Buổi học kết thúc sau một ngày, bữa trưa tại lớp học là người của Hoắc Từ Minh đem đồ ăn tới. Đồng Miên Miên có chút ngại ngùng với những người phụ nữ khác bởi ai cũng tự nấu ăn, chỉ duy nhất bọn họ là phô trương đến thế…

“Hoắc tổng, tiểu thư Miên Miên, mừng hai người đã trở về.”

Vừa mở cửa vào trong Đồng Miên Miên đã thấy người hầu xếp dài hai bên cúi đầu chào bọn họ rất lễ phép và cung kính.

Liếc mắt nhìn Hoắc Từ Minh, anh ta dường như quá quen thuộc với cảnh tượng này nên không thay đổi biểu cảm gì trên khuôn mặt. Đồng Miên Miên ngượng ngùng phẩy phẩy tay. “Được rồi mọi người, không cần như vậy.”

Hoắc Từ Minh điềm tĩnh đi vào nhà trước, Đồng Miên Miên đi theo sau. Anh cởϊ áσ khoác ngồi xuống ghế, đầu ngửa ra phía sau, mắt nhắm nghiền lại thở đều đặn.

“Mệt ư?” Đồng Miên Miên vốn không muốn hỏi, xong không hiểu sao miệng lại lên tiếng.

Hoắc Từ Minh không ngẩng đầu lên, từ cổ họng anh chỉ phát ra tiếng động ừ nhỏ đủ để Đồng Miên Miên nghe thấy.

“T…tôi đi lấy nước cho.”

Đang định đi lấy nước, quay người lại Đồng Miên Miên đã thấy người hầu bưng nước ra cho hai người. Thật tiện quá…cô không quen.

“Đồng Miên Miên.”

“Hửm?” Cô giật mình.

Hoắc Từ Minh ngẩng đầu, mở đôi mắt đen lạnh nhìn cô, giọng nói vẫn trầm thấp không có gì thay đổi. “Em đi tắm đi, tắm muộn không tốt.”

“Cảm ơn.” Thấy người mình cũng đã dính dính, cả ngày nay hoạt động nhiều nên Đồng Miên Miên cũng thấy khó chịu, không ở trước mặt Hoắc Từ Minh nữa, Đồng Miên Miên chủ động rời về phòng.

Sau khi Đồng Miên Miên đi Hoắc Từ Minh đứng dậy, anh lạnh lùng ra lệnh cho người của mình. “Chăm sóc tốt cho cô ấy, tránh để cô ấy hoạt động mạnh ảnh hưởng đến thai nhi. Đêm nay tôi không về.”

“Rõ.”

Đợi khi tắm xong ra ngoài đã không thấy Hoắc Từ Minh nữa, Đồng Miên Miên hỏi người hầu gần đó. “Hoắc Từ Minh đâu rồi?”

Bọn họ hơi cúi đầu trả lời. “Tiểu thư Miên Miên, Hoắc tổng có việc nên đã ra ngoài rồi ạ. Hoắc tổng có nhắc nhở cô nên nghỉ ngơi sớm.”

Đồng Miên Miên có chút hiếu kì, đêm hôm thế này vẫn ra ngoài, ắt hẳn việc quá rộn. Dù sao anh ta cũng là ông chủ lớn như thế, nghỉ cả một ngày như hôm nay lỡ dở biết bao nhiêu việc.

Nghĩ đến ngày hôm nay bất giác Đồng Miên Miên cười thỏa mãn, cô đưa tay xuống sờ bụng mình, ánh mắt hiền dịu, tự nói trong bụng.

Bé con, bố của con tốt với con lắm đấy!

Trở về phòng của mình, nhìn đồng hồ trên bàn Đồng Miên Miên thấy mới hơn tám giờ tối. Cô tiến đến cửa sổ nhìn ra bên ngoài, ánh điện muôn màu trải dọc đường biển, khơi xa đều phủ màu đen, chỉ có sóng biển là vẫn lên xuống không ngừng nghỉ.

Trong túi xách reo lên tiếng nhạc chuông quen thuộc, một bài hát cô rất yêu thích từ thời học sinh trung học. Chỉ mới nghe cũng cảm thấy muốn yêu đương, cuộc sống liền phủ màu hồng.

“Alo.” Cô cất giọng.

Bên phía đầu dây lập tức đáp trả ngay sau khi nghe thấy Đồng Miên Miên nhấc máy.

“Cô làm gì mà trả lời lâu vậy?”

Vừa nghe giọng điệu có chút phóng khoáng của nam nhân này Đồng Miên Miên đã phát hiện ra ngay. “Bách Gia Yến?”

Phía bên kia hơi im lặng một lúc rồi tiếp lời cô. “Đồng Miên Miên, cô không được gọi cả họ tên tôi lên như thế. Tính ra tôi cũng là tiền bối của cô đấy.”

Đồng Miên Miên giật giật khóe miệng. “Anh gọi chỉ để nói thế thôi à?”

“Muốn mời cô ăn cơm.”

Đồng Miên Miên chớp chớp mắt. “Đã muộn rồi.”

“Muộn gì chứ, đại thiếu gia tôi còn chưa có hạt cơm nào vào bụng.”

Nghĩ lại cô cũng chưa ăn bữa tối, ăn một mình cũng không vui vẻ gì. Đồng Miên Miên gật đầu nhận lời mời của Bách Gia Yến rồi ra ngoài yêu cầu người của Hoắc Từ Minh không cần chuẩn bị bữa tối nữa.

