Đồng Miên Miên khẽ giật mình, tuy nhiên cô không làm loạn, không muốn thoát khỏi tầm kiểm soát của Hoắc Từ Minh, cô bây giờ không còn cách nào ngoài giả vờ dựa dẫm vào anh ta, nếu không cô sẽ không thể về nước.

“Hoắc Từ Minh, cậu dám? Cậu coi tôi là cái thá gì hả.” Mặc Thưởng nổi từng gân xanh trên trán, đôi mắt chứa mấy chùm máu đỏ li ti, cả người vùng vẫy cũng không thoát khỏi đám người vệ sĩ luôn theo đuôi Hoắc Từ Minh.

Hoắc Từ Minh ngạo mạn nhìn Mặc Thưởng. “Cậu coi tôi là gì?”

Mặc Thưởng phì ra một bãi nước bọt, khinh bỉ liếc mắt với Hoắc Từ Minh. “Hừ, tôi khinh!”

Hoắc Từ Minh xem như đó là câu trả lời, liền lạnh mặt đưa tay nâng cằm Đồng Miên Miên lên trước mặt Mặc Thưởng như trêu ngươi, anh lãnh đạm. “Nếu để tôi tức giận, cậu biết có hậu quả như thế nào rồi đấy. Nhưng nể tình bạn cũ của chúng ta, tôi không tính toán.”

“Tình bạn cũ cái rắm! Hoắc Từ Minh, cậu cướp vợ tôi, cậu là tên chẳng ra gì, trọng sắc khinh bạn. Rồi cậu cũng bị nghiệp quật mà thôi!” Mặc Thưởng buông lời sỉ vả, cay nghiệt nhìn đôi ‘gian phu dâm phụ’ trước mắt, càng nhìn càng phẫn khích.

“Tôi cướp vợ cậu, tôi đã cướp đâu nào?” Hoắc Từ Minh buông tay khỏi Đồng Miên Miên, bật cười rồi hỏi Đồng Miên Miên. “Tôi thật sự cướp cô khỏi Mặc Thưởng, nếu là vậy, tôi sẽ rời đi ngay.”

Đồng Miên Miên theo phản xạ lắc lắc đầu. “Anh không được đi, anh phải đưa tôi về, tôi muốn về.”

Lời van xin của Đồng Miên Miên khiến Hoắc Từ Minh hứng thú, chậm rãi đi đến trước mặt Mặc Thưởng, nhìn cậu ta một lúc châm biếm rồi lấy khăn tay trong túi quần ra, chấm chấm mồ hôi trên trán Mặc Thưởng. “Không việc gì phải gấp. Tôi sẽ giúp hai người ly hôn ngay.”

Mặc Thưởng không làm được gì trong hoàn cảnh này chỉ biết ôm bụng thầm chửi rủa Hoắc Từ Minh và Đồng Miên Miên đã phá hoại chuyện tốt của anh ta, mắt nhắm lại không muốn nhìn Hoắc Từ Minh, càng nhìn càng không chịu nổi.

“Đưa cậu ta đi.”

Sau khi Mặc Thưởng được đưa ra ngoài, Đồng Miên Miên nhìn theo đám người đã đưa Mặc Thưởng đi có chút lo lắng không yên tâm hỏi Hoắc Từ Minh. “Anh đưa anh ấy đi đâu?”

“Chẳng phải cô muốn ly hôn à.” Hoắc Từ Minh nhướng mày, giọng nói từ tính cực dễ nghe.

Đồng Miên Miên chột dạ. “Ly hôn ở đây? Bằng cách nào?”

“Đấy là việc của tôi.” Hoắc Từ Minh không nói hai lời, đi ra khỏi căn phòng.

Đồng Miên Miên rất ngoan ngoãn, sau khi thấy Hoắc Từ Minh đi thì cũng đi theo luôn, ở lại đây cô thật sự không an toàn, muốn có vé máy bay để về nước cũng khó.

