Tôi không lưu video trêи máy tính mà tải nó lên đám mây lưu trữ của mình rồi xóa bản trêи máy tính đi, dù sao đây cũng là máy tính của công ty.
Buổi trưa sau khi hết giờ làm, tôi không đi ăn cơm trưa mà gọi xe đến thẳng trụ sở chính của Maddie Kerr ở Thịnh Hải.
Tới gần công ty Maddie Kerr, tôi tìm một quán ăn nhanh ít người, sau đó gọi điện thoại cho Lâm Lạc Thủy.
“Phương Dương?” Sau khi nghe điện, Lâm Lạc Thủy kinh ngạc hỏi một câu.
“Là anh.” Tôi lạnh nhạt trả lời.
“Không phải anh đã bị cảnh sát… Đưa đi rồi sao? Anh không sao chứ?”
“Xem ra Tào Văn Hoài chưa nói với em, anh không sao.”
“A, vậy là tốt rồi, không sao là tốt rồi.”
Tôi không muốn nói lời vô ích, đi thẳng vào vấn đề: “Tào Văn Hoài có ở đó không, anh muốn tìm hắn, em cũng biết đấy, anh không có số điện thoại của hắn.”
“Anh tìm anh ấy làm gì?” Giọng nói của Lâm Lạc Thủy lập tức trở nên cảnh giác.

“Yên tâm, anh sẽ không đánh hắn đâu, chỉ tìm hắn để bàn bạc một vụ giao dịch thôi.”
Đầu kia điện thoại rơi vào im lặng, một lát sau Lâm Lạc Thủy mới nói câu “Chờ chút”.
Không bao lâu sau, trong điện thoại vang lên giọng nói lạnh nhạt của Tào Văn Hoài: “Phương Dương?”
“Giám đốc Tào.”
“Nghe nói anh muốn tìm tôi bàn bạc một vụ giao dịch?”
“Trong tay tôi có video anh ở quán bar dành cho người đồng tính, chắc anh vẫn nhớ quán bar đó thối nát thế nào rồi chứ, nếu người khác nhìn thấy video đó sẽ nghĩ về anh thế nào nhỉ? Nếu anh không muốn video đó xuất hiện trêи mạng thì một mình ra nói chuyện với tôi đi.”
Tào Văn Hoài không nói chuyện, nhưng hơi thở nặng nề hơn rất nhiều.
“Gặp ở đâu?” Một lúc lâu sau, Tào Văn Hoài mới lạnh lùng hỏi một câu.
Tôi thỏa mãn mỉm cười, nói địa chỉ quán ăn nhanh cho gã, sau đó gọi một suất ăn nhanh bắt đầu ăn.
Khoảng mười phút sau, Tào Văn Hoài tới, một mình.
“Giám đốc Tào, mời ngồi.” Tôi chỉ vào ghế đối diện.
Tào Văn Hoài sầm mặt ngồi xuống, nói: “Phương Dương, nói đi, muốn thế nào mới xóa video?”
“Ha ha, hay là giám đốc Tào nói xem có thể đáp ứng điều kiện thế nào đi.”
“Năm trăm nghìn, xóa sạch sẽ, không được phép sao lưu lại.”
Tôi không vội trả lời mà cho một miếng thịt vào miệng, từ từ thưởng thức.
Gần như tất cả những kẻ có tiền đều rất để ý đến thanh danh, nhất là nhân vật có tài trong giới kinh doanh thế này, Tào Văn Hoài cũng không ngoại lệ.
Nếu tôi đăng video đó lên, người ta sẽ cho rằng gã là gay, gã không những sẽ bị chỉ trỏ mà có khi còn ảnh hưởng đến sự nghiệp thăng tiến và các vụ hợp tác làm ăn của gã.
Tuy bây giờ rất nhiều người đồng tính luyến ái, dư luận cũng nói rằng sẽ tôn trọng nhóm người này, phản đối kỳ thị, nhưng phần lớn đàn ông đều sẽ vô thức xa lánh những người gay, bởi vì ai biết được người gay đó có thích mình, đột nhiên đến tỏ tình hay chọc ʍôиɠ mình hay không, đau trứng lắm.
“Phương Dương, nói đi, năm trăm nghìn, chiều nay tôi có thể đưa cho anh.” Thấy tôi không nói gì, Tào Văn Hoài lại hỏi.
Tôi nuốt thịt, cười lắc đầu: “Giám đốc Tào, Cung Chính Văn nói cho tôi hai triệu để tôi cút, tôi còn không thèm, giờ anh nghĩ năm trăm nghìn có thể đuổi tôi đi sao?”
Sắc mặt Tào Văn Hoài trở nên rất khó coi: “Vậy anh muốn bao nhiêu?”
Tôi không trả lời mà hỏi lại: “Giám đốc Tào, anh rất thân với Cung Chính Văn đúng không?”

