Gã đó cau mày, nhìn ra phía sau, dường như gã biết những vết sẹo trêи người tôi có nghĩa là gì.

Gã không hề khinh địch mà xin ý kiến của người phía sau.
Bọn họ là người của Bansha, ban nãy tôi đã trông thây mấy gương mặt quen mà tôi từng gặp trong quán bar Cara.
Sau khi gã to con đó ngoảnh nhìn lại đằng sau một cái, có một người trong đám người phía sau dùng tiếng Xiêng La nói một câu “Không thành vấn đề”.
Gã ngoảnh lại, gật đầu với tôi, sau đó gập cong cánh tay lại, bày ra tư thế của võ Muay Thái nổi tiếng, gã chầm chậm đi vòng vòng tiếp cận tôi từng bước một.
Tôi hít sâu một hơi, nắm hai tay giơ lên trước mặt, nhìn gã chăm chú.
Tôi chưa đánh nhau với đối thủ đánh Muay Thái bao giờ, nhưng cũng biết kẻ đánh Muay Thái rất khó đối phó, hay có thể nói là rất thâm độc.

Lúc kéo rộng khoảng cách, rất khó đỡ được những cú đá và đạp của đối phương.

Nếu áp sát, cú đánh khửu tay và chiêu húc gối sở trưởng của đối phương càng là đòn chí mạng hơn.
Đây không phải là trêи võ đài, bọn họ chỉ có thể dùng khửu tay đánh chết đối thủ.
Nhưng tôi chỉ có thể nới rộng khoảng cách, nếu không thì sẽ không thể đánh lại gã to con cơ bặp cuồn cuộn rõ ràng đã tập Muay Thái này.


Nếu tôi liều mạng đá chân, có khả năng sẽ bị gãy chân bất cứ lúc nào.
Chỉ có kiểu đánh úp bất ngờ được ăn cả ngã về không thì may ra mới có cơ hội thắng.
Gã đó đi vòng tròn chầm chậm áp sát tôi, khi khoảng cách đã đủ gần, gã bất ngờ nhấc chân, tung một cú đá thật mạnh gạt chân tôi.
Tôi không kịp né, chỉ có thể ép người xuống, dùng mép ngoài bắp đùi chân trái chống đỡ.
Lúc bị gã đá trúng, đùi tôi đau như sắp gãy đôi đến nơi, một luồng sức mạnh khủng khϊế͙p͙ khiến tôi suýt nữa đứng không vững.
Gã thu chân về, sau đó lại gạt mạnh chân tôi một phát nữa.
Nhắm đúng lúc gã giơ chân ra, tôi nhịn cơn đau nhức, liều mình xông lên trước, kéo gần khoảng cách, sau đó lại dùng bắp đùi huých vào đầu gối của đối phương, đồng thời cho gã một cú đấm.
Gã nghiêng đầu né cú đấm của tôi, nhưng do lực bật lại từ cái chân đang đá lên người tôi, khiến cho người gã hơi lảo đảo.
Trong giây phút ngắn ngủi này, tôi đã xông đến trước mặt gã.

Nhưng lúc này, cú đấm bằng tay phải của tôi chưa thu về, tay trái tôi vẫn đặt ở cạnh người theo quán tính, đầu và ngực không được che chắn, hoàn toàn không có chút phòng bị nào, cũng không có khoảng không để tránh né.
Gã đương nhiên không thể bỏ qua cơ hội tuyệt vời này, lập tức tung một cú đấm cực mạnh vào mặt tôi.
Lúc đó, tôi nghe thấy tiếng kêu kinh hãi của Văn Giai.
Nhưng đúng lúc gã tung cú đấm này, tôi đã đạp mạnh một cú, dùng trán mình đập mạnh vào mặt đối phương.
Cú đấm của gã sượt qua ót tôi, còn trán tôi thì đập mạnh vào mũi gã.
Cú đập này rất mạnh, đến mức chính tôi còn thấy váng vất.
Đối phương trực tiếp ngã vật ra, bịt mũi không ngừng kêu thảm thiết.
Tôi không nhân cơ hội này xông tới, mà lẳng lặng đứng nhìn, chờ Bansha xuất hiện.
Đấu đơn có quy tắc của đấu đơn, nếu đối phương đã ngã thì coi như là thua.
“Bốp bốp…” Một tràng tiếng vỗ tay chợt vang lên trong đám người.
“Dương, thật không ngờ cậu lại siêu thế!” Bansha vừa tán thưởng vừa đi từ trong đám người ra.
Tôi không vội đáp lời ngay, mà lấy thuốc ra châm một điếu.

Sau khi cố gắng hít một hơi, tôi mới ngẩng lên nhìn Bansha, đáp: “Ông Bansha, ông nói vậy là có ý gì?”
Bansha như cười như không nói: “Chẳng có ý gì cả, tôi chỉ muốn một cái chân của cậu, sau đó lấy lại một số thứ mà cậu không nên có thôi.”
Tôi vẫn rất bình tĩnh: “Nói ra xem nào, là ai muốn mua một cái chân của tôi? Tào Văn Hoài?”
“Không phải cậu ta, Tào Văn Hoài chỉ là người trung gian thôi.” Bansha lắc đầu: “Tôi chỉ nghe Tào Văn Hoài nói là một người Hoa Hạ rất giàu có và trẻ.


