“Đi thôi.” Bách Gia Yến kéo tay Đồng Miên Miên đi một mạch thẳng về phía trước không để Đồng Miên Miên chứng kiến thêm cảnh tượng khó coi vừa rồi nữa.

Đồng Miên Miên bị kéo, cô cũng không phản kháng, cứ thế đi theo sau Bách Gia Yến, sợi dây chuyền đó cô cũng không cần nhặt lại.

Vài giây sau khi hai người trên cầu rời đi, cũng là lúc Thẩm Vũ hạ tay từ trên cổ Hoắc Từ Minh kết thúc nụ hôn chủ động vừa rồi. Hai má hơi hồng, ánh mắt gợϊ ȶìиɦ, Thẩm Vũ mặc chiếc váy cúp ngực quyến rũ đứng trước mặt Hoắc Từ Minh.

“Và đây là thứ mà em muốn tôi biết?” Hoắc Từ Minh lạnh nhạt hỏi Thẩm Vũ, không quên rút khăn mùi soa trong túi ra lau lau miệng mình như chùi đi vết nhơ bẩn.

Thẩm Vũ thấy vậy khẽ run từng cơn, nụ hôn của cô ta vậy mà bị Hoắc Từ Minh chê bai lau đi ngay trước mặt vậy sao, cô ta không dám tin, càng không cam tâm chấp nhận Hoắc Từ Minh của cô ta thay đổi rõ ràng như thế.

“Từ Minh, anh lau miệng làm gì vậy?” Thẩm Vũ nhíu mày không vui vẻ, gặng hỏi.

Sau khi lau chùi sạch sẽ một cách cẩn thận đôi môi mình, Hoắc Từ Minh nhấc con ngươi đen lạnh lên nhìn người phụ nữ ranh mãnh trước mắt, khóe miệng hơi nhếch khinh bỉ, vứt chiếc khăn mùi soa ra khỏi thuyền, chiếc khăn bị gió cuốn trôi bồng bềnh ở mặt sông.

“Anh…”

“Thẩm Vũ, em cảm thấy tôi rất dễ dụ dỗ?” Hoắc Từ Minh từng bước tiến đến, ép Thẩm Vũ dồn mình vào lan can.

Cô ta nhìn Hoắc Từ Minh rồi lại nhìn ra phía sau mình, tư thế này rất nguy hiểm, cô ta còn đi giày cao gót nữa. Chết tiệt, muốn cùng anh thắp lửa tình yêu một lần nữa, cuối cùng vẫn là thất bại.

“C…có gì từ từ nói anh à, chúng ta vào trong đã.” Thẩm Vũ mãi mới thốt xong một câu.

Khóe miệng Hoắc Từ Minh bỗng tắt ngấm nụ cười, ánh mắt lóe lên tia cảnh cáo Thẩm Vũ. “Tôi chán ngấy cô rồi. Nếu còn suy nghĩ muốn lôi kéo tôi thì nên cẩn thận cái mạng sống của mình.”

Thẩm Vũ cứng họng mở to đôi mắt diễm lệ đanh sắc nhìn người đàn ông hoàn hảo này. Cô ta gần như thất thần, hoàn toàn chìm vào vô vọng và căm hận.

“Hoắc Từ Minh, trước kia anh đâu có như thế, chẳng qua là vì Đồng Miên Miên, là vì Đồng Miên Miên mà thôi!”

“Không, cô sai rồi.” Hoắc Từ Minh đưa tay lên vuốt lọn tóc ra sau tai Thẩm Vũ. “Ngay từ đầu khi nhặt cô về, tôi chỉ muốn nuôi chơi, sự thú vị ban đầu của cô tôi đã khám phá hết, một chút hứng thú cũng không còn.”

“Nói dối!” Thẩm Vũ không chấp nhận, cao giọng.

Hoắc Từ Minh vuốt qua bờ môi đỏ như lụa của Thẩm Vũ, giọng đanh thép. “Chỉ có coi cô là trò chơi mới không công khai cô với ai, cô nghĩ mình xứng đáng bên cạnh tôi danh chính ngôn thuận, mang thai con của tôi? Dòng máu tạp chủng của cô sao có thể hòa chung với tôi để sinh con?”

Thẩm Vũ nuốt một ngụm nước bọt, lắc lắc đầu. “Lẽ nào dòng máu của Đồng Miên Miên được?”

Anh bỗng sững người trong giây lát trước câu hỏi này của Thẩm Vũ, rất nhanh lấy lại bình tĩnh, nói rõ ràng. “Nó thuần khiết.”

“Thuần khiết?”

“Tất cả, đều thuần khiết.” Anh híp mắt lại, một gương mặt đầy nguy hiểm.

“Vậy còn em thì sao đây? Hu hu, anh thà là, thà là ngày đó để em chết đi, đừng cứu em.” Thẩm Vũ chảy nước mắt, bất ngờ òa khóc.

Hoắc Từ Minh hơi nhướng mày. “Tôi tin trên đời này có định mệnh, cũng như việc chúng ta gặp nhau. Oda Thẩm Vũ, cô đừng quên bố mình là một thành phần phản nước, cái giá nên trả bây giờ cô phải gánh!”