“Có ý gì?”
“Cung Chính Văn vừa tới Chiêng May, anh đã giúp hắn liên lạc với Bansha, không quá hai ngày lại cấu kết với hắn vu oan hãm hại tôi, vậy nên anh rất thân với hắn, chắc là cũng sẽ biết một số bí mật của hắn, đúng chứ?”
Tào Văn Hoài nhíu mày, suy nghĩ một lát rồi lắc đầu: “Tôi biết hắn, nhưng cũng chỉ biết sơ sơ thôi, không tính là quá quen.”
“Ha ha, giám đốc Tào đúng là không có thành ý, vậy tôi thấy chúng ta cũng không cần phải nói chuyện nữa, cứ vậy đi, không tiễn.”
Tào Văn Hoài không đứng dậy mà bình tĩnh nhìn tôi.
Mấy phút sau, gã mới mở miệng: “Phương Dương, rốt cuộc anh muốn làm gì?”
“Anh vẫn chưa trả lời câu hỏi vừa rồi của tôi.”
“Không sai, tôi rất thân với hắn.”
“Hai người quen nhau thế nào?”
“Lúc hắn đang học ở Mỹ, tôi đến trường hắn để học một khóa đào tạo quản lý ngắn hạn, vậy nên biết nhau.

Lúc đó tôi biết hắn là con trai của cổ đông lớn của tập đoàn Dụ Phong, cho nên mới muốn tiếp cận hắn, sau đó giúp đỡ nhau làm mấy chuyện thì quen thân.”
Tôi gật đầu: “Được, vậy tôi nói thẳng, tôi muốn xử Cung Chính Văn, muốn dồn hắn vào chỗ chết.

Tôi cần giám đốc Tào giúp đỡ, vì anh hiểu hắn hơn tôi.

Nếu anh đồng ý, ân oán trước đây của chúng ta sẽ xí xóa, sau khi xong chuyện tôi sẽ giao lại video cho anh, xóa hết những bản sao lưu khác.”
“Không được.” Tào Văn Hoài từ chối thẳng thừng: “Anh không đấu lại Cung Chính Văn đâu, tôi rất hiểu hắn.

Hắn là một người không từ thủ đoạn, lại suy nghĩ cẩn thận, hơn nữa còn có tiền, bản lĩnh của nhà họ Cung rất lớn, tôi sẽ không đối nghịch với hắn, lại càng không ngu ngốc hợp tác với anh, tự liên lụy bản thân.”
“Giám đốc Tào, tôi cũng không cần anh làm gì cả, chỉ cần anh cung cấp một chút tin tức, tìm ra nhược điểm của hắn là được.


Hắn sẽ không biết anh hợp tác với tôi đâu, dù có biết thì hắn cũng làm gì được anh? Có thể giết anh sao? Nhưng nếu anh không đồng ý với tôi…”
Nói đến đây, tôi nheo mắt lại: “Tào Văn Hoài, anh nghĩ xem nếu tôi đăng video đó lên, anh sẽ như thế nào?”
“Anh…”
“Ha ha, tôi chưa thèm tính toán chuyện ở Chiêng May với anh đâu, anh cảm thấy mình có tư cách nói điều kiện với tôi sao? Mặt khác, Cung Chính Văn dùng nhiều tiền như vậy để đưa tôi vào đồn cảnh sát, anh biết tại sao tôi lại bình yên vô sự ra ngoài không?”
Tào Văn Hoài không nói gì, chỉ bình tĩnh nhìn tôi, ánh mắt thay đổi không ngừng, có vẻ như đang tự hỏi.
“Giám đốc Tào, anh cũng biết đấy, trước đây tôi từng ngồi tù, quen biết loại người thế nào trong đó, chắc không cần tôi nói nữa.

Tôi cũng không ép anh phải trả lời ngay bây giờ, cho anh một ngày để suy nghĩ, đến trưa mai, tôi muốn mình sẽ nghe được câu trả lời thật thuyết phục.
“Nếu không… Con người tôi có thể làm bất cứ chuyện gì, cũng không quan tâm đến cảm giác của người khác đâu, vậy nên mong giám đốc Tào có thể suy nghĩ thật kĩ.”
Nói xong, tôi cúi đầu từ từ ăn tiếp.
Tào Văn Hoài bình tĩnh nhìn tôi thêm một lát, đột nhiên hỏi: “Phương Dương, tại sao anh cứ nhất định phải đối nghịch với Cung Chính Văn?”
“Bởi vì tôi là tiểu nhân có thù phải trả, người ta kính tôi một thước, tôi sẽ đáp lại một trượng.

Tôi vốn định xử cả anh cơ, nhưng tôi với anh cũng không tính là hận thù to lớn gì, oan có đầu nợ có chủ, trước đây Cung Chính Văn dùng tiền đưa tôi vào đồn cảnh sát, muốn tôi vào tù, vậy nên tôi muốn giết hắn.”
Tào Văn Hoài im lặng, một lúc lâu sau mới cúi đầu cười tự giễu, sau đó đứng dậy, nói: “Để tôi suy nghĩ một chút, ngày mai sẽ cho anh câu trả lời thuyết phục.”
“Anh đúng là tiểu nhân.” Trước khi đi, gã bổ sung thêm một câu..