bước tới đưa điện thoại cho tôi.
Trêи màn hình điện thoại có một bức ảnh, một chiếc Maserati có đuôi biển số xe là ba số tám, có bốn người đứng cạnh chiếc xe, một bên là Cung Chính Văn và tài xế của hắn ta, bên còn lại là Ngô Thừa Chí và Chu Miểu.
Tôi lại ngẩn ra: “Chung Lâm, sao cô lại có bức ảnh này?”
“Tôi đã bảo tôi quen đồng nghiệp của họ mà.

Trưa nay, sau khi anh ra ngoài ăn cơm, tôi đã gọi cho người bạn đó, hỏi Ngô Thừa Chí và Chu Miểu có từ chức không, tiện thể kể chuyện của anh luôn.

Ai ngờ, bạn tôi nói hôm kia khi tan làm, cô ấy nhìn thấy Ngô Thừa Chí và Chu Miểu đang nói chuyện với một người lái xe sang ở dưới công ty.

Sau đó, thấy biển số xe đẹp quá nên cô ấy mới tiện tay chụp ảnh lại.”.