Ở đây đang là ban ngày, vừa nãy còn trưa kịp ăn bữa trưa, Hoắc Từ Minh cũng vì vậy mà đưa cả cô lẫn Mặc Thưởng đến một nhà hàng sang trọng mà bên trong chỉ có người nước ngoài.

Đến đây Đồng Miên Miên mới biết trình độ tiếng Anh Mỹ của Hoắc Từ Minh rất tốt, anh gần như là người bản địa không hơn không kém. Đi cùng anh mà cô cảm thấy mình thật thấp kém, trong lòng cô luôn tò mò, rốt cuộc Hoắc Từ Minh còn giỏi giang đến cỡ nào?

“Ăn gì?” Thấy Đồng Miên Miên nhìn mình chằm chằm, vẻ mặt lại ngô nghê, Hoắc Từ Minh đưa menu cho cô.

Đồng Miên Miên giật mình, cô nhìn menu toàn tiếng anh liền e ngại. “Ăn gì cũng được, anh ăn gì tôi ăn đấy.”

Hoắc Từ Minh nhướng mày lấy lại menu, quay sang gọi món với nhân viên nhà hàng.

Mặc Thưởng ngồi cách cô một bàn, Hoắc Từ Minh chủ ý không muốn anh ta lại gần hai người trong lúc ăn, phòng anh ta làm loạn.

Một lúc sau bàn ăn được đem tới hai ly rượu thủy tinh trong suốt, rượu bên trong đỏ đục nhìn rất đắt tiền. Đồ ăn mà Hoắc Từ Minh gọi đều được từng nhân viên dọn lên cẩn thận.

“Ăn đi.”

Đồng Miên Miên khẽ gật đầu nhìn miếng thịt bít tết, cô rất ít khi đi ăn đồ ngoại, nếu có cũng là Mặc Thưởng giúp cô cắt thịt.

Xấu hổ vì không biết cầm dĩa tay nào hay cầm dao tay nào, Đồng Miên Miên chỉ ăn rau xanh.

Vừa nhìn Đồng Miên Miên, Hoắc Từ Minh như hiểu thấu tâm tư hơn người, thịt ở đĩa của anh đều được cắt thành từng đường đều đặn, anh đẩy tới cho Đồng Miên Miên, lấy đĩa thịt còn nguyên của cô về chỗ mình.

“C…cảm ơn.” Đồng Miên Miên đỏ mặt.

“Không có gì.” Hoắc Từ Minh lạnh lùng cắt thịt, không nhìn Đồng Miên Miên, giọng nói vẫn ôn nhã như thường.

Đồng Miên Miên cắm nĩa vào thịt, đưa lên miệng.

“Ư…ụa!” Bất giác cô đưa tay lên che miệng mình lại, mắt ngấn lệ đỏ hoe, vội buông dĩa thịt xuống đĩa.

Nghe thấy tiếng nôn khan của Đồng Miên Miên, cả Hoắc Từ Minh và Mặc Thưởng đều liếc mắt về phía cô. Mặc Thưởng nhìn cô nghi ngờ, vừa nãy khi ăn cùng anh ta trong khách sạn, Đồng Miên Miên cũng nôn khan mấy lần sau đó quyết định không ăn nữa.

“Đồ ăn có mùi?” Hoắc Từ Minh nhăn mặt, cao giọng gọi người tới.

“K…không.” Đồng Miên Miên nhỏ nhỏ giọng định nhắc nhở Hoắc Từ Minh, cuối cùng lại không kịp.

Quản lý nhà hàng đi đến cúi rạp đầu xin lỗi Hoắc Từ Minh và Đồng Miên Miên, sau đó mạn phép đưa đĩa thức ăn của Đồng Miên Miên lên ngửi. Một lúc sau liền cười trừ nhìn Hoắc Từ Minh.

“Tiên sinh, món ăn của chúng tôi quả thật không có vấn đề.”

Hoắc Từ Minh nghi ngờ nhìn quản lý nhà hàng rồi nhìn Đồng Miên Miên trước mặt. Không có vấn đề thì tại sao?