“Cái đó…à ừm…” Đồng Miên Miên đưa tay lên gãi gãi đầu nhìn đám người của Hoắc Từ Minh. “Có thể đưa tôi ra ngoài không, tôi muốn đi gặp một người bạn.”

“Được thưa tiểu thư, cô muốn đi đâu?”

“Nhà hàng Thanh Hoa.”

Đứng trước cửa hàng đợi Đồng Miên Miên. Bách Gia Yến mấy lần đưa tay lên nhìn đồng hồ rồi lại đảo mắt mấy con đường phía trước.

Anh ăn mặc rất chỉnh tề, hầu như làn nào cũng bóng bẩy như thế nên rất hút mắt người nhìn, vẻ bề ngoài tuấn lãng của Bách Gia Yến cũng chính là một thứ vũ khí chí mạng đối với phụ nữ.

Chợt phía trước có một chiếc xe Mercedes hạng sang dừng lại, ban đầu Bách Gia Yến cũng không để tâm, chỉ là phút sau đó thấy Đồng Miên Miên bước ra anh không khỏi kinh ngạc. Đồng Miên Miên phát tài rồi sao!?

Như vậy cũng khiến anh có thêm hứng thú, người phụ nữ anh để ý ít nhất cũng phải xứng đôi vừa lứa với anh chứ!

Đồng Miên Miên mặc chiếc áo lệch vai thiết kế tinh tế, chiếc váy ngắn tôn lên sự trẻ trung và thoải mái của tuổi trẻ, tay xách túi tiến vào nhà hàng.

“Đợi cô hơi lâu, nhưng nhìn thấy bộ dạng mỹ miều này coi như không tệ.” Bách Gia Yến từ đâu xuất hiện trước mắt Đồng Miên Miên.

Cô hơi nhíu mày sau đó hất mặt đi qua Bách Gia Yến. “Bách Gia Yến, anh thôi lẻo mép với tôi đi, không có tác dụng gì đâu.”

Bên trong phòng ăn sang trọng được sắp xếp cạnh cửa sổ để ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài, đồ ăn đều được dọn lên rất đẹp mắt, tất cả đều không rẻ tiền chút nào.

Đồng Miên Miên nhìn mà choáng. “Bách Gia Yến, anh ăn được hết không?”

Bách Gia Yến nhún nhún vai bất cần. “Không ăn hết thì bỏ.”

Cô nhăn mặt khó chịu, thật là không biết tiếc đồ ăn. Đợi khi anh ta đến cơm nguội ăn còn không có mới biết thế nào là khổ!

Nhạc nhẹ nổi lên khiến tâm trạng con người ta rất thanh thản, Đồng Miên Miên tránh những món ăn dầu mỡ và có mùi khó chịu ra, hầu hết cô đều lựa rau xanh và thức ăn nhẹ mùi. Trong lúc ăn cô không nói gì cả, đến lúc ngẩng đầu lại thấy Bách Gia Yến nhìn mình rất kì lạ, anh ta không hề động đũa vào đồ ăn của mình.

Bách Gia Yến bỗng cất giọng, khuôn mặt có chút tự tin, giọng nói hơi ngông cuồng và mạnh mẽ. “Đồng Miên Miên, làm người yêu tôi đi.”

Đồng Miên Miên suýt phụt đồ ăn trong miệng ra ngoài, cô nuốt nhanh xuống cổ họng, lấy ly nước bên cạnh uống một hơi, vỗ ngực đến mấy cái.

Bách Gia Yến coi như tụt dốc cảm xúc, lấy giấy ăn đưa cho Đồng Miên Miên. “Có cần cảm động thế không.”

Đồng Miên Miên giật mạnh giấy ăn từ tay Bách Gia Yến đưa lên lau lau miệng, cô chau mày với Bách Gia Yến. “Bách Gia Yến, anh có ý gì, anh định hại tôi sặc cơm mà chết sao.”

“Tôi nói thật, làm người yêu tôi đi.” Thứ mà Bách Gia Yến thích nhất định phải có, anh kiên định nhìn cô.

Đồng Miên Miên tê cứng mặt mày, đến ăn cũng không còn ngon miệng nữa, cô hạ đũa xuống bát, ho nhẹ một cái để dễ chịu cổ họng hơn. “Bách Gia Yến, tôi cảnh cáo anh đừng dại dột trêu đùa tôi, tôi không rảnh.”

Anh nhướng mày nhìn cô như thách thức. “Tôi là nói thật.”

“…”

Trên đời này có người tỏ tình không cần lựa chọn thời điểm và tự tin như Bách Gia Yến sao chứ, thật là vô liêm sỉ, không biết xấu hổ. Xem chừng thói trăng hoa của anh ta lại tái phát rồi, cứ nghĩ Đồng Miên Miên cô sẽ dễ dàng giống như những người phụ nữ khác ư.

Vì Bách Gia Yến mà tâm trạng ăn uống của Đồng Miên Miên cạn sạch, coi như anh ta đang đem lòng tự trọng của mình ra làm trò hề. Đồng Miên Miên đứng dậy cầm theo túi xách.

“Bách Gia Yến, tôi cảnh cáo anh nên biết điểm dừng. Cả đời này tôi cũng không thích anh đâu, còn như vậy nữa tôi sẽ không bao giờ gặp lại anh!”