Thẩm Vũ lùi lùi vài bước, tay đưa lên chỉ chỉ trỏ trỏ. “Anh bênh vực Miên Miên?”

Hoắc Từ Minh thở dài, chuyện đã đến mức này rồi. “Tiểu Vũ, em bình tĩnh chút.”

Thẩm Vũ khóc lóc lao đến đánh bùm bụp vào ngực anh, giọng điệu hết sức đáng thương. “Đáng ghét, anh đáng ghét, anh có phải là thích cô ấy rồi không.”

Hoắc Từ Minh có chút giật mình vội ôm Thẩm Vũ vào lòng an ủi. “Không có, tuyệt đối không thích cô ấy. Ngoan, đừng khóc nữa.” Thuận mắt Hoắc Từ Minh nhìn sang Đồng Miên Miên, cô ấy vẫn sợ chồng mình, mắt đảo qua đảo lại giữa anh và Mặc Thưởng, sau đó lại im lặng.

“Anh hôm nay phải giải thích cho rõ ràng. Từ Minh, em mới là vợ của anh.” Thẩm Vũ ngẩng đầu long lanh mắt nhìn Hoắc Từ Minh.

Anh không trả lời.

Mặc Thưởng cất giọng vô cảm. “Đi theo tôi.”

Đồng Miên Miên luống cuống. Nãy giờ cô quên mất chồng mình bị người khác đánh ngồi gục dưới sàn, anh bây giờ chắc chắn càng không vui hơn nữa.

Cô ngoan ngoãn tiến lên vài bước, định đi theo Mặc Thưởng trở về.

“Á!”

Cổ tay của cô bị kéo lại hết sức mạnh bạo. Ngón tay thanh mảnh của Thẩm Vũ in lần đỏ hỏn trên nước da trắng ngần, từng móng tay giả nhọn hoắt đâm cắm vào Đồng Miên Miên.

“Ai cho cô đi, cô định đi đâu, cô nghĩ tôi sẽ dễ dàng bỏ qua cho cô như vậy ư?” Thẩm Vũ từ khi nào đã thoát khỏi Hoắc Từ Minh, vẻ bề ngoài yếu đuối vừa rồi đã biến mất, thay vào đó là bộ mặt hung tợn.

Mặc Thưởng cũng dừng bước nhưng không quay đầu lại, chỉ gằn giọng. “Còn đứng đấy để chịu sỉ vả?”

Đồng Miên Miên khổ sở, đi không được ở không xong. Cô không biết làm gì cho phải, lúc này cô mới nhìn đến Hoắc Từ Minh, nhìn anh như cầu xin.

Ánh mắt của Hoắc Từ Minh khi nhìn cô đều là áy náy lẫn thương cảm.

“Tiểu Vũ, để cô ấy đi.” Hoắc Từ Minh ngăn tay Thẩm Vũ lại.

Thẩm Vũ lần này kiên quyết không buông. “Không được, phải dạy dỗ cô ta một bài học, sau này em không muốn gặp lại hạng người này nữa. Có ngày mất chồng lúc nào không hay!”

Hoắc Từ Minh thu gọn sự hung hăng của Thẩm Vũ vào trong mắt mình, đôi mày hơi nhíu lại. Thẩm Vũ trước giờ vốn không thô lỗ như thế, cô tinh nghịch và quan tâm anh, trong mắt anh cô ấy vốn không hề chấp nhất với ai bao giờ, đặc biệt là Đồng Miên Miên. Điều này chính tỏ vợ của anh rất sốc trước sự việc hay là…

"Mình phải làm gì thì cậu mới tha thứ?"Giọng nói của Đồng Miên Miên đã trở thành vừa lạnh vừa sắc, mấy ngón tay trắng xanh cũng đột nhiên run lên.

Bây giờ nếu phải làm bất cứ điều gì khiến Thẩm Vũ hạ hỏa thì Đồng Miên Miên cô cũng cam tâm nguyện ý. Cô ấy đã không muốn gặp lại cô nữa, vậy cứ coi như cho cô ấy mãn nguyện với những điều mình muốn.

Thẩm Vũ không ngờ Đồng Miên Miên lại mạnh miệng hơn thường ngày, uất ức trong lòng càng trào dâng. “Thì ra Đồng Miên Miên cô cũng thật ghê gớm.”

Đồng Miên Miên nhìn bạn thân mình, đôi mắt quyến luyến hơi rung động. Không sao, so với những gì Thẩm Vũ chịu đựng thì vài lời đắng cay này có là gì.

“Muốn tôi tha thứ cũng được thôi.” Thẩm Vũ đứng thẳng người ưỡn ngực, trong mắt Thẩm Vũ bây giờ đã không còn người bạn nào tên Đồng Miên Miên nữa rồi, từ khi thấy Đồng Miên Miên và chồng mình tay ấp đầu ôm, không còn, một chút cũng không.

Thẩm Vũ khoanh tay lại, ánh mắt cay nghiệt. “Quỳ xuống nhận tội với tôi đi, xin lỗi tôi thật đàng hoàng tử tế. Coi như tôi nể tình bạn bè mấy năm qua.”

Ánh đèn hờ hững lẳng lặng phủ xuống gương mặt láng mịn của Đồng Miên Miên. Một dòng điện chạy qua đại não khiến cô tê dại. Đây là điều Thẩm Vũ muốn?

“Tiểu Vũ!” Hoắc Từ Minh phía sau cao giọng.

Mọi âm thanh đối với Thẩm Vũ bây giờ đều không có ích gì, đôi mắt đen ấy chỉ chăm chú vào Đồng Miên Miên.

Hốc mắt Đồng Miên Miên đỏ ửng, nước mắt tuôn ra, cô vội nở nụ cười miễn cưỡng, cất giọng yếu ớt. "Nếu đây là điều cậu muốn, mình sẽ làm.