“Bụng tôi kém.” Đồng Miên Miên đưa tay phe phẩy rồi xin lỗi quản lý bằng một câu tiếng anh.

Cứ nghĩ bụng Đồng Miên Miên kém thật nên Hoắc Từ Minh mới không để ý nữa, không khí dần ảm đạm trở lại cho đến khi Đồng Miên Miên chuẩn bị ăn thịt bít tết thì lại đưa tay lên miệng nôn khan, chạy thật nhanh ra khỏi bàn ăn vào khu nhà vệ sinh.

“Chết tiệt, cô ta có thai rồi sao?” Mặc Thưởng nuốt cục tức không trôi liền đứng dậy đập bàn gào thét.

“C…có thai?” Hoắc Từ Minh cứng đờ khuôn mặt trong giây lát.

Mặc Thưởng tiếp lời. “Các người còn định đóng kịch đến bao giờ! Cô ta ngủ cùng tôi lần nào cũng dùng biện pháp, không thể nào có thai khi tôi chưa muốn!”

Hoắc Từ Minh nâng hạ yết hầu một lượt, thuận hướng Đồng Miên Miên vừa chạy mà đi theo.

Bên trong nhà vệ sinh, sau khi nôn Đồng Miên Miên lấy nước vã lên mặt cho tỉnh táo, lấy khăn lau qua mặt rồi mới đi ra.

“Cái thai…của tôi sao?”

Đồng Miên Miên dừng chân, mắt mở to tròn nhìn Hoắc Từ Minh từ khi nào đã đợi bên ngoài. Anh ta nói cái quái gì thế?

“Tôi không hiểu anh muốn nói gì.” Đồng Miên Miên nhíu mày.

“Cô…vừa nãy.” Hoắc Từ Minh đặt lời nghi vấn, nhìn xuống cái bụng thon thả không có biểu hiện gì của Đồng Miên Miên.

Đồng Miên Miên đỏ mặt giải thích. “Bụng dạ tôi dạo này hơi kém, kén ăn là chuyện bình thường.”

Bất chợt Hoắc Từ Minh đưa tay ra nắm chặt cổ tay của Đồng Miên Miên, mặt của anh dần như thay đổi tới mấy sắc thái, anh có chút hồi hộp trong lòng, xong vẫn bình tĩnh. “Bác sĩ sẽ đến sớm thôi, ra ngoài ngồi đi.”

B…bác sĩ? Không phải chứ, lẽ nào tên điên này nghĩ Đồng Miên Miên cô mang thai con của anh ta.

Dưới ánh mắt miệt thị của Mặc Thưởng, Đồng Miên Miên chỉ dám ngồi im đối diện Hoắc Từ Minh đợi bác sĩ đến. Từ lúc ra khỏi nhà vệ sinh đến giờ thái độ của Hoắc Từ Minh rất lạ, anh ta luôn nhìn cô biếи ŧɦái!

Mười năm phút sau, một bác sĩ ngoại quốc đi đến bắt mạch cho Đồng Miên Miên, nghe nhịp tim cô, cô ngồi im tỏ vẻ bình tĩnh, không làm gì, không có tội.

“Chúc mừng tiên sinh, cô ấy có thai rồi, thai nhi được khoảng năm tuần, rất khỏe mạnh.” Bác sĩ tháo ống nghe trên tai ra, cười tươi với Hoắc Từ Minh.

Lời chúc này Đồng Miên Miên vốn không hiểu, cô hơi nghiêng đầu nhìn bọn họ, ở đây giỏi tiếng anh nhất chỉ có Mặc Thưởng và Hoắc Từ Minh, rốt cuộc bác sĩ vừa nói gì mà trông họ có vẻ vui đến thế.

“Tôi bị gì không?”

Choang!

Đồng Miên Miên vừa lên giọng thì có tiếng đổ vỡ từ phía bàn ăn của Mặc Thưởng.

“Đồng Miên Miên, cô dám mang thai con của Hoắc Từ Minh khi chưa ly hôn với tôi, đồ đàn bà hư hỏng!”

M…mang thai?