Đoàng. Như có một phát súng đâm thẳng đại não Thẩm Vũ khiến cô ta cứng nhắc. Bố cô ta… Hoắc Từ Minh sao lại biết ông ấy là người phản cách mạng? Chết tiệt,… Chết tiệt!

Lẽ nào cô ta phải trả giá cho lão già đã chết ấy? Tất cả là tại lão già đó mà cô ta mất Hoắc Từ Minh sao? Khốn nạn!

“Nhưng em yêu anh! Yêu anh!” Thẩm Vũ vội ôm lấy Hoắc Từ Minh thật chặt.

Hoắc Từ Minh nhanh chóng gỡ bỏ Thẩm Vũ ra khỏi mình, cay nghiệt. “Tôi không yêu cô.”

Bỗng lúc này từ phía sau có một chiếc cano màu trắng lao tới đuổi kịp thuyền, bên trên là Tả Quân Sơn.

“Hoắc tổng, đã điều tra ra được danh phận của người đó!”

Hoắc Từ Minh bỗng mở to con ngươi. Anh nhang chóng nhảy mình ra khỏi thuyền xuống chiếc cano bên dưới, không quên nhìn lên Thẩm Vũ. “Cô nên suy nghĩ về những gì tôi nói, đừng hòng tiếp cận tôi thêm một lần nào, nếu không tôi tịch thu tài sản cô chẳng bằng nên quay lại Nhật Bản làm trò hề cho bọn cặn bã như trước kia.”

Thẩm Vũ rùng mình nhớ lại cảnh tượng mình bị hãm hiếp tập thể đáng sợ đó, mặt mày trắng bệch cứ thế nhìn Hoắc Từ Minh rời đi.

Để có được anh đêm nay, cô ta đã phải nói dối có tin mới về Đồng Miên Miên, dụ dỗ anh lên thuyền dạo sông lớn ngắm cảnh về đêm. Tất cả… Nến và đèn có đây rồi? Tình đâu… Tình đâu?

“Aaaaaa!” Thẩm Vũ bám chắc thanh chắn thuyền, hét xé màn đêm.

Sau khi cập bến cảng, Hoắc Từ Minh và người của anh đều đã lên xe ô tô. Trong xe một không khí u ám bao trùm.

“Có chắc đây là sự thật?” Anh hạ giọng xuống âm độ.

Tả Quân Sơn trả lời rành mạch. “Tôi đã điều tra rất kĩ càng. Cậu ta quả nhiên là người con riêng của cha anh với người hầu năm đó. Tên cậu ta là Bách Gia Yến, mẹ cậu ta là Mạn Mạn.”

Hoắc Từ Minh vò nát tờ giấy xét nghiệm ADN, ánh mắt hướng một nơi vô định trừng lớn. “Cậu ta vậy mà lại là ‘em trai’ tôi.”

“Đúng vậy ạ.” Tả Quân Sơn vừa lái xe vừa toát mồ hôi khi thấy thần sắc Hoắc Từ Minh không ngừng chuyển biến.

“Cậu ta không ở Anh Quốc, tới đây làm gì. Chẳng phải cậu ta và mẹ cậu ta luôn tìm đủ cách muốn đặt chân vào Hoắc gia ư.”

“Theo những gì điều tra thì Bách Gia Yến đã về đây được vài năm rồi thưa Hoắc tổng. Dường như cậu ta không có ý định tranh giành vị trí thừa kế.”

“Ha…” Hoắc Từ Minh đưa một tay lên vuốt cằm mình. “Một người như cậu ta cũng muốn tranh giành phụ nữ với tôi.”

“…”

“Cái thai trong bụng Đồng Miên Miên có thật là của tôi không?”

“Thật ạ. Thời gian gặp mặt của Đồng Miên Miên và Bách Gia Yến là sau đêm đó với anh. Hơn nữa dù tính thế nào thì thời gian cô ấy mang thang trùng khớp với ngày hai người…”

Khóe miệng Hoắc Từ Minh giương cao trong bóng tối. Không có gì thay đổi thì anh vẫn làm cha, còn Đồng Miên Miên nhất định anh phải đem về, không được để mất cả chì lẫn chài.

“Hoắc tổng… Anh, đã yêu rồi à?” Tả Quân Sơn đang lái xe cũng không kiềm được câu hỏi tò mò bấy lâu. Kẻ ngốc cũng nhận ra thái độ của Hoắc Từ Minh đối với Đồng Miên Miên rất đặc biệt.

“Phải. Tôi đang yêu.”

“…” Tin động trời!

Trở về căn nhà nhỏ của Bách Gia Yến, anh đỡ cô ngồi xuống ghế, nhìn cô. “Người phụ nữ đó…”

Đồng Miên Miên: “Vợ cũ của Hoắc Từ Minh.” Sau đó cô lại cười ngốc nghếch. “Nếu không phải vì tôi bọn họ sẽ không ly hôn đâu.”

Bách Gia Yến nhíu mày, xong không muốn chạm vào nỗi đau tinh thần của Đồng Miên Miên liền ra khỏi phòng cô.

Đồng Miên Miên thấy người đã đi liền bưng mặt khóc.

“Vô lý…thật vô lý, từ khi nào mình đã yêu anh ta, mình đã từng hứa không để ý tới anh ta cơ mà, tại sao lại tự nuốt lời, tại sao, hức…ư…”

Bên ngoài cánh cửa, Bách Gia Yến âm thầm rời đi.