Nhưng tôi chưa gặp người này, người đó chỉ gọi điện cho tôi, trả hai triệu baht để tôi đánh gãy một cái chân của cậu.

Vả lại, người này rất sòng phẳng, vừa gọi điện xong không lâu là đã bảo Tào Văn Hoài cầm hai triệu đến tìm tôi, thanh toán tiền nong xong hết rồi.”
“Cung Chính Văn, mình nên nghĩ đến anh ta từ sớm mới phải.” Tôi không nhịn được lắc đầu lẩm bẩm.
Tôi biết kiểu gì hắn ta cũng nghĩ cách để chỉnh đốn mình, nhưng không ngờ lại nhanh đến vậy, hơn nữa hắn ta còn dùng cách gọn gàng dứt khoát thế này.
Rất thực dụng, cơ hội cũng rất thích hợp.

Vào ngày lễ té nước, trêи phố có hàng trăm người vây quanh nhau vui đùa bắn nước là hiện tượng vô cùng bình thường.

Người khác căn bản không nghĩ rằng trong đám người đang có cảnh tượng đấm đá.
Hô lên cầu cứu cũng không được, tiếng ầm ĩ của người vui chơi bên ngoài rất lớn.

Vả lại, chỉ cần tôi hét lên, chắc chắn bọn họ sẽ cùng hoan hô, có thể nhanh chóng lấn át được tiếng của tôi.
Kiếp nạn ngày hôm nay chắc tôi không tránh được.
Nhưng mong họ không ra tay với Văn Giai, nếu không thì tôi sẽ rất áy náy.
Thấy tôi im lặng, Bansha lại cười khà vài tiếng: “Dương, thật ra tôi thấy con người cậu rất được, chí ít không dối trá như Tào Văn Hoài.

Nhưng tôi không biết tại sao cậu lại gây ra nhiều phiền toái như vậy! Hơn nữa… hình như người Hoa Hạ các cậu có một câu ngạn ngữ là nhận tiền người khác, phía sau là… tôi không nhớ nói thế nào.

Tóm lại, chuyện này tôi cũng hết cách, vì tôi rất thích tiền.

Lát nữa, cậu cố chịu đựng nhé, tôi sẽ bảo thuộc hạ ra tay dứt khoát.”
“Ha ha, nhận tiền người khác để giải quyết phiền phức giúp họ.

Tôi hiểu, nhưng ban nãy ông nói muốn lấy lại một số thứ từ tôi, hình như tôi không cầm thứ gì của ông mà?”
“Có đấy.” Sắc mặt của Bansha sầm xuống: “Hai đoạn clip, một cái là cậu quay lén ở quán bar, còn một cái là cậu quay lén lúc Tào Văn Hoài đưa tiền cho tôi.”
Tôi bừng tỉnh: “Thì ra là clip, ông Bansha lo tôi sẽ giao clip cho cảnh sát, đồng thời tố cáo tội đe dọa trấn lột của ông à?”
“Hừ, cậu biết vậy là tốt, ngoan ngoan xóa clip đó đi, không được lưu lại bản sao, bao gồm cả clip cậu gửi cho Avala của BTT cũng phải nghĩ cách bắt ông ta xóa đi, không thì tôi sẽ không cho cậu rời khỏi Chiêng May đâu.”

Bansha đã thay đổi sự nhã nhạn ban nãy, sắc mặt cũng thâm trầm hơn.
“Ông Bansha nghĩ nhiều rồi.

Nếu tôi muốn giao clip cho cảnh sát thì đã giao nộp từ lâu.

Nhưng chắc chắn tôi sẽ không làm vậy, vì tôi muốn để Tào Văn Hoài mất tiền, nhưng vẫn không giành được dự án của BTT, tôi muốn gã mất cả chì lẫn chài.”
“Ha ha, lý do hay đấy, nhưng đáng tiếc là tôi không tin cậu, cậu quá gian xảo!”
“Điều này…”
Tôi bất đắc dĩ thở dài một hơi, cúi đầu trầm ngâm suy nghĩ một lúc.
Tôi thật sự sẽ không giao clip cho cảnh sát, vì nếu cảnh sát bắt Bansha, Tào Văn Hoài có thể lấy lại mấy triệu bath mà gã đã đưa cho ông ta.
Đây không phải là điều tôi muốn, tôi chỉ muốn khiến Tào Văn Hoài mất tiền, nhưng cuối cùng vẫn không nên cơm cháo gì.
Nhưng bây giờ clip đã không phải chuyện quan trọng nữa, tôi hoàn toàn có thể xóa.

Điều mấu chốt là bây giờ phải làm sao để bình an vô sự rời khỏi đây, ít nhất cũng phải lành lặn rời đi.
Đối phương có gần một trăm người, dù nói số người ở vòng ngoài chắc chắn chỉ được tùy ý gọi đến cho đủ số hoặc yểm trợ, nhưng bên trong có những mấy chục người.

Tôi không thể xông ra ngoài được, huống hồ còn đang vướng Văn Giai.
Hay là cứ thành thật để Bansha đánh gãy một chân?
Không được, đây không phải là phong cách của tôi.
Trước khi bị đánh gãy chân, chí ít tôi cũng phải ngoạm được vài miếng thịt của Bansha đã.
Khi người ta muốn chơi xấu thì tôi cũng sẽ làm như vậy.
Đây mới là con người của tôi..