“Đồng Miên Miên, cô ra đây ngay cho tôi!” Dù phẫn nộ vợ mình, nhưng Mặc Thưởng lại càng không chịu để người khác sỉ nhục cô, nhất là khi cô vẫn còn quan hệ vợ chồng danh chính ngôn thuận với anh ta.

Nhìn Đồng Miên Miên tự khụy mình xuống dưới, Thẩm Vũ nhăn mặt, cảm giác lờ mờ khó chịu này là sao chứ, cứ như cô làm điều gì có tội vậy.

“Đừng trách tôi ra tay độc ác. Là do cô tự chuốc họa vào thân thôi.” Thẩm Vũ quay mặt đi, không nhìn Đồng Miên Miên, bộ dạng ấy thật khó coi.

Hai gối chạm xuống dưới sàn. Cũng là lúc Mặc Thưởng mở to mắt nhìn vào trong, Đồng Miên Miên vậy mà lại quỳ gối trước mặt cô ta thật.

“Đứng dậy.” Hoắc Từ Minh đứng phía sau Đồng Miên Miên lúc nào, chỉ dùng một tay cũng kéo cô dậy được.

Thẩm Vũ cắn răng quay lại. “Anh làm gì vậy!”

“Tiểu Vũ, em đừng ép người quá đáng.” Hoắc Từ Minh nhả giọng cảnh cáo. “Chuyện đêm qua, là anh ép Miên Miên.”

“Cái gì?”

Đồng thời hai nhân vật có mặt ở đây đều đồng thanh, Mặc Thưởng với Thẩm Vũ há hốc mồm. Đồng Miên Miên thì run rẩy tay chân.

“Anh cố bao biện cho cô ấy, em biết anh rất tốt, thôi được rồi, buông cô ấy ra, chúng ta coi như…”

Chưa nói xong Thẩm Vũ lại bị Hoắc Từ Minh xen ngang.

“Tiểu Vũ, em nhìn cô ấy có thể dụ dỗ anh lên giường sao?”

Thẩm Vũ không kìm được ngó cô bạn mình một cái, tay nắm chặt rồi đi đến chiếc bàn trang điểm gần đó, dùng tay gạt đi hết món đồ bên trên xuống. “Anh im đi, tại sao anh phải cố thanh minh cho cô ta!”

Tiếng đổ vỡ loảng xoảng vang lên, mùi nước hoa bay khắp phòng, Đồng Miên Miên sợ hãi đứng ra sau lưng Hoắc Từ Minh.

Lúc này tiếng cộp dưới sàn khiến Thẩm Vũ phải chú ý. Chính là chiếc máy quay hôm qua cô đặt lén trong phòng định troll Hoắc Từ Minh nếu anh có say xỉn.

Vội nhặt máy quay lên, Thẩm Vũ quay đầu cười đắc ý với ba người kia. “Sự thật sẽ được trưng bày ngay thôi. Cô ta sẽ lòi đuôi ra.”

Sau khi bình tĩnh hơn một chút, cả bốn người họ đến phòng chiếu phim lớn ở trong nhà Hoắc Từ Minh. Thẩm Vũ nói sẽ chiếu đoạn phim đêm qua ở căn phòng bọn họ lên.

Đồng Miên Miên hôm qua say đến nỗi không biết trời đất là gì. Biết Thẩm Vũ có quay lại video này khiến cô muốn tìm một lỗ nứt trên đất mà chui xuống, vĩnh viễn không ngóc đầu lên. Làm sao cô có thể để mọi người nhìn cảnh tượng kinh tởm đó chứ, Mặc Thưởng cũng đang ở đây.

Đoạn phim được chiếu lên màn hình lớn, độ sáng rất sắc nét.

Chỉ là…

Trong đoạn phim ấy, chính Hoắc Từ Minh là người đã mở cửa bế Đồng Miên Miên bất động vào trong phòng. Tự thân mình cởi đồ rồi động chạm với Đồng Miên Miên. Là một mình anh hành động, không hề có sự đóng góp của đối phương.

Hoắc Từ Minh không dám tin vào mắt mình. Vừa nãy anh chỉ nói bừa một câu, cố cứu vãn tình hình và người phụ nữ đáng thương kia. Vĩnh viễn không ngờ lời nói với sự thật là một, rằng anh trong lúc ngà say đã không kiểm soát được chính bản ngã của mình.

“Cái thá gì đây?” Mặc Thưởng mất kiên nhẫn, lao tới phá nát máy quay lẫn điện thoại.

Thẩm Vũ thất thần ngồi trên ghế, vẫn nhìn màn hình đã trắng xóa kia.

Đồng Miên Miên nửa sợ nửa mừng. Bởi những cảnh tượng tiếp theo đều bị chồng cô phá hủy, cô may mắn không phải chứng kiến điều tệ hại đã diễn ra.

“Tiểu Vũ…” Hoắc Từ Minh từ từ quay sang nhìn vợ.

Dù Đồng Miên Miên đã được minh oan rửa trắng tội nhưng trong mắt Mặc Thưởng cô đã không còn giá trị. Anh ta sau khí phá đồ đạc xong liền lao xuống đánh cô.

“Đồng Miên Miên, thân là phụ nữ lại không biết giữ mình, có phải cô cố tình say đúng không? Ngày thường cô không bao giờ uống nhiều bia rượu như vậy.”

Từng tát giáng xuống mặt Đồng Miên Miên.

Tại sao cô uống say…tại sao cô uống nhiều…

Cô nhìn người chồng mình đã gắn bó gần hết thanh xuân này, cười ủy khuất.

Còn chẳng phải tại anh, còn chẳng phải tại anh đã đối xử với cô rất tệ hay sao?