“Tôi sợ một ngày nào đó, mình sẽ bị anh chọc tức chết mất.”
“Đừng trả lời vội, không bao lâu nữa cô sẽ yêu và hưởng thụ cảm giác này thôi.”
“Không thể nào.”
“Nếu cô không tin thì cứ chống mắt lên mà coi.”
“Ha ha, chiêu khích tướng à?”
“Không, tôi nói thật thôi, cô hãy để tay lên ngực và tự hỏi xem, vừa rồi cô cảm thấy rất kϊƈɦ thích và hưng phấn không?”
“Không.”
“Giám đốc Bạch, làm người phải thành thật.”
“Hừ! Tôi đã bảo không là không!”
Cô ta ngoảnh đầu ra cửa sổ, không để ý đến tôi nữa.
Tôi hỏi liên tiếp mấy câu đều không nhận được câu trả lời, cuối cùng chỉ có thể tập trung lái xe.

Về đến khu nơi Bạch Vi ở, sau khi tìm được nhà để xe theo chỉ dẫn của cô ta, tôi xuống xe, trả chìa khóa lại cho cô ta.

Thế rồi cô ta ngay cả một câu cảm ơn cô ta cũng không nói mà quay đầu đi ngay.
“Giám đốc Bạch, tối nay hãy mơ một giấc mộng đẹp nhé.”
Tôi vẫy tay với bóng lưng của cô ta.
Bạch Vi quét thẻ mở cửa, đẩy cửa đi vào trong.
“Tốt nhất hãy mơ thấy tôi.”
Khoảnh khắc cửa đóng lại, tôi lại bổ sung một câu.
Cô ta vẫn không ngoảnh đầu lại, nhanh chóng biến mất trêи lối đi.
Tôi không nhịn được cười một lúc lâu, sau đó đốt điếu thuốc lá, chậm rãi đi ra phía ngoài.
Ra khỏi cổng tiểu khu, tôi vừa định bắt xe taxi đi về thì một chiếc Maserati Quattroporte lặng lẽ dừng trước mặt tôi.
Cửa ở ghế lái mở ra, một tài xế có dáng vẻ cao to bước xuống xe, bước nhanh đi vòng đến phía tôi, anh ta mở cửa xe phía sau rồi dùng vẻ mặt không cảm xúc nhìn tôi.
Tôi ngẩn người một chốc, tưởng là người giàu có nào đó sắp xuống xe.

Khi tôi vừa định đi vòng qua thì ghế sau của chiếc Maserati xuất hiện một người đàn ông trẻ tuổi với gương mặt khôi ngô quen thuộc, hắn ta nhìn tôi bằng ánh mắt cười cợt, sau đó mỉm cười nói: “Phương Dương, dạo này khỏe chứ.”
Tôi không nhịn được cười, cái tên hề vừa đẹp trai vừa có tiền này chính là Cung Chính Văn.
“Tổng giám đốc Cung cố ý đến tìm tôi đấy à?” Tôi thản nhiên hỏi.
“Trùng hợp mà thôi, tôi đúng lúc đi ngang qua.”
“Ồ? Thế vừa rồi phó tổng giám đốc Cung có tình cờ nhìn thấy tôi tỏ tình với Bạch Vi, sau đó hôn cô ấy một cách nồng nhiệt ở trêи phố không?”
Gương mặt điềm tĩnh tự tin của Cung Chính Văn cuối cùng cũng hơi biến sắc, trong mắt còn lóe lên sự âm hiểm.
Không đợi hắn ta trả lời, tôi nhìn sang người tài xế cao hơn tôi nửa cái đầu đang vô cảm đứng trước mặt, nói: “Ha ha, vệ sĩ của phó tổng giám đốc Cung có vóc dáng không tồi nhỉ, làm thế này là định đánh tôi à?”
Gã tài xế đó hơi híp mắt lại, nhưng không ra tay.
Cung Chính Văn hít sâu một hơi, lại bình tĩnh nói: “Phương Dương, nếu tôi muốn đánh anh thì thật sự quá dễ, kiếm đại một tài xế cũng có thể đánh cho anh khóc gọi cha gọi mẹ, nhưng tôi không vô văn hóa như anh, nên không thích loại hành vi dã man như vậy.”
“Ha ha ha, đúng là phó tổng giám đốc Cung am hiểu nhiều điều khác hơn, ví dụ như vu oan giá họa, nhờ? Nhưng nói đi cũng phải nói lại, anh có chắc chỉ một người tài xế là có thể khiến tôi khóc gọi cha gọi mẹ không? Hay là thử xem thế nào nhé.”

Nói rồi tôi hất cằm với người tài xế vẫn giữ bộ mặt lạnh lùng,không cảm xúc kia.
Người tài xế ngoảnh lại nhìn Cung Chính Văn, thấy hắn ta không có biểu hiện gì, cuối cùng lại khẽ híp mắt, tiếp tục nhìn chằm chằm vào tôi.
“Ha.” Tôi không nhịn được cười: “Là phó tổng giám đốc Cung sợ, hay lo anh ta không đánh lại tôi, sau đó làm liên lụy đến anh? Nhắc mới nhớ, chắc anh vẫn chưa quên lúc bị đánh đến chảy máu đầu ở Chiêng May đâu nhỉ, mùi vị ấy có lẽ không dễ chịu lắm.”
Cung Chính Văn vẫn giữ vẻ mặt bình thản: “Phương Dương, tôi không đến để đôi co với anh, mà là muốn cảnh cáo anh lần cuối, lập tức tránh xa Bạch Vi ra, nếu không anh sẽ phải hối hận đấy.

Đừng nghĩ anh có mạng lưới giao thiệp ở Xiêng La thì tôi không làm gì được anh, nhìn cho kỹ, đây là ở trong nước.”
Tôi không trả lời, chỉ giơ ngón giữa lên với anh ta.
Người tài xế kia nắm chặt tay thành nắm đấm, lại liếc nhìn Cung Chính Văn.
Cung Chính Văn lạnh lùng nhìn tôi chằm chằm một lúc, sau đó ngồi vào chiếc xe Maserati phô trương.
Người tài xế kia cũng nhìn tôi thật đăm đăm, rồi mới đóng cửa xe lại, đi vòng qua vị trí ghế lái.
Nhìn chiếc xe Maserati đã đi xa, tôi khẽ nhíu mày, đến lúc hành động rồi.
Trước tiên, chưa nói đến chuyện Cung Chính Văn sẽ đối phó tôi thế nào, chỉ lần anh ta chỉnh tôi ở Chiêng May đó thôi, tôi đã không thể bỏ qua cho anh ta rồi.
Còn có Tào Văn Hoài, tên này dễ đối phó hơn Cung Chính Văn, tôi sẽ xử lý hoặc khiêu khích gã trước
Trêи đường về nhà, tôi gọi điện thoại cho La Nhất Chính, hỏi về việc điều tra chuyện của Cung Chính Văn thế nào rồi.
Hai ngày nay vừa về nước, tôi lo tìm nhà, suýt nữa quên mất chuyện này.
La Nhất Chính nói một tuần trước, cậu ta đã trả mười ngàn tệ đặt cọc cho một nhóm thám tử có tin tức của cả hai phe trong tối ngoài sáng, hiện tại đang điều tra, nhưng vì chỉ có thể bỏ ra ba mươi ngàn, nên đối phương sẽ không tra quá triệt để, thời gian điều tra cũng không quá dài, chỉ có nửa tháng.

Bây giờ một tuần đã trôi qua, sang tuần sau là sẽ xong đơn, tài liệu được đến đâu hay đến đó.
Tôi bảo La Nhất Chính gửi tài liệu của nhóm thám tử đó cho tôi, rồi báo cho bên đó sau này tôi sẽ tự mình bàn bạc với họ và tự theo vụ này là được.
La Nhất Chính còn nói ngoài ra, cậu ta đã tìm bạn bè thăm dò giúp, bao gồm cả những người ở quán bar nữa.

Có không ít người giàu có và quyền lực thường đến quán bar của cậu ta chơi, cậu ta cũng tiếp xúc với một vài người, sẽ nói gần nói xa thử xem có thể thăm dò được điều gì có ích không.
Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện với La Nhất Chính, trêи đường về nhà tôi luôn suy nghĩ cách để xử tên Cung Chính Văn.
Loại người như hắn ta không thể trong sạch được, tôi phải tìm ra nhược điểm của hắn ta, tốt nhất là những chuyện phạm pháp hoặc âm thầm làm những chuyện gây thiệt hại đến lợi ích của tập đoàn Dụ Phong.


Dựa vào nhóm thám tử có lẽ sẽ không lấy được nhiều tin tức hữu hụng cho lắm, phải nghĩ cách khác thôi.
Hoặc có thể lợi dụng Tào Văn Hoài, tên đó đã từng hợp tác với Cung Chính Văn, khả năng có quan hệ khá thân thiết với hắn ta, thậm chí có khả năng biết được một vài bí mật nào đó.
Tôi có thể thử xem sao, lấy video Tào Văn Hoài ở quán bar đồng tính để uy hϊế͙p͙ gã.
Tôi tính toán suốt cả đoạn đường về nhà, người thuê chung đều ở nhà nhưng đều đóng cửa phòng.
Lúc tôi đem quần áo đi giặt, cửa phòng của hai cô gái mở ra, một cô gái trong đó tên là Lý Phương Phi bưng ly nước đi ra, chào tôi một tiếng rồi đi tới phòng khách rót nước.
Tôi có chút hoài nghi, bởi vì rõ ràng tâm trạng của cô ấy hơi tệ, hơn nữa trong phòng còn có tiếng khóc thút thít, chính là tiếng khóc của cô gái có ngoại hình xinh đẹp tên Chung Lâm.
Mặc dù mới quen chưa đến một ngày, chỉ cùng ăn bữa cơm tối mà thôi, nhưng Chung Lâm trong ấn tượng của tôi không chỉ xinh đẹp, mà còn rất thoải mái phóng khoáng, vả lại trước lúc tôi ra ngoài thì cô ấy vẫn không sao.
Xem ra chỉ trong mấy tiếng đồng hồ tôi ra ngoài, Chung Lâm đã gặp phải chuyện buồn gì đó, có thể là chuyện tình cảm.

Lý Phương Phi là bạn thân của cô nên cũng cảm thấy buồn theo.
Có vẻ như tôi không giúp được gì, huống hồ tôi cũng không tiện vào phòng của một cô gái.
Tôi đang nghĩ mình nên bớt lo chuyện bao đồng, vừa định vào phòng vệ sinh tắm rửa thì cửa ngoài phòng khách đột nhiên bị người ta dùng sức đập “rầm rầm rầm”, còn kèm theo tiếng hét của một người đàn ông: “Chung Lâm, mở cửa.”
Lý Phương Phi đang rót nước ngoài phòng khách bị dọa sợ, sắc mặt trắng nhợt chạy về phòng.

Tiếng khóc của Chung Lâm cũng đột ngột im bặt, nhưng vẫn còn tiếng nấc loáng thoáng.
“Chung Lâm, cô mau mở cửa ra cho tôi, nếu không tôi sẽ đập vỡ đấy.”
Tiếng hét của người đàn ông bên ngoài càng lúc càng lớn, tiếng gõ cửa cũng vang lên liên tục..